Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 17

Trước Sau
Liên Oái Thành đếm bằng ngón tay một hồi, số hoàn chỉnh khiến khuôn mặt đầy khiếp sợ: "Trời ạ, hơn mười lần, nếu nhà ai có mỏ, cũng không phải sợ bị lật! Khó trách bọn họ tàn nhẫn độc ác như vậy."

Tiêu Dương vui đùa nói: "Ba người các ngươi cũng trong vòng thế gia Tinh Thành, còn không ngửi được cái mùi này?"

Liên Oái Thành vừa nghe, lập tức xua tay: "Việc này cần thiết phải nói rõ ràng, gia tộc của chúng tôi là dạy học và giáo dục, đạo đức tốt, người đứng đắn, hiểu chưa!"

Phương Tưởng Dung cũng ở một bên phụ họa nói: "Đúng vậy, chúng tôi cùng mấy thế gia đại tài phiệt kia không thân."

Tu Đình Vân trước đây cũng đã hỏi thăm qua, Chu Niệm và Phương Tưởng Dung gia đình đều ở trong quân bộ, còn gia đình của Liên Oái Thành, chủ yếu dành cho nghiên cứu khoa học giáo dục, không liên quan gì đến cốt truyện chính trong tiểu thuyết. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn không tránh những người này, thuận tiện nhìn xem, bọn họ có cơ hội phát triển trở thành trợ giúp của hắn trong tương lai hay không.

Mấy người lại hàn huyên trong chốc lát, sau khi người của Hùng giáo đến đây bắt đi mấy tên lưu manh, sáu người lại ra cửa đi một chút, ở một nhà hàng ăn xong cơm chiều, mới trở về khách sạn.

Tu Đình Vân rửa mặt xong, ngồi ở trên giường click mở tin nhắn Khê Khê phát tới.

Khê Khê: 【Em đã trở lại khách sạn!】

Khê Khê: 【Cùng nói với mọi người một chút, nhưng lịch trình đã được đặt trước, cũng không phải khẳng định sẽ phát sinh náo động, ngày mai bọn họ vẫn dựa theo kế hoạch đi đại quặng triển lãm điêu khắc.】

Tu: 【Được rồi, chú ý đến tình huống, nếu tình hình có biến hóa, anh trước tiên sẽ thông tri cho em.】

Khê Khê: 【Tốt. Tiểu trư xoay quanh.jpg】

Tu: 【Nghỉ ngơi sớm một chút, chú ý khóa cửa!】

Khê Khê: 【Được, đội trưởng Tu.】

Tu Đình Vân nho nhỏ hàn huyên với 187 một lúc, đóng đầu não đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tu Đình Vân còn đang rửa mặt, chuông cửa phòng vang lên, liên tục không ngừng thể hiện sự cấp bách của người ngoài cửa.

Tu Đình Vân lau khô hơi nước, click vào bảng điều khiển trung tâm mở cửa.

Liên Oái Thành cùng Tiêu Dương từ bên ngoài nôn nóng mà vọt vào: "Đình Vân, xem cái này!"

Tiêu Dương phóng màn hình đầu não ra ngoài, chỉ nhìn thấy một vị quan chức bị các phóng viên ngăn lại. Một trong số các phóng viên ra sức hô to: "Bên phía các người cảm thấy thế nào về việc Điền Trân mưu hại lão nhân trong khu vực khai thác mỏ?"

Cái quan chức kia bực bội mà nhíu mày, trách cứ nói: "Đừng lan truyền thông tin sai lệch, không phải mưu sát, là trong lúc tranh chấp xô đẩy, lão nhân tự mình té ngã..."

Phía sau là một đống chuyện vô nghĩa, đại ý chính là án kiện không ngoài dự kiến hẳn là ngoài ý muốn, đối với lão nhân bất hạnh lấy làm tiếc nuối.

"Người này điên rồi sao? Nói như vậy không phải là đổ thêm dầu vào lửa!" Tiêu Dương phun tào nói.

Tu Đình Vân nhìn thoáng qua khu bình luận, phỏng đoán nói: "Nói không chừng, đây là kết quả mà bọn họ muốn!"

"Không xong, phố Hóa Bình đã có người bắt đầu ầm ĩ rồi." Liên Oái Thành bật ra tin tức mới nhất.

Tu Đình Vân giật mình, cái tốc độ này cũng quá nhanh đi. Hắn lướt video vài lần, lập tức gọi cho Khê Khê.

Sau khi kết nối, ngữ khí hắn nôn nóng nói: "Khê Khê, hiện tại em đang ở nơi nào?"

Âm thanh sung sướng của Khê Khê truyền đến: "Ở đại quặng trung tâm triển lãm a, buổi triển lãm điêu khắc hôm nay rất thú vị!"

Tu Đình Vân lập tức mở ra bản đồ, trung tâm triển lãm chỉ cách phố Hóa Bình hai cái giao lộ. Hắn cố áp xuống bất an, tận lực bình tĩnh: "Khê Khê, nghe anh nói, phố Hóa Bình ở đó có người náo động, rất gần với chỗ của em......"



"Đình Vân!" Khê Khê đột nhiên gọi lớn, để lộ ra một tia hoảng loạn.

"Có chuyện gì vậy?"

"Em nghe thấy tiếng hét." Bởi vì muốn trả lời cuộc gọi của Tu Đình Vân, cậu cố ý ra khỏi phòng triển lãm, đứng ở cửa bên đường. Lúc này, cậu có thể mơ mơ hồ hồ nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng la hét tăng vọt của đám người.

Tu Đình Vân nhịn không được siết chặt nắm tay, đánh chết thế giới tiểu thuyết trùng hợp chết tiệt này, "Khê Khê, trước tiên đi vào phòng triển lãm, phần lớn địa phương phòng triển lãm đều có phương tiện phòng trộm. Sau khi khóa cửa, em đừng đi ra ngoài, bây giờ anh sẽ đi qua tìm em."

Khê Khê vội vàng gật đầu, một đường chạy chậm trở về: "Chúng ta đừng gác máy có được không?"

Âm thanh Đình Vân mềm mại: "Được! Anh vẫn luôn ở bên này, đừng sợ!"

Liên Oái Thành nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nhịn không được một bên chua, một bên quan tâm: "Chúng tôi sẽ đi cùng với cậu, vạn nhất gặp được đám người cố ý làm gây rối."

Tu Đình Vân gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, ba người thuận tiện kêu thêm Chu Niệm bọn họ cùng nhau ra cửa.

Trong lúc đợi xe ở cửa, lãnh đạo Phùng của khu khai thác gửi đến cho hắn một tin nhắn: Tôi không thể trấn an được, một đám người bị xúi giục muốn đến cục cảnh sát để cướp Điền Trân, nói cảnh sát đã sớm âm thầm hộ tống Điền Trân trở lại Tinh Thành.

Nhìn thấy tin tức, Tu Đình Vân thầm nói không tốt, đến cục cảnh sát cướp người, việc này không phải là quay lại con đường cũ bị giam giữ sao. Hắn vội vàng trả lời: Anh chọn một vài người biết rõ ràng tin tức gửi cho tôi, còn có biểu hiện thường ngày của bọn họ.

"Có chuyện gì vậy?" Vài người nhìn thần sắc phi thường lạnh lùng của Tu Đình Vân.

"Khu khai thác bị xúi giục đang định đến cục cảnh sát cướp người." Hắn do dự một chút, "Chúng ta chia nhau ra hành động đi, ba người đi đại quặng trung tâm triển lãm, ba người đến cục cảnh sát. Thuận tiện thông tri cho Hùng giáo."

Liên Oái Thành vội vàng nói: "Cậu đi đại quặng đi, tôi cùng hai người Chu Niệm đi cục cảnh sát." Rốt cuộc thì Omega của Tu Đình Vân ở bên kia.

Tu Đình Vân lắc đầu: "Tôi sẽ đến cục cảnh sát, tôi đã ở hiện trường khi xảy ra sự cố ngày hôm đó, tương đối biết rõ tình tình, đại quặng bên kia, liền cảm ơn học trưởng."

Liên Oái Thành nhìn ánh sáng của cuộc trò chuyện trong đầu não, xấu hổ gật đầu, mang theo Chu Niệm Phương Tưởng Dung hướng phòng triển lãm chạy đến.

Tu Đình Vân ngồi trên xe, vuốt đầu não, trong lòng hổ thẹn: "Khê Khê?"

Sau khi người đối diện trầm mặc thật lâu, mới truyền ra một tiếng rầu rĩ: "Ân!"

"Thực xin lỗi, là anh nuốt lời."

Lại là một trận an tĩnh, âm thanh giả vờ bình tĩnh của Khê Khê vang lên: "Em không cần anh đến cứu em, em đã thuyết phục giám đốc của phòng triển lãm mở ra kho hàng nơi bọn họ cất giữ vật phẩm quý giá, cho dù hiện tại quân đội có tới, bọn họ cũng vào không được!"

Tu Đình Vân trong lòng hụt hẫng, Khê Khê quá nghe lời, làm hắn càng thêm hổ thẹn: "Vâng, Khê Khê rất thông minh, là anh quá ngu ngốc, không có cách nào xử lý tốt trận náo động này."

"Anh biết thì tốt, anh vội chuyện của anh là được, không cần lo lắng cho em."

"Được!" Omega ngạo kiều, rõ ràng rất thất vọng ủy khuất, lại không chịu nói thẳng.

Chờ khi Tu Đình Vân đuổi tới cục cảnh sát, cửa đã bị vây đầy người. Đại môn cục cảnh sát đóng chặt, trên mặt đất phủ kín đá vụn.

Hùng giáo truyền đến tin tức nói với bọn họ, nhất định không được phép xong vào cục cảnh sát, có người đang đợi ở trong cục cảnh sát để bắt ba ba trong rọ nột.

Tu Đình Vân suy nghĩ một chút, hỏi hai người bênh cạnh: "Trong hai người ai am hiểu diễn kịch diễn thuyết?"

Vẻ mặt hai người mang theo biểu tình ghét bỏ, đều tỏ vẻ không có sở trường đặc biệt này. Không còn cách nào, Tu Đình Vân chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hắn mở ra đầu não khuếch đại chức năng loa âm thanh, thử thử âm hiệu: "Uy uy uy ——"



Đám đông hỗn loạn bị dọa ngừng động tác bởi tiếng "Uy" vang vọng khắp bầu trời, sôi nổi quay đầu lại nhìn ba người họ.

Cảnh tượng này khiến hai người đang tránh ở phía sau Tu Đình Vân, một bộ xã chết hiện trường.

Trong đám người có người nhận ra Tu Đình Vân, "Là cậu!"

"Đúng vậy, là tôi. Tôi đến đây để kể cho mọi người nghe một câu chuyện xưa."

"Chuyện xưa gì chứ, cậu không phải là người được Tinh Thành phái đến sao? Hôm đó chúng tôi đã tin cậu, để cảnh sát đưa Điền Trân đi, kết quả hiện tại thì sao, Điền Trân đã được cảnh sát thả ra rồi, các người là cùng một đám."

Tu Đình Vân nhìn chằm chằm người này, hai mắt nhắm nghiền nhìn người nọ đến khi ngậm lại miệng, hắn dùng khẩu khí ác ý nói: "Người này mới là cùng một đám với thế gia Tinh Thành!"

"Cậu nói hươu nói vượn! Tôi vẫn luôn lớn lên trong khu khai thác!"

"Đúng vậy, nhưng mà anh đã lấy tiền. Điền Trân là con ngoài giá thú, mặc khác những hài tử của Điền gia hận không thể để hắn chết, cho nên, làm như thế nào? Tìm người làm loạn hô! Anh nhận được rất nhiều tiền, khích lệ bạn bè thân thích cùng nhau lớn lên với mình trong khu khai thác, cùng nhau tới cục cảnh sát làm loạn."

"Các ngươi đừng nghe cái người đến từ Tinh Thành này nói hươu nói vượn, Hứa lão đã chết thảm, Điền Trân lại ung dung ngoài vòng pháp luật. Chúng ta phải vì Hứa lão báo thù!"

Tu Đình Vân bình tĩnh mà nga một tiếng: "Thù của Hứa lão tất nhiên muốn báo, nhưng mà tôi không biết ngày thường người này đối với người thế hệ trước của khu khai thác như thế nào?"

Lúc này rốt cuộc có người nhíu mày: "A Cương, trước kia cậu còn nói Hứa lão xen vào việc của người khác, lão bất tử đấy!"

Mục đích của Tu Đình Vân đã đạt được, hắn không chắc người này có thu tiền hay không, nhưng chỉ cần hắn chém đinh chặt sắt nói người này thu tiền để làm việc, như vậy mọi người sẽ nhận định nơi này có kỳ quặc.

Hơn nữa lãnh đạo Phùng nói cho hắn, người này ngày thường hay khoác lác, đã nhiều lần bị các lão nhân trong khu khai thác dạy dỗ, cũng không phải là người coi trọng tình cảm.

Quả nhiên đám đông gây rối đã tản ra.

Tu Đình Vân nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi thấy anh khẳng định không có lòng tốt, bạo lực xong vào cục cảnh sát là tội lớn, loại này sẽ bị tịch thu tài sản, đến lúc đó cổ phần của mọi người trong quặng mỏ sẽ bị tịch thu, người có tiền có thể dễ dàng đem bán đấu giá. Hách, tôi thấy có phải hay không Tinh Thành đã hứa hẹn cho anh cái gì cổ quyền?"

Một cái đại thúc nghe xong, tức giận tận trời, há mồm chỉ trích nói: "Khó trách, tôi nói cậu sao trước kia không thấy kính trọng Hứa lão được bao nhiêu, hôm nay lại tích cực như vậy. Tôi nghĩ là, trước đây khi quặng Triti không thể kiếm được nhiều tiền, cậu đã thua cờ bạc, bán đi cổ quyền của mình, hiện giờ thu nhập đã tốt, nên cậu đỏ mắt!"

Nghe thấy sẽ bị tịch thu cổ quyền, hiển nhiên đã làm cho người của khu khai thác kinh sợ, quặng mỏ chia hoa hồng mấy năm nay càng ngày càng tốt, mọi người đều nắm đến gắt gao, động đến cái này chính là động đến mệnh căn tử.

"Vậy chúng ta phải nhận cái chết thương tâm của ông nội sao?" Một khuôn mặt trẻ tuổi đột nhiên oa oa khóc nói.

Đám người đang cãi nhau im bặt.

Tu Đình Vân giả vờ ở trước mặt mọi người bất an, tốt bụng hỏi: "Cậu tên gì?"

"Hứa Sát."

Rất tốt, là thủ lĩnh tương lai của tổ chức ngầm.

Tu Đình Vân bảo trì mỉm cười, đỡ hắn nói: "Tôi sinh ra ở sao Khải Tháp, bị mọi người mệnh danh là một tinh cầu thu đồ rách nát, cha mẹ chính là làm nghề thu mua second-hand."

Hứa Sát hơi hơi phát ngốc, không rõ đối phương muốn truyền đạt điều gì.

Tu Đình Vân tiếp tục nói: "Sau khi tôi vào đại học Tinh Thành, bởi vì vẫn luôn xếp hạng nhất mà bị nhóm công tử thế gia Tinh Thành đỏ mắt, rất nhiều người tìm kiếm."

Tu Đình Vân nhìn vào đôi mắt vẫn còn như vậy khó hiểu, thấp giọng tựa vào bên tai cậu, "Nếu chỉ đánh lại một đám công tử thế gia đã khi dễ cậu, thì chỉ đơn giản là hết giận thôi, đại gia tộc sau lưng bọn họ sẽ tiếp tục có một Điền Trân thứ ba thứ tư. Điền Trân không quan trọng, quan trọng là quyền lực. Hứa Sát, trước tiên phải trở nên mạnh mẽ, thời điểm đủ để tham gia vào trung tâm quyền lực của Tinh Thành, cậu có thể thay đổi cục diện bá quyền của thế gia."

Trong tiểu thuyết chính là cậu, bởi vì hận thù khiến cho cậu xây dựng một tổ chức ngầm chống đối lại thế gia. Giờ đây, trên lưng cậu không cần phải đeo lên thân phận phạm nhân bị truy nã, quang minh chính đại mà đối kháng với thế gia tinh tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau