Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 14:
"Sao lại không liên quan? Cậu nhảy lớp, mẹ tôi cũng bắt tôi nhảy lớp nhưng trường học không cho, về nhà bố tôi còn đánh tôi bằng gậy đốt lửa nữa kìa!"
Nói đến câu cuối cùng, cậu ta có chút tức giận.
À, thì ra có liên quan đến cô, nhưng cô vẫn sẽ tiếp tục nhảy lớp, chỉ mong cậu bé này da dày thịt béo một chút.
Ha ha! Chẳng lẽ cô đã trở thành con nhà người ta rồi sao? Cảm giác này thật tuyệt vời.
Nhưng người khôn ngoan không bao giờ chịu thiệt trước mắt: "Cậu là con nhà ai vậy?"
Hỏi thăm trước đã, phòng khi chúng dám ra tay, dù có trốn được sư thầy cũng không chạy thoát được chùa.
Nhưng cậu nhóc này khá tinh ranh, không ngốc nghếch để lộ danh tính, lại cảnh cáo thêm một lần nữa: "Không được phép nhảy lớp nữa!"
Sau đó cậu ta kéo theo cả đội chạy mất.
Đại Ni hừ một tiếng: "Em Ba đừng nghe nó dọa, về nhà em cứ nói với bố rồi bảo ông ấy tìm nhà nó đi."
Nhị Ni thì hỏi một câu: "Em Ba, em còn nhảy lớp nữa không?"
Bạch Thục Hoa không muốn giấu diếm: "Nhảy chứ, em đã học hết sách giáo khoa lớp 2 rồi, giờ đang học lớp 3."
Đây đã là tốc độ mà cô đã cố gắng kiềm chế hết mức có thể.
Nhị Ni dù sao cũng còn là trẻ con, không nhịn được hỏi: "Còn nhảy lớp nữa à."
Bạch Thục Hoa cảm thấy có điều gì đó không ổn, muốn đào sâu tìm hiểu: "Chị Hai sao vậy?"
Đại Ni nhanh chóng trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là mẹ chị cũng hỏi bọn chị có thể nhảy lớp không, nhưng những chữ cái, phép tính kia khó quá."
Bạch Thục Hoa đoán rằng Nhị Ni chắc hẳn đã nghe không ít lời khó nghe: "Chị Cả, chị Hai, nếu các chị không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi em."
Cô thực sự không thể làm gì nhiều hơn.
Nhị Ni có vẻ không cam tâm: "Em Ba có bí quyết gì không?"
Bạch Thục Hoa nghĩ thầm, làm sao không có chứ, sống thêm một đời có tính là bí quyết không.
Nhưng miệng cô lại bắt đầu dụ dỗ: "Ai cũng có cái giỏi, cái dở của riêng mình, chỉ là em thông minh hơn người khác thôi. Thôi! Đừng nói chuyện học hành nữa, hiếm hoi lắm mới được nghỉ hè, chị Cả có rau dền không? Rau dền non ăn ngon nhất."
Bạch Thục Hoa đang chạy bước nhỏ.
Tối hôm đó, nhà họ Bạch ăn rau dền tươi ngon, bà Bạch hiếm hoi mới hào phóng một bữa còn đánh trứng làm nước chấm.
Một cộng một lớn hơn hai, quả nhiên bữa ăn ngon gấp đôi.
May mắn là ba chị em họ đào được đủ rau dền, suýt nữa là không đủ ăn.
Ăn xong, bố Bạch mới lên tiếng: "Bố mẹ, Thục Hoa ở trường đã học xong lớp 2 rồi, chuẩn bị học lớp 3, phải mua thêm bộ sách. Ha ha... bảo nó đừng vội cũng không nghe, còn nói dễ quá, không có gì để học."
Bạch Thục Hoa: ‘Bố hiểu văn hóa Versailles rồi.’
Bạch Đại Quân hoảng sợ: "Em Ba cũng lên lớp 3 sao!"
Thế là cô sẽ học chung lớp với cậu ta rồi.
Cậu ta ta không muốn!
Bạch Thục Hoa giải thích: "Tạm thời thì chưa, phải học hết học kỳ một lớp 3, đến học kỳ hai khai giảng thì có thể chính thức lên lớp 3."
Bạch Đại Quân vội vàng lắc đầu lia lịa: "Không được, không được, đừng học chung lớp với anh."
Bạch Trân Trân cũng có vẻ chua ngoa: "Em Ba vội gì thế, mệt thì cũng phải nghỉ ngơi chứ."
Bạch Thục Hoa không cho bọn họ tọa nguyện: "Không sao đâu, học tập rất thú vị, không mệt chút nào, anh Cả không muốn học chung lớp với em cũng không sao, vài hôm nữa em nhảy lên lớp 4 luôn."
Cô nhảy cóc lớp 3 cũng không có gì to tát.
Ông Bạch lên tiếng: "Đừng quan tâm đến Đại Quân, lớp 3 cũng đâu phải của riêng nó. Cũng đừng để con bé mệt, con còn nhỏ, không cần vội."
Bạch Thục Hoa nhận ra sự quan tâm thì gật đầu.
Ông lại bảo bà Bạch đưa tiền mua sách và tiền thưởng, sau đó bác gái cả Bạch không khỏi cằn nhằn, nhưng bố mẹ Bạch đâu phải là người dễ bị bắt nạt, bọn họ đều phản bác lại, cuối cùng là ai về nhà nấy.
Sự việc cũng không yên ổn gì.
Nói đến câu cuối cùng, cậu ta có chút tức giận.
À, thì ra có liên quan đến cô, nhưng cô vẫn sẽ tiếp tục nhảy lớp, chỉ mong cậu bé này da dày thịt béo một chút.
Ha ha! Chẳng lẽ cô đã trở thành con nhà người ta rồi sao? Cảm giác này thật tuyệt vời.
Nhưng người khôn ngoan không bao giờ chịu thiệt trước mắt: "Cậu là con nhà ai vậy?"
Hỏi thăm trước đã, phòng khi chúng dám ra tay, dù có trốn được sư thầy cũng không chạy thoát được chùa.
Nhưng cậu nhóc này khá tinh ranh, không ngốc nghếch để lộ danh tính, lại cảnh cáo thêm một lần nữa: "Không được phép nhảy lớp nữa!"
Sau đó cậu ta kéo theo cả đội chạy mất.
Đại Ni hừ một tiếng: "Em Ba đừng nghe nó dọa, về nhà em cứ nói với bố rồi bảo ông ấy tìm nhà nó đi."
Nhị Ni thì hỏi một câu: "Em Ba, em còn nhảy lớp nữa không?"
Bạch Thục Hoa không muốn giấu diếm: "Nhảy chứ, em đã học hết sách giáo khoa lớp 2 rồi, giờ đang học lớp 3."
Đây đã là tốc độ mà cô đã cố gắng kiềm chế hết mức có thể.
Nhị Ni dù sao cũng còn là trẻ con, không nhịn được hỏi: "Còn nhảy lớp nữa à."
Bạch Thục Hoa cảm thấy có điều gì đó không ổn, muốn đào sâu tìm hiểu: "Chị Hai sao vậy?"
Đại Ni nhanh chóng trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là mẹ chị cũng hỏi bọn chị có thể nhảy lớp không, nhưng những chữ cái, phép tính kia khó quá."
Bạch Thục Hoa đoán rằng Nhị Ni chắc hẳn đã nghe không ít lời khó nghe: "Chị Cả, chị Hai, nếu các chị không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi em."
Cô thực sự không thể làm gì nhiều hơn.
Nhị Ni có vẻ không cam tâm: "Em Ba có bí quyết gì không?"
Bạch Thục Hoa nghĩ thầm, làm sao không có chứ, sống thêm một đời có tính là bí quyết không.
Nhưng miệng cô lại bắt đầu dụ dỗ: "Ai cũng có cái giỏi, cái dở của riêng mình, chỉ là em thông minh hơn người khác thôi. Thôi! Đừng nói chuyện học hành nữa, hiếm hoi lắm mới được nghỉ hè, chị Cả có rau dền không? Rau dền non ăn ngon nhất."
Bạch Thục Hoa đang chạy bước nhỏ.
Tối hôm đó, nhà họ Bạch ăn rau dền tươi ngon, bà Bạch hiếm hoi mới hào phóng một bữa còn đánh trứng làm nước chấm.
Một cộng một lớn hơn hai, quả nhiên bữa ăn ngon gấp đôi.
May mắn là ba chị em họ đào được đủ rau dền, suýt nữa là không đủ ăn.
Ăn xong, bố Bạch mới lên tiếng: "Bố mẹ, Thục Hoa ở trường đã học xong lớp 2 rồi, chuẩn bị học lớp 3, phải mua thêm bộ sách. Ha ha... bảo nó đừng vội cũng không nghe, còn nói dễ quá, không có gì để học."
Bạch Thục Hoa: ‘Bố hiểu văn hóa Versailles rồi.’
Bạch Đại Quân hoảng sợ: "Em Ba cũng lên lớp 3 sao!"
Thế là cô sẽ học chung lớp với cậu ta rồi.
Cậu ta ta không muốn!
Bạch Thục Hoa giải thích: "Tạm thời thì chưa, phải học hết học kỳ một lớp 3, đến học kỳ hai khai giảng thì có thể chính thức lên lớp 3."
Bạch Đại Quân vội vàng lắc đầu lia lịa: "Không được, không được, đừng học chung lớp với anh."
Bạch Trân Trân cũng có vẻ chua ngoa: "Em Ba vội gì thế, mệt thì cũng phải nghỉ ngơi chứ."
Bạch Thục Hoa không cho bọn họ tọa nguyện: "Không sao đâu, học tập rất thú vị, không mệt chút nào, anh Cả không muốn học chung lớp với em cũng không sao, vài hôm nữa em nhảy lên lớp 4 luôn."
Cô nhảy cóc lớp 3 cũng không có gì to tát.
Ông Bạch lên tiếng: "Đừng quan tâm đến Đại Quân, lớp 3 cũng đâu phải của riêng nó. Cũng đừng để con bé mệt, con còn nhỏ, không cần vội."
Bạch Thục Hoa nhận ra sự quan tâm thì gật đầu.
Ông lại bảo bà Bạch đưa tiền mua sách và tiền thưởng, sau đó bác gái cả Bạch không khỏi cằn nhằn, nhưng bố mẹ Bạch đâu phải là người dễ bị bắt nạt, bọn họ đều phản bác lại, cuối cùng là ai về nhà nấy.
Sự việc cũng không yên ổn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất