Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 4: Tới đâu hay tới đó

Trước
Thư Lê đang ngẩn người.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường hoa, bàn tay múp míp đỡ khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt xanh màu cỏ non mở lớn, thẫn thờ nhìn về phía trước.

Nhà ấp mọc đầy các loại thực vật quý hiếm. Ánh chiều tà xuyên qua giếng trời chiếu nghiêng vào, nhiễm đỏ cỏ cây hoa lá. Mùi hương ngọt thanh phiêu tán trong không khí. Từng con đom đóm phát ra thứ ánh sáng xanh lập loè không biết từ đâu bay ra, nhảy múa trên bụi hoa, tạo lên một sắc thái như mộng như ảo.

Sau khi nhóm tiểu yêu tinh mới sinh ăn uống no say thì hiếu kì mà bay hết từ đông sang tây. Nhìn thấy đom đóm đang phát sáng, các bé con tò mò tiếp cận, duỗi tay chạm vào.

Đom đóm ngoan ngoãn đậu trên đầu ngón tay của bé con, chúng vỗ đôi cánh nửa trong suốt, bụng sáng lên. Lấp loé, lấp loé. Chọc cho nhóm tiểu yêu tinh cười khanh khách không ngừng.

Bọn họ vui vẻ như vậy, mà Thư Lê ngồi trên giường hoa lại chau mày ủ dột.

"Haiz....."

Lần thở dài thứ năm vang lên, Thư Lê đổi từ ngồi xếp bằng sang nằm ngửa.

"Ai ui".

Sau lưng cộm lên thứ gì đó, cậu thở nhẹ, vắt tay ra sau sờ thử, lấy ra một viên đá màu đỏ xinh đẹp.

Đây là quà tặng của một tiểu yêu tinh khác cho cậu.

Tuy rằng trong quá trình tặng quà xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng Thư Lê cũng không so đo. Trong lòng cậu đưa ra quyết định, nếu tiểu yêu tinh tóc đỏ kia lại đến tìm cậu lần nữa, thì cậu sẽ tha thứ việc lúc trước nhóc ta cướp mật ong của cậu.

Cất viên đá xinh đẹp vào nhuỵ hoa, Thư Lê kéo chăn nhỏ bằng cánh hoa đắp lên người, nằm đó thẫn thờ.

Cậu xuyên không.

Xuyên đến một thế giới xa lạ.

Nơi này có tinh linh xinh đẹp, tiểu yêu tinh đáng yêu, cùng với rất nhiều sinh vật không biết tên khác.

Mà cậu, một học sinh lớp 12 ở trái đất, chỉ bởi vì ngã một cú, trong một cái nhắm mắt mà linh hồn xuyên không, biến thành một bé con yêu tinh mới chào đời.

Đối với kẻ trầm mê thế giới 2D như Thư Lê mà nói, xuyên qua không đáng sợ, đáng sợ là rào cản ngôn ngữ.

Bởi vì cậu quá yêu nước, học ngoại ngữ không thành thân nên đại thần xuyên không mới cố ý trừng phạt cậu, đặc cách đưa cậu tới thế giới mà tất cả mọi người đều là người ngoại quốc này đúng không?

Thư Lê cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ đại thần xuyên không.

Làm một kẻ dốt đặc ngôn ngữ, cậu phải làm sao để sinh tồn trong thế giới này đây?

Nơi này phàm là có một tí ti liên quan đến tiếng Anh, cậu cũng có thể cắn răng cố gắng học tập.

Nhưng không hề.

Dù là yêu tinh hay tinh linh, cách nói chuyện đều khó hiểu như sách trời, không dính dáng chút nào tới ngôn ngữ ở địa cầu.

Nếu như thời gian có thể đảo ngược, Thư Lê nhất định sẽ nỗ lực học tập, nhất quyết không chơi game. Như vậy khi ba Thư gõ cửa, cậu sẽ không chột dạ, không chột dạ sẽ không té ngã, không té ngã thì sẽ không xuyên không.

Đáng tiếc, trên đời này không có "nếu như".

Nắm chăn nhỏ trong tay, nghe tiếng vui đùa giòn giã của nhóm tiểu yêu tinh, nội tâm Thư Lê sắp khóc thành sông.

Cậu muốn về nhà.

Nhớ ba mẹ, nhớ anh cả, anh hai, anh ba, nhớ thú cưng.

Cuối tuần trước cậu mới mua một con nhím con đáng yêu, cậu và nó còn chưa thân thiết với nhau nữa!

Không biết khi linh hồn của cậu xuyên đến thế giới khác thì thân thể gốc sẽ thế nào?

Là hôn mê thành người thực vật, hay là đã xui xẻo tử vong?

Thư Lê bỗng bật người ngồi dậy, vỗ mặt nhỏ, lắc đầu thật mạnh:"Phì phì phì! Trẻ con nói không thể coi là thật! Mình nhất định là còn sống! Sống rất tốt!".

"Mình có thể là anh hùng được đại thần xuyên không lựa chọn".

"Cứu vớt mọi người đang chìm trong nước sôi lửa bỏng ở thế giới này----".

"Chờ mình hoàn thành nhiệm vụ, nhất định mình có thể trở về an toàn!".

Làm lão làng có thâm niên trong thế giới 2D, Thư Lê trong nháy mắt đã đốt cháy linh hồn của một thằng trẻ trâu, đưa ra lời giải thích hợp lý nhất cho chuyện xuyên qua của mình.

"Tới đâu hay tới đó!".

"Người xưa từng nói, trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ khiến hắn phải chịu khổ về tâm chí, nhọc nhằn về gân cốt, đói khát về thể xác...".

"Chỉ là rào cản ngôn ngữ mà thôi, không có gì phải sợ, mình có thể học được!".

Thư Lê nắm tay, tự cổ vũ cho bản thân.

Sau khi xây dựng tâm lý xong xuôi, cậu lại một làn nữa nằm xuống, kéo cánh hoa đắp lên người, vẻ mặt an tường.

Ít nhất, có một tin tốt.

Cậu không cần thi đại học nữa!

Hiện tại cậu chỉ là một em bé yêu tinh mới sinh, mỗi ngày chỉ cần ăn uống chơi bời, vui vẻ trưởng thành là được.

Không cần quá hạnh phúc! (*mình cũng không hiểu đoạn này lắm, không biết tác giả có typo nhầm giữa hạnh phúc xingfu và cực khổ xingku không @@)

Thư Lê liếm môi, hồi tưởng vị ngọt của mật ong.

Không biết thực đơn của yêu tinh có phong phú không? Ngoại trừ mật ong thì còn đồ ăn ngon nào khác hay không?

Thư Lê sờ bụng nhỏ tròn vo dưới chăn, cảm thấy bản thân cũng nên vận động một chút.

Nếu như đã nghĩ thông suốt, vậy thì phải dung nhập thế giới này cho tốt!

Đầu tiên, bắt đầu từ học cách bay.

Thư Lê xốc chăn, uể oải đứng dậy, mở đôi cánh lụa mỏng sau lưng ra, thử vỗ cánh.



Thân thể nhẹ nhàng nâng lên, chỉ chốc lát đã bay ra khỏi giường hoa.

Cậu căng thẳng cúi đầu nhìn bụi hoa bên dưới, cánh cứng lại, cả người thẳng tắp rơi xuống.

"Aaaa".

Vì không muốn ngã váng đầu thêm lần nữa, nên cậu liều mạng mà đập cánh, thân thể đột nhiên vút lên, bay cao hơn cả lùm cây.

Thư Lê nghẹn hơi, bay xiêu xiêu vẹo vẹo một quãng rồi mới từ từ cân bằng cơ thể, cuối cùng cũng học được cách chuyển hướng.

Xem ra bay lượn là bản năng của yêu tinh.

Chỉ cần có thể nắm giữ kỹ xảo là có thể bay theo ý thích.

Thư Lê thả lỏng cơ mặt, hưng trí bừng bừng bay xuyên qua bụi hoa, đi ngang qua các tiểu yêu tinh khác.

Aisha ngồi trên cành cây quan sát cậu nãy giờ, trông như có điều gì suy tư.

Trước khi Saya rời đi có nhờ cô để ý tới Sperion nhiều hơn.

Thông qua quan sát trong thời gian ngắn cho thấy, tiểu yêu tinh được Vương chúc phúc này quả thật không bình thường.

Các bé yêu tinh khác sinh ra đã biết bay, có thể vận dụng cánh một cách linh hoạt. Nhưng Sperion lại vô cùng xa lạ với điều này, đến đổi hướng cũng không biết, cứ thế mà đâm thẳng vào thân cây. Sau khi ngã xuống thì lại khóc đứt ruột đứt gan.

Tuy khóc thương tâm là thế nhưng vẫn không quên uống mật hoa.

Uống mật hoa xong, mắt và mũi đều đỏ bừng. Cậu lảo đảo bay về giường hoa của mình, sau đó ngồi ngẩn người.

Aisha lo lắng cơ thể cậu không khoẻ nên đã bay tới cành cây gần đó, chú ý từng li từng tí.

Bé con dường như không biết cô ở gần đó quan sát. Cậu ngồi xếp bằng trên giường hoa, hai tay chống cằm, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Giống như người gỗ, không hề nhúc nhích.

Aisha đợi hồi lâu mà thấy cậu vẫn đang bất động, ngay khi cô định xuống dưới hỏi thăm thì bé con cuối cùng cũng động đậy, đổi từ ngồi thành nằm, kéo cánh hoa đắp lên người mình.

Buồn ngủ rồi sao?

Aisha ngẩng đầu nhìn giếng trời trên mái nhà.

Hoàng hôn vẫn chưa tắt, sắc trời còn sớm, chưa đến thời gian đi ngủ.

Cô cúi đầu, tiếp tục đánh giá bé con. Thị lực ưu việt giúp cô nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt của cậu.

Vẻ mặt u sầu, miệng mím lại vì tủi thân, khoé mi còn vương nước mắt trong suốt.

Vẫn còn buồn bã vì đâm phải cây sao?

Cô đã sử dụng ma thuật để chữa trị cho cậu, những chỗ bị thương đều đã khỏi hẳn mới đúng.

Bé con yêu tinh mới sinh, trí lực chưa phát triển hoàn toàn sẽ đa sầu đa cảm đến vậy sao?

Sperion quả nhiên rất đặc biệt.

Aisha lấy sổ con và bút lông chim ra, ghi chép chi tiết từng hành động cử chỉ của bé con.

Một người mẹ đỡ đầu cần nắm rõ thông tin của từng đứa bé, đảm bảo các bé con có thể trưởng thành một cách khoẻ mạnh.

Bút lông chim cọ xát trên giấy phát ra tiếng "xoàn xoạt", chữ Tinh Linh duyên dáng xuất hiện sống động trên giấy.

Khi Aisha viết xong một trang, đang chuẩn bị lật sang trang kế tiếp thì bé con trên giường hoa lại một lần nữa động đậy.

Cậu thay đổi nét mặt ưu sầu lúc trước, thần thái trở nên tràn đầy sức sống, miệng phát ra tiếng "chi chi" đáng yêu, hai nắm tay nhỏ múa may vung vẩy.

Aisha:?

Chỉ một lát sau, tiểu yêu tinh lại nằm xuống, toàn thân toả ra hơi thở yên bình, đắp chăn hoa lên, dường như muốn say giấc nồng.

Aisha chớp mắt, lật trang mới trên sổ con, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ.

Nhưng còn chưa ghi xong, bé con vốn nên đi ngủ lại đột nhiên bật dậy, giương cánh, phấn chấn bay ra khỏi giường hoa.

Aisha lo cậu sẽ lại đâm vào thân cây, vội vàng cất sổ con và bút lông chim đi, chuẩn bị tiến lên bảo vệ. Nào ngờ bé con đã biết khắc phục khó khăn, học được cách bay lượn.

Nhìn cậu chơi đùa với các tiểu yêu tinh khác, cục đá treo trong lòng Aisha cuối cùng cũng rơi xuống.

Thư Lê hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành đối tượng quan sát trọng điểm của mẹ đỡ đầu, cậu đang kết bạn với hai bé con khác, cùng nhau thăm dò nhà ấp.

Hai tiểu yêu tinh lần lượt là tóc đỏ và tóc trắng.

À, bởi vì đối phương không có tên, nên Thư Lê chỉ có thể dùng màu tóc để phân biệt.

Tóc đỏ là nhóc yêu tinh đã cướp mật hoa và tặng cậu viên đá màu đỏ.

Tóc trắng là một tiểu yêu tinh có mái tóc màu bạc và đôi mắt màu hổ phách.

Trong lúc Thư Lê học bay trong bụi hoa thì gặp tóc đỏ. Nhóc ta nhiệt tình tiếp đón, theo sau là tóc trắng, "ê a, ê a" nói lớn.

Thư Lê nghe không hiểu nhóc nói gì. Cậu ngồi trên lá của một cái cây lớn, lẳng lặng nhìn nhóc ta.

Tóc đỏ mất kiên nhẫn, thấy Thư Lê chẳng nói chẳng rằng bèn bay qua kéo tay cậu, cánh vỗ mạnh, bay về phía giếng trời của nhà ấp.

Tóc trắng "hây da hây da" đuổi theo, thi thoảng bay tới cạnh Thư Lê, vui vẻ cười toe toét.

Ba bé yêu tinh đứng trên giếng trời, ghé vào cửa kính trong suốt to lớn, hiếu kỳ nhìn ra thế giới bên ngoài.

Đối với những tiểu yêu tinh cao chưa tới 10cm như bọn họ, nhà ấp là một không gian vô cùng rộng lớn, mọc đầy cỏ cây hoa lá, phảng phất như một khu rừng không nhìn tới điểm cuối.

Nơi duy nhất có thể nhìn ra bên ngoài là giếng trời trên mái nhà.

Giếng trời không phải là một bề mặt bằng phẳng mà giống như hình chữ đột (凸), ở giữa giăng đầy xà ngang đan xen. Bé con hoặc là đứng, hoặc là ngồi trên xà nhà, tò mò nhìn đông ngó tây.

Tóc đỏ tìm được một vị trí có tầm nhìn thoáng đãng, đón Thư Lê và tóc trắng lên đó.

Thư Lê cẩn thận đứng trên xà nhà chỉ to bằng một ngón tay, không dám cúi đầu nhìn xuống dưới.



Cao quá!

Tóc đỏ thế mà lại mang cậu bay lên độ cao bằng 7-8 tầng lầu, một khi sẩy chân ngã xuống, không chết thì cũng tàn.

So với Thư Lê sợ cứng người thì tóc đỏ và tóc trắng hoạt bát hơn nhiều.

Bọn họ không sợ độ cao, đôi cánh sau lưng không phải để trang trí, lỡ có rớt xuống thì cùng lắm lại bay lên.

"Ê a---". Tóc đỏ chỉ ra bên ngoài giếng trời, vỗ một cái lên bả vai Thư Lê.

Thư Lê suýt chút nữa bị nhóc vỗ ngã sấp mặt, cậu luống cuống bắt được tay của tóc trắng. Tóc trắng cũng lảo đảo theo, vội vàng vỗ cánh để giữ thăng bằng, cậu ta quay đầu nhìn cậu đầy hoài nghi.

"A~". Thư Lê xấu hổ buông tay tóc trắng ra, theo bản năng phồng má.

Cậu tuyệt đối không thừa nhận bản thân sợ độ cao!

Xem nhẹ ánh mắt quái dị của tóc trắng, Thư Lê nhìn theo hướng chỉ tay của tóc đỏ.

Bên ngoài là thế giới càng thêm rộng lớn.

Đại thụ chọc trời cao với vào mây, cành này nối tiếp cành kia tạo thành một vùng bao la bát ngát, xanh um tươi tốt, che trời lấp đất. Dây leo màu xanh quấn quanh những cành cây rậm rạp rồi rủ xuống, có phủ đầy gai nhọn, có lác đác nở hoa, cũng có những dây leo trụi lủi, không có gì mọc lên.

Trên đại thụ gần với nhà ấp nhất có một loạt những ngôi nhà nhỏ xinh được dựng lên, màu sắc tươi sáng với đủ những hình dạng khác nhau. Các yêu tinh trưởng thành như những con ong mật chăm chỉ, giương cánh bay khắp nơi.

Ở giữa rừng cây phía xa xa, thấp thoáng những kiến trúc mái nhọn có hình dáng xinh đẹp, ráng chiều ánh lên từng ô cửa kính, phản chiếu những màu sắc lộng lẫy rực rỡ.

Ba bé yêu tinh bị cảnh tượng này mê hoặc, đồng thời áp mặt nhỏ lên giếng trời, trong lòng tràn đầy khát khao.

"Ê a ê a êa....". Tóc đỏ bất mãn đập lên cửa kính ngăn cản bọn họ, bất mãn mà bĩu môi lải nhải. Nhóc muốn ra ngoài chơi!

"Hây---hây---". Tóc trắng vung nắm tay nhỏ, dùng sức đập xuống. Cửa sổ bằng kính không chút sứt mẻ, ngược lại khiến nắm tay của mình bị đau. Cậu nhóc mím môi, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt, muốn khóc mà không khóc được.

Thư Lê thấy vậy, rất muốn đỡ trán.

Xin đấy, bằng vào cơ thể bé tí này của bọn họ, căn bản không thể đẩy được giếng trời. Huống chi nhà ấp lớn đến vậy nhất định sẽ có cửa ra vào.

"Các cậu đừng tự làm khó bản thân". Thư Lê mỗi tay kéo một đứa, nhẹ giọng dỗ dành:"Chúng ta xuống dưới chơi đi, được không?".

Tóc đỏ nghiêng đầu khó hiểu, nghe không hiểu tiếng Trung tiêu chuẩn của Thư Lê.

Thư Lê bất đắc dĩ buông hai đứa nhỏ ra, lấy xà ngang làm điểm tựa, giương cánh dẫn đầu bay xuống dưới. Dùng hành động diễn tả ý muốn của cậu.

Tóc đỏ và tóc trắng dẩu miệng, không tình nguyện bay theo xuống dưới.

Bọn họ bay nhanh nhẹn lưu loát, ngược lại Thư Lê vẫn còn đang lề mề ở trên.

"Ê a~". Tóc đỏ bay ngược lên trên, túm lấy tay Thư Lê, dắt theo cậu phi xuống dưới.

"Aaaaaa----".

Thư Lê sợ tới mức thét chói tai.

Tốc độ hạ xuống quá nhanh, khung cảnh xung quanh mơ hồ thành một đường thẳng, cảm giác không trọng lực đáng sợ khiến cậu quên cả vỗ cánh, sợ tới mức nước mắt bay tứ tung.

Tóc đỏ suýt thì bị tiếng thét của cậu chấn vỡ màng nhĩ. Khi đến gần lùm cây, nhóc vỗ cánh giảm dần tốc độ, uyển chuyển đáp xuống một chiếc lá cây lớn.

Hai chân Thư Lê mềm nhũn, ngồi sụp xuống mặt lá, nước mắt ngắn nước mắt dài lên án tóc đỏ.

Tóc đỏ xoa tai nhọn của mình, vô cùng hoang mang.

Tóc trắng xuống chậm hơn bọn họ một nhịp. Nhìn nước mắt tèm lem trên mặt Thư Lê, không những không đồng tình mà còn vô tâm vô phế cười ha hả.

Trán Thư Lê nổi gân xanh.

Không được tức giận! Không được tức giận! Không được tức giận!

Cậu với bọn họ không giống nhau. Bọn họ thật sự là em bé yêu tinh, mới sinh ra chưa đến một ngày, ngây thơ không khác gì trẻ con.

Cậu đã 18 tuổi, là người trưởng thành rồi, không thèm chấp nhặt với trẻ con.

Cái mũi sụt sịt, Thư Lê lau nước mắt:"Tôi phải về giường ngủ, các cậu tự chơi tiếp đi!".

Nhưng tóc trắng và tóc đỏ không hiểu lời cậu nói. Thấy cậu ỉu xỉu, mỗi đứa giữ một bên tay cậu bay về phía bụi cỏ.

"Này này?". Thư Lê không tránh được bàn tay mập mạp của hai người, chỉ có thể đáp xuống mặt đất với họ.

"Ê a~". Tóc đỏ nhặt một viên đá màu đỏ trên mặt đất đưa cho Thư Lê.

Thư Lê nghi ngờ cầm lấy, phát hiện viên đá này giống với viên đá mà tóc đỏ từng tặng cậu. Cậu nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện loại đá này nằm đầy rẫy trên mặt đất.

Oa!

Nhiều quá!

Báu vật ở thế giới này có thể nhặt tuỳ ý vậy sao?

Phát tài! Phát tài rồi!

Thư Lê vui sướng phấn chấn nhặt đá quý. Hai tay không cầm được thì dùng áo đựng, nhặt được một đống nặng trĩu, số lượng không ít.

Cậu vừa nhặt vừa tính xem đống này bán được bao nhiêu tiền. Đột nhiên, đỉnh đầu vang lên tiếng "rào rào", đầu cậu bị thứ gì đó đập trúng.

Cậu vội vàng né tránh. Thư Lê ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tóc trắng đứng trên lá cây, hai tay nắm cành cây lắc lên thật mạnh.

Khi cậu nhóc lắc, cây bắt đầu đổ "mưa đỏ".

Cơn mưa màu đỏ rơi xuống đất và biến thành những viên đá xinh đẹp, chỉ trong chốc lát đã chất thành một đống.

Thư Lê trợn mắt nhìn đống đá phát sáng, giấc mơ làm giàu nháy mắt tan thành bọt biển.

Hoá ra những thứ này đều là hạt của cây!

- -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước