Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70

Chương 16:

Trước Sau
“Mẹ, con muốn mua hai quyển vở bài tập lớn, hai cây bút chì, một cục tẩy và một cái thước kẻ.”

Thước kẻ là thêm vào sau, lúc cô nhìn thấy mới nhớ ra.

Tuy nhiên không phải là mua lung tung, thứ này lớp 3 cần dùng đến.

“Mẹ, năm sau con lên lớp 4, phải dùng bút máy rồi.”

Đây là lời nhắc nhở trước.

Mẹ Bạch cũng không bận tâm: "Đến lúc đó bảo bố con và ông bà đưa tiền đi.”

Dù sao cũng không phải là lấy từ túi bà ta.

“Mẹ ơi, con sẽ về sau.”

Bạch Thục Hoa móc ra một hào mua năm viên kẹo trái cây.

Một hào này là phần thưởng mà bố mẹ Bạch đưa cho cô.

Mẹ Bạch lúc này mới có chút đau lòng: "Con muốn ăn kẹo thì mua một hai viên là được rồi, sao lại mua nhiều thế, mẹ đưa tiền cho con mà con không biết tiết kiệm, có bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu.”

Bạch Thục Hoa cười toe toét sau đó bóc một viên, đứng trên mũi chân nhét vào miệng mẹ Bạch: "Mẹ nếm thử cho ngọt miệng, nhà mình mỗi người một viên.”

Năm viên kẹo thật sự không nhiều.

Miệng ăn thì lòng mềm, mẹ Bạch không cằn nhằn nữa còn nói: "Con cũng ăn một viên đi, ngọt lắm, ngọt hơn kẹo mạch nha.”

Bạch Thục Hoa đương nhiên phải ăn: "Mẹ, con muốn ra bãi phế liệu một lát.”

“Ra đó làm gì, bẩn lắm.” Mẹ Bạch chuẩn bị về nhà đáp.



Bà ta phải về sớm vì còn phải nấu cơm trưa.

Không xuống ruộng lại không nấu cơm, bà mẹ chồng sẽ mắng mất.

“Con muốn mua một ít báo cũ, thầy giáo bảo con nên đọc thêm sách ngoài giờ, con học nhanh quá, thầy giáo nói con có thể tiếp xúc với nhiều kiến thức hơn.”

Lúc này lời thầy giáo có tác dụng hơn lời của cô nhiều.

Hơn nữa cô cũng không nói dối, thầy giáo thật sự đã nói những lời này.

Mẹ Bạch rất quan tâm đến việc học của con gái lớn.

Bây giờ cả đội sản xuất ai mà không biết con gái lớn của bà ta thông minh, còn nói cô rất giống mẹ, thật sự khiến bà ta tự hào khôn thôi!

Huống chi báo cũ cũng không đáng giá bao nhiêu, cứ mua thoải mái!

Bạch Thục Hoa lục tìm ở bãi phế liệu rất lâu mới tìm được một chồng báo, ông lão nhìn bàn cân cho cô, đủ năm cân rưỡi.

Loại phế liệu ở thị trấn này thật sự không có gì tốt, may mà Bạch Thục Hoa cũng không có ý định tìm kiếm thứ gì khác, cô thật sự chỉ tập trung vào việc tìm báo.

“Con gái lớn, có phải nhiều quá không?”

Mẹ Bạch nghe ông lão tính tiền, tám phân một cân, năm cân rưỡi là… bốn hào, đây là ông ta đã làm tròn số rồi.

Bạch Thục Hoa đương nhiên không thấy nhiều, còn đang lo có thể tìm được thông tin hữu ích hay không: “Con học nhanh, ít quá không đủ.”

Mẹ Bạch lẩm bẩm đưa tiền, rồi cuộn báo lại nhét vào giỏ lưng của Bạch Thục Hoa: "Con tự mang về đi.”

Bạch Thục Hoa: “…” 

Cô không có ý kiến.

Hai mẹ con về nhanh hơn nhiều.



Vừa đến nhà, Bạch Thục Hoa đã đầu đầy mồ hôi.

Mẹ Bạch có chút đau lòng: "Con vào nhà uống chút nước nghỉ ngơi một lát đi.”

Bạch Thục Hoa lập tức nói: "Con muốn uống nước nóng.”

Mẹ Bạch lại muốn trợn mắt: "Sao con nhiều chuyện thế, nóng thế này uống nước giếng mát mới giải khát.”

Bạch Thục Hoa rất kiên quyết, cô sợ ăn phải một bụng giun.

Mẹ Bạch không thể cản nổi cô: "Chờ mẹ rửa nồi xong, mẹ đun cho con hai gáo nước nóng.”

Bạch Thục Hoa lập tức nịnh nọt: "Mẹ là tốt nhất!”

Mẹ Bạch gõ nhẹ lên trán cô rồi quay đầu đi nhóm lửa.

Bạch Thục Hoa nói: "Mẹ, con rửa mặt rồi đi gọi em trai.”

Mẹ Bạch không quan tâm lắm: "Gọi nó làm gì, đến giờ ăn nó còn không biết về sao.”

Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, không trách thời đại này trẻ con đều đông như kiến, thật sự là nuôi kiểu thả rông!

Nhà cô tuy không nhiều con, nhưng cũng chẳng thấy nuôi dưỡng kỹ tính gì.

Bạch Thục Hoa cũng không tranh cãi, cô dùng nước giếng rửa mặt và tay, lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.

Sau đó ra đường gọi em trai về.

“Chị ơi, cái gáo đất của em chưa làm xong.”

Bạch Tiểu Đệ rõ ràng là chơi đến quên trời đất, vốn dĩ không muốn về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau