Xuyên Thành Chị Dâu Cực Phẩm Trong Truyện Điền Văn
Chương 40: Đòi Bạc (4)
Nếu nhà mẹ đẻ chưa từng dụng ý giúp đỡ cô một tí nào, sao cô phải sợ hãi bị nhà mẹ đẻ vứt bỏ?
Cha Hướng quả nhiên sắc mặt tái mét, giơ tay lên muốn đánh cô, nhưng lại bị Cao Thịnh bắt được tay, “Cha vợ, Tiểu Hi nếu gả cho con, ta đương nhiên sẽ là người quản giáo nàng ấy, cha không cần lo lắng.”
Nhìn như lễ phép, thực ra muốn nói cha Hướng xen vào việc người khác, cũng là che chở Hướng Hi.
Cha Hướng tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, cố gắng sờ trán giả vờ choáng váng.
“Cha ơi, nếu cha ngất xỉu thì chắc con phải đợi ngày trọng đại của em trai con về. Đến lúc đó con mới có thể xem được một ít lễ vật và của hồi môn, thuận tiện lấy đi, để không làm ảnh hưởng đến việc chính của cha mẹ.” Hướng Hi tự nhủ và trở nên vui vẻ lên.
Cha Hướng phụ không dám hôn mê, mẹ Hướng khóc lóc trách cứ cô bất hiếu.
Hướng Hi ngoáy lỗ tai, căn bản không để trong lòng, nhưng thật ra bên cạnh Cao Thịnh bênh vực cô, tức giận đến không nhẹ.
“Có thể chậm lại được không, trong nhà không nhiều bạc như vậy……” Mẹ Hướng lại không chịu nhượng bộ, thấy cha Hướng phụ gợi ý, cũng cắn răng mở miệng.
“Được thôi, trước trả mười lượng, viết giấy nợ còn lại, sau đó mỗi năm chỉ cần trả vài lượng là được.”
“Mười lượng!” Mẹ Hướng hét chói tai, “Mày mang bán tao cũng không có mười lượng.”
“Vậy mẹ cho bao nhiêu?” Hướng Hi bĩu môi, thật ra khi cô trở về, nhìn thấy nhà họ Hướng xây nhà mới nhanh như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều bạc, căn bản không có khả năng lấy được tất cả bạc.
Ngay từ đầu mục đích của cô không phải là phải đòi được toàn bộ bạc, mà là nắm được nhược điểm của Hướng gia, khiến cho bọn họ không có thời gian làm phiền cô.
“Năm lượng, nhiều nhất năm lượng, không có nhiều hơn, nếu không tao sẽ chết trước.” Mẹ Hướng đôi mắt nhìn cô như nhìn kẻ thù.
Hướng Hi cũng không thèm để ý, lấy năm lượng bạc, yêu cầu cha Hướng và mẹ Hướng tự lấy ngón tay của mình ấn vào giấy nợ, chuyện hôm nay chuyện liền tính hoàn thành.
“Được rồi, con cũng không quấy rầy cha mẹ ăn cơm, yên tâm, nếu là em trai kết hôn, vẫn là có thể kêu con trở về, cho dù không có tiền biếu, nhưng một con thỏ hoang vẫn phải có, không còn cách nào khác, ông xã nhà con có khả năng một cú đấm là có thể đánh chết một con trâu.” Hướng Hi cười tủm tỉm mà vỗ cơ ngực tràn trề của Cao Thịnh.
Vốn dĩ đối với cô bất mãn, lùi một bước vì con trai, sợ bị đánh, cha Hướng tức giận đến không nhẹ, cũng không muốn hai người ở lâu.
“Mau cút đi đi, thật là đứa con gái bất hiếu, đời này tao không muốn nhìn thấy mày.”
“Mẹ, con có thể hiểu được mẹ không còn tâm trạng mà muốn thấy chủ nợ, nhưng ai kêu mẹ phải muốn em trai cưới cô dâu trấn trên đâu, các người chính mình làm bậy, cũng chỉ có thể tự mình gánh lấy, thôi, con đi trước, tạm biệt.” Hướng Hi cười tủm tỉm mà nói xong, lôi kéo Cao Thịnh liền rời đi.
Cha Hướng quả nhiên sắc mặt tái mét, giơ tay lên muốn đánh cô, nhưng lại bị Cao Thịnh bắt được tay, “Cha vợ, Tiểu Hi nếu gả cho con, ta đương nhiên sẽ là người quản giáo nàng ấy, cha không cần lo lắng.”
Nhìn như lễ phép, thực ra muốn nói cha Hướng xen vào việc người khác, cũng là che chở Hướng Hi.
Cha Hướng tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, cố gắng sờ trán giả vờ choáng váng.
“Cha ơi, nếu cha ngất xỉu thì chắc con phải đợi ngày trọng đại của em trai con về. Đến lúc đó con mới có thể xem được một ít lễ vật và của hồi môn, thuận tiện lấy đi, để không làm ảnh hưởng đến việc chính của cha mẹ.” Hướng Hi tự nhủ và trở nên vui vẻ lên.
Cha Hướng phụ không dám hôn mê, mẹ Hướng khóc lóc trách cứ cô bất hiếu.
Hướng Hi ngoáy lỗ tai, căn bản không để trong lòng, nhưng thật ra bên cạnh Cao Thịnh bênh vực cô, tức giận đến không nhẹ.
“Có thể chậm lại được không, trong nhà không nhiều bạc như vậy……” Mẹ Hướng lại không chịu nhượng bộ, thấy cha Hướng phụ gợi ý, cũng cắn răng mở miệng.
“Được thôi, trước trả mười lượng, viết giấy nợ còn lại, sau đó mỗi năm chỉ cần trả vài lượng là được.”
“Mười lượng!” Mẹ Hướng hét chói tai, “Mày mang bán tao cũng không có mười lượng.”
“Vậy mẹ cho bao nhiêu?” Hướng Hi bĩu môi, thật ra khi cô trở về, nhìn thấy nhà họ Hướng xây nhà mới nhanh như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều bạc, căn bản không có khả năng lấy được tất cả bạc.
Ngay từ đầu mục đích của cô không phải là phải đòi được toàn bộ bạc, mà là nắm được nhược điểm của Hướng gia, khiến cho bọn họ không có thời gian làm phiền cô.
“Năm lượng, nhiều nhất năm lượng, không có nhiều hơn, nếu không tao sẽ chết trước.” Mẹ Hướng đôi mắt nhìn cô như nhìn kẻ thù.
Hướng Hi cũng không thèm để ý, lấy năm lượng bạc, yêu cầu cha Hướng và mẹ Hướng tự lấy ngón tay của mình ấn vào giấy nợ, chuyện hôm nay chuyện liền tính hoàn thành.
“Được rồi, con cũng không quấy rầy cha mẹ ăn cơm, yên tâm, nếu là em trai kết hôn, vẫn là có thể kêu con trở về, cho dù không có tiền biếu, nhưng một con thỏ hoang vẫn phải có, không còn cách nào khác, ông xã nhà con có khả năng một cú đấm là có thể đánh chết một con trâu.” Hướng Hi cười tủm tỉm mà vỗ cơ ngực tràn trề của Cao Thịnh.
Vốn dĩ đối với cô bất mãn, lùi một bước vì con trai, sợ bị đánh, cha Hướng tức giận đến không nhẹ, cũng không muốn hai người ở lâu.
“Mau cút đi đi, thật là đứa con gái bất hiếu, đời này tao không muốn nhìn thấy mày.”
“Mẹ, con có thể hiểu được mẹ không còn tâm trạng mà muốn thấy chủ nợ, nhưng ai kêu mẹ phải muốn em trai cưới cô dâu trấn trên đâu, các người chính mình làm bậy, cũng chỉ có thể tự mình gánh lấy, thôi, con đi trước, tạm biệt.” Hướng Hi cười tủm tỉm mà nói xong, lôi kéo Cao Thịnh liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất