Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 23:
Bạch Thục Hoa cảm thấy bố Bạch có vẻ không ổn, cô quyết định chuyển trọng tâm sang mẹ Bạch.
Lẽ ra sau bữa tối, cô sẽ chuẩn bị bàn bạc chuyện kể chuyện kiếm tiền với mẹ Bạch. Nhưng bố mẹ Bạch rất muốn “tâm sự đầu giường”, hai người cứ giục hai chị em cô đi ngủ sớm.
Bạch Thục Hoa rất hiểu tâm trạng lâu ngày mới gặp lại của bố mẹ, chỉ đành gác chuyện này lại.
Qua hai ngày, chuyện bố Bạch đi Cáp Nhĩ Tân dần dần qua đi.
Bạch Thục Hoa cầm tờ báo lên đầy vui mừng: “Mẹ xem, kể chuyện cũng có thể lên báo này.”
Thời buổi này mọi người rất coi trọng danh dự, vì vậy lên báo chính là vinh dự cho cả dòng họ.
“Đâu? Đâu nào?”
Mẹ Bạch quả nhiên rất hứng thú, bà giật lấy tờ báo muốn xem.
“Để mẹ xem nào.”
Bố Bạch cũng ghé lại gần.
“Người ta nói hay thật đấy, nhưng mẹ không làm được đâu.”
Mẹ Bạch tự biết bản thân tới đâu, nói: “Mẹ chỉ biết mấy câu chuyện cũ, bây giờ người ta không thích nghe nữa rồi.”
Bạch Thục Hoa không muốn mẹ Bạch nản lòng: “Nhưng mẹ có tố chất sẵn rồi, học gì cũng nhanh, người ta có thể kể mẹ cũng có thể học mà.”
Mẹ Bạch có chút ưu tư xoa đầu con gái: “Học để làm gì chứ, chẳng phải ngày nào cũng đầu tắt mặt tối làm việc đồng áng sao.”
Bạch Thục Hoa nghẹn họng, cô cũng chẳng thể đảm bảo gì được.
Muốn bố mẹ phấn đấu vươn lên sao mà khó vậy chứ.
“Em cứ học đi, tối về kể cho mấy bố con anh nghe, bọn anh ủng hộ em.” Bố Bạch cười híp mắt nói.
Mẹ Bạch bĩu môi: “Thôi đi, có thời gian đó em còn muốn nghỉ ngơi một lát.”
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ ‘Đừng nghỉ ngơi mà!’
Cô kéo tay mẹ Bạch làm nũng: “Mẹ dạy con đi, mấy hôm trước cô giáo dạy hát bài hát đỏ, con hát không hay, cô giáo nói con hát lạc giọng, phải học thêm cái khác, nếu không sau này cần biểu diễn các bạn khác đều có thể hát, chỉ có mình con ngồi trơ ra nhìn mọi người.”
Vì mẹ, cô cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân.
Bố Bạch lập tức lên tiếng: “Bố hát không lạc giọng đâu, khoản này con không giống bố rồi.”
Mẹ Bạch không vui: “Cái gì tốt thì giống anh hết, cái gì không tốt thì giống em, giọng em hay lắm đấy, nếu không thì trong bốn chị em, sao bà ngoại lại chọn một mình em chứ.”
Bố Bạch và mẹ Bạch nhìn nhau một lúc, bố Bạch đổi giọng: “Vậy chắc là giống bà nội con rồi.”
Khóe miệng Bạch Thục Hoa giật giật, chuyện này phải đợi lúc nào trong nhà chỉ có ba người thì mới nói được, nếu không để bà Bạch biết được, bà sẽ mắng cho mà xem.
“Con gái, con thật sự muốn học sao?” Mẹ Bạch lại hỏi lại lần nữa.
Bạch Thục Hoa gật đầu lia lịa: “Muốn học, nhất định phải học. Mẹ nghĩ mà xem, bây giờ con là học sinh cưng của cô giáo, có chuyện gì tốt cô giáo cũng sẽ không quên con, nhưng mà mấy cái như hát hò con lại không làm được, để khỏi mất mặt, con phải có một cái gì đó thật là giỏi chứ.”
Bố Bạch cũng rất tán thành: “Con gái nói đúng đấy.”
Hai phiếu tán thành, một phiếu trắng, chuyện này coi như quyết định vậy.
Mẹ Bạch lập tức nói: “Chờ lát nữa mẹ xin nghỉ nửa ngày về nhà ngoại một chuyến tìm cái trống nhỏ, nhiều năm rồi không biết còn dùng được không nữa.”
Bạch Thục Hoa tỏ vẻ nôn nóng còn có chút trẻ con: “Mẹ ơi con muốn gõ trống, thùng thùng thùng... chắc chắn là vui lắm đây.”
Bạch Thục Hoa thật không ngờ, một người lười biếng như mẹ Bạch mà khi làm thầy lại nghiêm khắc đến vậy.
Bà nói bà ngoại đã dạy bà như vậy, còn những cái khác thì bà không biết.
Bạch Thục Hoa có cảm giác như bản thân tự mình bê đá đập vào chân mình.
Ban đầu cô còn nghĩ là sẽ được nhàn nhã, chỉ cần để mẹ Bạch nhặt lại kỹ năng là được, ai ngờ lại thành ra ngày nào cũng phải luyện tập.
Điều an ủi duy nhất chính là mẹ Bạch sẽ cùng cô luyện tập.
Lẽ ra sau bữa tối, cô sẽ chuẩn bị bàn bạc chuyện kể chuyện kiếm tiền với mẹ Bạch. Nhưng bố mẹ Bạch rất muốn “tâm sự đầu giường”, hai người cứ giục hai chị em cô đi ngủ sớm.
Bạch Thục Hoa rất hiểu tâm trạng lâu ngày mới gặp lại của bố mẹ, chỉ đành gác chuyện này lại.
Qua hai ngày, chuyện bố Bạch đi Cáp Nhĩ Tân dần dần qua đi.
Bạch Thục Hoa cầm tờ báo lên đầy vui mừng: “Mẹ xem, kể chuyện cũng có thể lên báo này.”
Thời buổi này mọi người rất coi trọng danh dự, vì vậy lên báo chính là vinh dự cho cả dòng họ.
“Đâu? Đâu nào?”
Mẹ Bạch quả nhiên rất hứng thú, bà giật lấy tờ báo muốn xem.
“Để mẹ xem nào.”
Bố Bạch cũng ghé lại gần.
“Người ta nói hay thật đấy, nhưng mẹ không làm được đâu.”
Mẹ Bạch tự biết bản thân tới đâu, nói: “Mẹ chỉ biết mấy câu chuyện cũ, bây giờ người ta không thích nghe nữa rồi.”
Bạch Thục Hoa không muốn mẹ Bạch nản lòng: “Nhưng mẹ có tố chất sẵn rồi, học gì cũng nhanh, người ta có thể kể mẹ cũng có thể học mà.”
Mẹ Bạch có chút ưu tư xoa đầu con gái: “Học để làm gì chứ, chẳng phải ngày nào cũng đầu tắt mặt tối làm việc đồng áng sao.”
Bạch Thục Hoa nghẹn họng, cô cũng chẳng thể đảm bảo gì được.
Muốn bố mẹ phấn đấu vươn lên sao mà khó vậy chứ.
“Em cứ học đi, tối về kể cho mấy bố con anh nghe, bọn anh ủng hộ em.” Bố Bạch cười híp mắt nói.
Mẹ Bạch bĩu môi: “Thôi đi, có thời gian đó em còn muốn nghỉ ngơi một lát.”
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ ‘Đừng nghỉ ngơi mà!’
Cô kéo tay mẹ Bạch làm nũng: “Mẹ dạy con đi, mấy hôm trước cô giáo dạy hát bài hát đỏ, con hát không hay, cô giáo nói con hát lạc giọng, phải học thêm cái khác, nếu không sau này cần biểu diễn các bạn khác đều có thể hát, chỉ có mình con ngồi trơ ra nhìn mọi người.”
Vì mẹ, cô cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân.
Bố Bạch lập tức lên tiếng: “Bố hát không lạc giọng đâu, khoản này con không giống bố rồi.”
Mẹ Bạch không vui: “Cái gì tốt thì giống anh hết, cái gì không tốt thì giống em, giọng em hay lắm đấy, nếu không thì trong bốn chị em, sao bà ngoại lại chọn một mình em chứ.”
Bố Bạch và mẹ Bạch nhìn nhau một lúc, bố Bạch đổi giọng: “Vậy chắc là giống bà nội con rồi.”
Khóe miệng Bạch Thục Hoa giật giật, chuyện này phải đợi lúc nào trong nhà chỉ có ba người thì mới nói được, nếu không để bà Bạch biết được, bà sẽ mắng cho mà xem.
“Con gái, con thật sự muốn học sao?” Mẹ Bạch lại hỏi lại lần nữa.
Bạch Thục Hoa gật đầu lia lịa: “Muốn học, nhất định phải học. Mẹ nghĩ mà xem, bây giờ con là học sinh cưng của cô giáo, có chuyện gì tốt cô giáo cũng sẽ không quên con, nhưng mà mấy cái như hát hò con lại không làm được, để khỏi mất mặt, con phải có một cái gì đó thật là giỏi chứ.”
Bố Bạch cũng rất tán thành: “Con gái nói đúng đấy.”
Hai phiếu tán thành, một phiếu trắng, chuyện này coi như quyết định vậy.
Mẹ Bạch lập tức nói: “Chờ lát nữa mẹ xin nghỉ nửa ngày về nhà ngoại một chuyến tìm cái trống nhỏ, nhiều năm rồi không biết còn dùng được không nữa.”
Bạch Thục Hoa tỏ vẻ nôn nóng còn có chút trẻ con: “Mẹ ơi con muốn gõ trống, thùng thùng thùng... chắc chắn là vui lắm đây.”
Bạch Thục Hoa thật không ngờ, một người lười biếng như mẹ Bạch mà khi làm thầy lại nghiêm khắc đến vậy.
Bà nói bà ngoại đã dạy bà như vậy, còn những cái khác thì bà không biết.
Bạch Thục Hoa có cảm giác như bản thân tự mình bê đá đập vào chân mình.
Ban đầu cô còn nghĩ là sẽ được nhàn nhã, chỉ cần để mẹ Bạch nhặt lại kỹ năng là được, ai ngờ lại thành ra ngày nào cũng phải luyện tập.
Điều an ủi duy nhất chính là mẹ Bạch sẽ cùng cô luyện tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất