Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 2: Bạn trai hờ lên sàn

Trước Sau
Công bằng mà nói, ít nhất ở điều kiện bên ngoài, Ðoàn Lăng chính là vạn nhân mê danh xứng với thực.

[ Vạn nhân mê chỉ muốn đánh người] mặc dù tiêu đề sách rất ngầu, nhưng kỳ thực là văn chủ thụ.

Là vai thụ chính, các đường nét trên khuôn mặt thời niên thiếu của Đoàn Lăng cùng thân hình cao lớn đẹp trai thật không có liên quan gì tới nhau, xem nhẹ đôi mắt đen mờ mịt sự thù địch cùng với lông mày thoạt nhìn có vẻ hung dữ kia, trước mắt chỉ là một cậu chàng tươi trẻ môi hông răng trắng mà thôi.

Không biết những người khác có cảm nhận như thể nào, nhưng với Tạ Ninh mà nói, thì cái tính cách ương ngạnh của nhân vật chính đã hoàn toàn áp chế các đường nét trên khuôn mặt, cho dù có đẹp như hoa, cũng là đóa hoa ăn thịt người nguy hiểm khiếp người, làm cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa không dám lại gần.

Hồng Mao với quả đầu đỏ theo tầm mắt nhìn qua, mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: "Ha, bé ngoan kia à? Bạn trai của mày?"

Trước mắt bao người, Tạ Ninh cũng không biết nên phản ứng ra sao, cậu cứng ngắc cười với Hồng Mao. Sau đó lặng lẽ di chuyển bước chân lợi dụng Hà Mạn Quyển ngăn cách ánh mắt trước mặt.

Nào ngờ Hà Mạn Quyển vừa rồi còn tràn đầy địch ý với thân phận của cậu, lúc này ngược lại giống như đang hiến dâng bảo vật đẩy cậu ra ngoài: "Cậu trốn phía sau tôi làm gì? Anh Lăng đang gọi cậu kìa!"

Tạ Ninh lại bị đẩy trở về dưới ánh đèn sân khấu: "..."

Vừa tới 6 giờ, chuông tan học liền vang lên, đoàn người đứng ở cổng trường càng ngày càng đông.

Con đường trước cổng trường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bấm còi, lúc này lại không có một ai vội vã đi về, ai nấy đều lưu luyến đứng ở cổng trường vừa hóng chuyện vừa thì thầm nói chuyện.

Mâu thuẫn giữa trường Trung học tư thục Dương Trừng và Nam Cao ở phố sau không phải ngày một ngày hai, nhưng đây lại là lần đầu tiên gióng trống khua chiêng kéo nhau đến trước cổng trường như thế này.

Mắt thấy học sinh xung quanh tụ tập ngày càng nhiều, ánh mắt Đoàn Lăng cũng dần có sát khí, Tạ Ninh tự giác biết rằng bản thân trốn không thoát chỉ có thể cắn răng kiên trì di chuyển về phía trung tâm, thâm tâm lặng lẽ niệm vô số lần bình tĩnh.

Trước khi làm rõ tình huống, tốt nhất là không nên chọc giận nhân vật chính, trong sách, các nam phụ cộng lại cũng không đủ để một mình Đoàn Lăng đánh.

Liền nhanh chóng đi tới bên cạnh Đoàn Lăng, cậu nhạy bén chú ý tới người nọ nghiêng người về phía bên kia, động tác đấy giống như là nhắc nhở cậu được rồi, không cần tới gần nữa.

Tạ Ninh hơi ngây người, sau đó dừng bước, suy nghĩ một chút, lại dịch ra xa một chút.

"Chính là nó?"

Không ngờ tới Tạ Ninh dám lộ mặt, Hồng Mao nhìn kỹ cậu đánh giá từ trên xuống dưới, vốn định nói ' Cái loại này làm sao so được với Tiểu Mao' trước hòng vả vào mặt đối phương, nhưng đối diện với ánh mắt lo sợ của Tạ Ninh, cổ họng nghẹn lại, lời đến bên miệng liền sửa lại

"Loại này.. Cho dù mày đã có người yêu cũng phải cùng tao đi xem Tiểu Mao, thằng ngốc kia.."

Nói đến nói đi, kiên nhẫn của Đoàn Lăng rốt cục hao hết, Hồng Mao đang nói dở, ba lô trong tay bất thình lình ném thẳng mặt hắn ta.

Rầm một tiếng trầm đục, cặp sách rơi xuống đất, lỗ mũi Hồng Mao chảy hai hàng máu đỏ tươi.

Đoàn Lăng nghiêng người hỏi Hồng Mao: "Ông đây sao lại phải đi xem thằng ngu đó?"

Biến cố này xảy ra quá đột ngột, tiếng nói chuyện ồn ào ở cổng trường lập tức yên lặng, Tạ Ninh ở gần chứng kiến tất cả lại cầng hít một hơi khí lạnh.

Có lẽ tiếng hít thở của cậu quá lớn, khiến Đoàn Băng ghé mắt nhìn một cái.

"Tao đệt mẹ mày!" Hồng Mao phía sau lưng to tiếng chửi: "Mày chơi lén?"

Đôi mắt đào hoa của Đoàn Lăng nheo lại, như có gợn sóng lăn tăn tràn đầy mong chờ: "Như thế nào, muốn đánh nhau?"

Tạ Ninh quay đầu, vừa vặn nhìn thấy đầu lưỡi đỏ thẫm của hắn liếm môi, đôi mắt như quả nho nảy lên từng đợt lửa, giống như lúc nào cũng có thể phun ra.

Đánh nhau? Ai lại muốn làm vậy?

Mấy cậu nhóc Nam Cao nghe vậy đầu óc mơ hồ, hai mặt nhìn nhau, đều đang tìm thằng cháu trai nào lại ngu ngốc muốn đánh nhau ở cổng trường nhà người ta?

Đau đớn đi qua Hồng Mao che mũi tức giận mắng: "Đoàn Lăng, mẹ mày khỏi phải làm tịch, lần nào không phải đều là mày động tay trước!"

Nói đánh liền đánh, hết lần này tới lần khác vì ' phòng vệ chính đáng' mà đội lên đầu một cái nồi, làm cho mấy người không rõ chân tướng lại cho rằng bọn họ khiêu khích trước, bỉ ổi không cơ chứ!

Tuy rằng bị ăn một cái đập từ cái cặp, mấy người trường Nam Cao cũng không bị mất trí mà đánh nhau ở trước cổng trường nhà người ta, Dương Trừng phần lớn toàn là công tử được nuông chiều, nhưng cũng không chịu nổi người đông thế mạnh.

Thoáng nhìn Đoàn Lăng nắm chặt nắm đấm, Hồng Mao nhớ tới ác mộng ngày xưa, theo bản năng lùi về sau nửa bước, sắc mặt xanh tái mét, ngoài miệng vẫn cố đe dọa: "Đoàn Lăng, mày thật sự không đi? Anh Mạnh có thể.."

"Không đánh thì cút!"

Đoàn Lăng mắng, lại một đá về phía Hồng Mao, lần này Hồng Mao học khôn khó khăn lắm mới tránh được, được mấy đàn em phía sau đỡ lấy mới không té ngã.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, trên mặt Đoàn Lăng lại nồng đậm phiền não, lười để ý tới cái đám phế vật chỉ dám lảm nhảm bằng miệng, đẩy Hồng Mao chặn đường ra bước đi.

Đi chưa được hai bước, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tạ Ninh còn đang đứng tại chỗ ngây ngốc.

"Chậc, còn sững sờ gì nữa!"

Ở đây không chỉ có bọn tạp nham Nam Cao, còn có một đám trong trường đầu lưỡi rãnh rỗi không có việc gì làm, giọng nói của Đoàn Lăng không lớn cũng không nhỏ: "Tôi đưa cậu về."

So tình huống trước mặt là bị ' nhóm côn đồ' trường khác vây quanh cùng với nhân vật chính đang cáu kỉnh dần dần đi xa, Tạ Ninh cuối cùng vẫn là vẻ mặt đưa đám đi theo.

Tất cả chuyện này đều là cái gì với cái gì a..

"Hahaha mấy thằng cháu trai, meo meo lăn về Nam Cao đi."

Giống như là mình đánh cho Hồng Mao chảy máu mũi, Hà Mạn Quyển ưỡn ngực diễu võ giương oai: "Mao da chó ghê tởm rốt cục cũng tự kỷ, sao anh Lăng không đánh chết thằng cuồng biến thái kia."



Hồng Mao ngoài dự kiến không trả lời, hai tay bịt mũi vẫn còn đang chảy máu mà nhìn Hạ Mạn Quyển bằng ánh mắt khinh bỉ, giống như đang nhìn một thằng ngu.

"Bớt đi một đứa cuồng theo dõi, Anh Lăng khẳng định thoải mải hơn, lần này anh ấy!"

Nói xong, thoáng nhìn thấy Có Tử Chân bên cạnh sắc mặt âm trầm, Hà Mạn Quyển rốt cục cũng cảm thấy không đúng.

Hai bóng dáng một trước một sau dần dần đi xa, Hà Mạn Quyển từ xa nhìn Tạ Ninh ngồi lên xe Đoàn gia, nụ cười xán lạn trên mặt đóng băng lại.

"Miêu thằng lẳng lơ! Tạ Ninh!"

Nhờ phúc câu Đoàn Lăng nói "Ông đây có người yêu" cùng với giọng nói to của Hà Mạn Quyển, buổi tối hôm đó, không chỉ từ trên xuống dưới ở trường trung học Dương Trừng, mà ngay cả con vẹt bác bảo vệ nuôi cũng sẽ gọi "Tạ Ninh."

Nguyên tác hoàn toàn không có cốt truyện của nhân vật chính cùng bạn trai hờ đầu tiên của hắn, chứ đừng nói đến hình thức ở chung, hai hàng chữ tả làm bia đỡ đạn, Tạ Ninh đi theo Đoàn Lăng ngồi trên xe riêng xa hoa hiện tại cảm giác gói gọn trong hai chữ----

Xấu hổ.

Nếu như không có trí nhớ của nguyên chủ, cậu sẽ không đến mức xấu hổ như vậy, nhớ lại rõ ràng nguyên nhân hậu quả của mọi việc, ngoại trừ xấu hổ ra, cậu cũng chỉ còn sống không luyến tiêc.

Cho dù là hai dòng chữ tả làm bia đỡ đạn, thế giới quan* trong sách cũng tự động bổ sung đầy đủ các thiết lập khác, thân thế của nguyên chủ cũng không tính là máu chó, chỉ có thể nói là lên voi xuống chó.

(* Thế giới quan là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội. Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh, và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc, và đạo đức)

Nhà họ Tạ từng là nhà giàu mới nổi có tiếng ở thành phố A, ba năm trước dựa vào công thức làm đường bí mật mở một xưởng bánh kẹo, mấy năm sau đó lăn lộn lên như diều gặp gió, không quá khoa trương để mà nói, từ già đến trẻ ở thành phố A ai cũng đều đã từng ăn qua kẹo kim cương nhà bọn họ.

Là con trai của nhà giàu mới nổi, nguyên chủ vốn là công tử không lo cơm áo, nhưng mà công tử nhỏ nhà họ Tạ cũng không có huy hoàng được bao lâu, ông chủ Tạ bị người ta âm hiểm hãm hại một phen, khiến cho nhà máy bánh kẹo hoạt động được ba năm trong chớp mắt nằm trên bờ vực phá sản.

Lúc ấy đúng vào ngày sinh nhật 18 tuổi của nguyên chủ, trùng hợp đến không ngờ, ông chủ Tạ người bố già ôm Tạ Ninh gào khóc một đêm, đón tuổi trưởng thành bằng nước mắt.

Trường trung học Dương Trừng là trường tư thục chỉ dành cho người có tiền học, nhà họ Tạ sắp phá sản, đương nhiên không thể nào gánh nổi tiền học phí đắt đỏ này, học kỳ mới bắt đầu, ôm suy nghĩ không muốn lưu lại tiếc nuối, trước khi nộp đơn xin thôi học, nguyên chủ đã tỏ tình với Đoàn Lăng.

Và rồi.. Họ đã bên nhau.

Đoàn Lăng là ai?

Ngoài việc là ngôi sao của hàng ngàn người hâm mộ, còn là con trai duy nhất của ông trùm kinh doanh ở thành phố A - Đoàn Thiên Thành.

Nhà họ Tạ là bán kẹo kim cương, nhà họ Đoàn chính là bán kim cương hàng thật giá thật.

Hàng giả kết thân với hàng thật, vừa nghe tin tức này, ông chủ Tạ cười thiếu nữa đã nở hoa.

Nhà máy bánh kẹo nhà họ Tạ đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng cố chống đỡ thì vẫn có thể hoạt động được một thời gian, vì thế ông chủ Tạ vỗ tay một cái, đem mấy căn nhà bán đi dưới danh nghĩa hỗ trợ nhà máy, dẫn theo Tạ Ninh chuyển về khu chung cư cũ mà ông nội để lại, chỉ vì kéo dài thời gian bám vào quan hệ với nhà họ Đoàn, xem có nhân cơ hội khôi phục lại ' Vinh quang' ngày xưa hay không.

Làm cho cậu có chút ngoài ý muốn, Đoàn Lăng thế nhưng lại biết nhà cậu ở đâu.

Sau khi lên xe riêng, Đoàn Lăng nói địa chỉ với tài xế, địa chỉ đó chính là căn biệt thự nhỏ trước khi nhà họ Tạ chuyển nhà, cách trường học không tính là xa, nhưng vị trí lại rất lệch.

Tạ Ninh há miệng, cuối cùng cũng không mở miệng sửa lại.

Mục đích ban đầu không trong sáng, tự nhiên cũng sẽ không bại lộ tình hình thực tế trong nhà mình, càng là gia tộc lớn lại càng chú ý đến môn đăng hộ đối, nhà giàu mới nổi cùng nhà giàu mới nổi sắp phá sản cái nào có giá trị hơn không cần phải nói.

Mặc dù Tạ Ninh biết dựa vào Đoàn Lăng để thay đổi tình cảnh của nhà họ Tạ căn bản là không có khả năng, nhưng lúc này không thể tùy tiện tự khai báo tài sản nhà mình.

Dù sao không bao lâu nữa sẽ chia tay, cậu theo quyết định lúc trước của nguyên chủ là được rồi, miễn cho biến khéo thành vụng.

Đôi tình nhân trên danh nghĩa trầm mặc ngồi ở ghế sau, Tạ Ninh ôm cặp sách, xuất phát từ sự tò mò đối với nhân vật chính, khóe mắt liên tục liếc về phía Đoàn Lăng.

Làn da trắng nõn không tỳ vết, đường nét khuôn mặt đẹp rực rỡ như tranh sơn dầu, nếu như không phải gương mặt uy nghiêm lúc nào cũng tỏ ra cáu kỉnh, thì ngoại hình của nhân vật chính còn vượt trội hơn cả giới tính.

Tạ Ninh im lặng thở dài, có lẽ chỉ cần sở hữu bọc da này bất kể nam nữ đều sẽ chìm sâu trong đó, như thế mới có thể xưng là vạn nhân mê đi.

Ánh mắt cậu miêu tả sườn mặt của Đoàn Lăng, dù không coi trọng vè bề ngoài thì ánh mắt của cậu cũng không dời đi được, chứ đừng nói đến mấy tên háo sắc chỉ nhìn mặt mà nói chuyện yêu đương.

Đi được nửa đoạn đường, Đoàn Lăng rốt cục không nhịn nổi nữa.

"Nhìn đủ chưa." Hắn nhíu mày, giọng nói không vui. "Còn nhìn nữa liền đem cậu ném xuống xe."

Lời hắn nói không giống đùa, Tạ Ninh cũng không coi là hắn đang đùa.

"Có trạm xe nào gần đây không?" Tạ Ninh nhỏ giọng hỏi.

Đoàn Lăng tháo một bên tai nghe xuống, nhướng mày hỏi ngược lại: "Có bãi phế liệu, đưa cậu đến nhé?"

Tạ Ninh không nói lời nào nữa.

"Lần sau tôi bảo cậu đến thì cậu mau tới, đừng có lề mề."

Không sợ vạn người mê biết đánh nhau, chỉ sợ vạn người mê vừa biết đánh nhau vừa thông minh, biết cách đưa mình thoát khỏi phiền phức.

Tạ Ninh nhớ tới hai dòng miêu tả của mình, tuy rằng cảm thấy rằng không nhất định sẽ có thêm trải nghiệm chắn họng súng lần nữa, nhưng dưới ánh mắt mười phần uy hiếp của Đoàn Lăng, vẫn gật đầu như miếng thạch thành tinh.

Cả chuyến đi mười phút sau đó không có lời nào.



Đoàn Lăng đeo tai nghe hai bên, cúi đầu nghịch điện thoại di động, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với cậu, mà Tạ Ninh ế hai mươi năm đột nhiên có thêm bạn trai thì ngồi nghiêm chỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, so với Đoàn Lăng thì cả người không được thoải mái.

Nói chung là, mấy đôi tình nhân mới bên nhau đều có mấy ngày xen lẫn giữa bong bóng màu hồng và ngại ngùng, nhưng cái ngại ngùng này của hai người họ chính là kẹp trong đá vôi, khó khăn thì thôi rồi, hơi không chú ý thì có nguy cơ bị nghẹt thở.

Nhân vật chính lâm thời nảy sinh chủ ý, mấy ngày trước nhận lời tỏ tình của nguyên chủ, mặc dù trong lòng hai người đều hiễu rõ nguyên nhân sâu xa, nhưng lúc ấy lại không ký hiệp nghị gì, cũng không nói đây là diễn trò, khách quan mà nói, bọn họ bây giờ chính là một đôi tình nhân hàng thật gia thật.

Nghĩ như vậy, Tạ Ninh mồ hôi lạnh càng chảy dữ dội, nghĩ đến các ông lớn phía sau Đoàn Lăng sau này, chỉ hận không thể nhảy ngay xuống xe.

Thật vất vả mới nhịn được đến cửa khu dân cư, sau khi nói cảm ơn cậu liền vội vàng xuống xe.

Trước khi rời đi, Đoàn Lăng hạ cửa sổ xe xuống nói: "Ngày mai.."

"Ngày mai tôi tự đi học!" Tạ Ninh vội vàng ngắt lời, thuận tiện bổ sung: "Tan học tôi cũng có thể tự mình về!"

Nghe cậu nói như vậy, lửa nóng trên mặt Đoàn Lăng tiêu tan vài phần, ánh mắt tựa hồ đang khen Tạ Ninh rất có mắt nhìn.

"Tùy cậu."

Tạ Ninh gượng cười vẫy tay với hắn: "Vậy.. Hẹn ngày mai gặp lại."

Đợi đến khi xe sang của nhà họ Đoàn rẽ qua góc đường, Tạ Ninh mới haha đau khổ buông ta xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa lớn khu dân cư xa lạ lại quen thuộc, bả vai sụp đổ.

Khu biệt thự luôn luôn ít người qua lại, từ nơi này quay về chỗ ở hiện tại của nguyên chủ cách bao xa thì không phải nói, ngồi xe cũng cực kỳ bất tiện, chờ cho Tạ Ninh thật vất vả mới về đến nhà, đã bảy giờ tối rồi.

Căn nhà ông nội nhà họ Tạ để lại không lớn, hai ngủ một khách hơn 60m2, địa điểm là một khu chung cư cũ được xây dựng từ những năm tám mươi của thế kỷ trước, ba con nhà họ Tạ đã chuyển tới đây được một tháng, trên dưới khu chung cư đều biết căn hộ số 3 có gia đình mới chuyển tới một ông gia mập mạp và một cậu bé xinh đẹp.

Vừa mới vào cửa, ông Tạ liền cười tươi mừng rỡ nghênh đón: "Ninh Ninh, hôm nay sao về trễ thế, có phải cùng công tử Đoàn hẹn hò hay không?"

Tạ Ninh thay giày xong, bất đắc dĩ nói: "Cậu ta tên là Đoàn Lăng."

Kỳ quái chính là, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Ninh đối với người ba nhảy từ đâu ra này lại hoàn toàn không có chút bài xích nào, thậm chí còn có một loại cảm giác thân thiết đến lạ.

Trong trí nhớ, ông chủ Tạ tuy rằng làm ăn luôn bị lừa gạt, đối với đứa con trai này cũng là tương đối tốt, chỉ cần không so sánh với xưởng bánh kẹo của ông.

"A, có tiền chính là công tử." Ba Tạ không chút để ý bày ra nồi niêu, một chút cũng không hề có sự kiêu ngạo của nhà giàu mới nổi, "Sao vậy? Con có bắt được không?"

"Cái gì?"

Ba Tạ hóng hớt nói: "Về trễ không phải là đi hẹn hò à?"

"Không phải."

Hẹn hò? Cậu có lòng làm tặc nhưng không có gan làm tặc.

Hậu quả của việc hám sắc chính là tương lai bóng tối bao trùm không thấy ánh sáng, thật sự hẹn hò, thì mấy tên ngâm trong bình giấm chua đang theo đuổi Đoàn Lăng có thể nhắm vào cậu đến tận trời cuối đất.

"A, không có việc gì, cũng không vội, các con mới vừa bên nhau, từ từ đi."

"..."

Khi ba Tạ bận rộn trong bếp, Tạ Ninh mới có thể đi vào nhà vệ sinh tỉ mỉ ngắm nhìn diện mạo mới của bản thân.

So với giọng nói hào sảng cùng với dáng người tròn trịa của ba Tạ, thì cậu lớn lên nhìn rất tinh tế.

Nếu mà hai người cùng nhau đi dạo, không nói thì hoàn toàn không giống như là ba-con, mà giống công tử nhỏ dẫn đầu bếp của cậu ta đi dạo.

Nhưng mà ba Tạ chỉ là lớn lên nhìn béo, căn bản là không có thiên phú nấu ăn nào.

Lúc ăn cơm tối, Tạ Ninh yên lặng nuốt món ăn bóng đêm vào trong miệng, lại lần nữa quay về phòng bếp nấu hai bát mỳ, cùng ba Tạ với khuôn mặt đỏ bừng ăn lót dạ.

"Ninh Ninh à, ba có phải vô dụng quá hay không.." Ba Tạ thật cẩn thận hỏi.

Tạ Ninh lắc đầu, đổi đề tài: "Ba ơi, nhà xưởng bên kia đang hoạt động như thế nào rồi?"

Nhắc tới xưởng kẹo, đôi mắt nhỏ của ba Tạ bị thịt mỡ che sáng bừng lên, lập tức lên tinh thần: "Hôm nay cũng không tệ lắm, không lời không lỗ! Cứ theo tình hình này, ít nhất còn có thế chống đỡ được ba tháng, nhưng mà để lâu mà nói.."

Câu tiếp theo ba Tạ chép miệng không nói, Tạ Ninh biểu rõ, tránh đi ánh mắt chờ mong của ông, im lặng suy nghĩ.

Đến bây giờ, cậu vẫn còn không rõ vì cái gì mà vô cớ xuyên sách, nhưng việc đã đến nước này, tìm biện pháp trước đã, cậu chỉ có thể mang thân phận mới mà sinh sống.

Ba tháng.. Thời gian có chút gấp, nhà máy thâm chí còn không chống được đến lúc cậu tốt nghiệp, hơn nữa để khôi phục lại quỹ đạo hoạt động thì tài chính tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.

"Con sẽ tận lực."

Không đành lòng đánh nát sự mong chờ của ba Tạ, Tạ Ninh chỉ có thể tạm thời cái gì cũng đồng ý hứa hẹn.

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn theo lẽ thường mà ló dạng, Tạ Ninh tỉnh dậy ở phòng ' người khác'.

Căn nhà này cách âm không được tốt lắm, 1 giờ khuya, trên tầng có tiếng mở cửa, kỳ thực cậu đã bị đánh thức 1 lần.

Lần thứ hai tỉnh lại, trên trần nhà vẫn dán ảnh chụp lén vạn nhân mê, Tạ Ninh không thể không thừa nhận bản thân đã trở thành một nhân vật trong sách.

Mà ngày hôm nay, là ngày đầu tiên trên cương vị bạn trai của vạn nhân mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau