Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 34:
Nhưng cô không biết là trước cuộc họp gia đình, ông Bạch đã cảnh cáo bà Bạch rồi. Nếu bà ta còn làm loạn nữa thì sẽ không quan tâm đến Bạch Trân Trân nữa.
Ông Bạch lại hỏi: "Lão đại, con muốn chia nhà sao?"
Bác cả Bạch vội vàng đáp: "Không có, con là con trưởng đương nhiên là không muốn chia nhà, nhưng mà mẹ quá thiên vị Trân Trân..."
Bác hai Bạch, bố Bạch cũng đều trả lời: " Không chia nhà."
Bạch Thục Hoa có chút thất vọng.
"Đại Quân cũng lớn rồi, hai đứa nhỏ nhà lão tam đều ngủ chung giường với bố mẹ. Nhà ta không bao lâu nữa đã phải xây nhà. Ta cho ba đứa con trai lấy vợ cũng coi như hết lòng rồi! Sau này ta không quản nữa sống thế nào thì tự mình kiếm lấy. Hôm nay... chúng ta chia nhà."
"Ông!"
"Bố!"
“Bố!"
“Bố!"
Bạch Thục Hoa không ngờ lại có bước ngoặt bất ngờ như vậy, lập tức vểnh tai lên nghe.
"Không chia nhà thì nhìn các người đánh nhau đến bao giờ, đều đánh nhau thành thù rồi. Còn không chia nhà sao?! Chia! Nhất định phải chia! Lão đại, con đi mời trưởng thôn tới đây." Ông Bạch đã hạ quyết tâm.
Khóe miệng Bạch Thục Hoa không khỏi nhếch lên, cuối cùng cũng...
Thế nhưng bác cả Bạch lại không đi ra.
"Lão đại, đến ta mà con cũng không nghe lời nữa sao!" Ông Bạch tức giận quát.
"Bố, nhà ta đang yên đang lành, đừng chia nhà."
Bác cả Bạch lại bắt đầu đánh vào tình cảm: "Anh em chúng con ở chung rất tốt. Nhà có bốn đứa nhỏ, chúng nó lại không phải anh em ruột, nếu chia nhà nữa sẽ càng xa cách hơn."
Bà Bạch cũng khuyên nhủ: "Ông à, không thể chia nhà được, sau này Đại Quân chỉ có một mình không ai giúp đỡ sẽ bị bắt nạt mất."
Bạch Thục Hoa phải nghiến răng nghiến lợi, tại sao chia nhà lại khó khăn đến vậy chứ?
Haiz, chủ yếu là vẫn chưa thay đổi được suy nghĩ của bố mẹ, họ vẫn đang mong không phải chia nhà để được nhàn hạ đấy.
Người duy nhất phải chịu thiệt thòi là nhánh thứ hai lại còn là một đám người hiền lành, không ai dám hó hé một tiếng. Phân tích như vậy, gia đình này có vẻ như thật sự rất khó chia đây.
Vẫn là cô chưa đủ năng lực, cô gái nào xuyên không mà không phải ba chương là đã chia nhà xong rồi. Cô thật sự quá tụt hậu rồi.
Ngay lúc cô đang điên cuồng oán thầm, ông Bạch lại lên tiến: "Bà nó à, tôi dự định là chia nhà này thành năm phần. Chúng ta chưa già, vẫn tự lo được cho bản thân nên tính là một phần, con gái chưa lấy chồng cũng tính là một phần. Chia nhà như vậy, số tiền trong tay chúng ta cho dù không mua được việc làm cho con gái thì cũng có thể khiến của hồi môn của con bé thêm phong phú, con bé cũng có thể gả vào nhà tốt hơn."
Bà Bạch lại nghĩ: "Không chia nhà, tiền của nhà chúng ta chẳng phải vẫn là do chúng ta quyết định sao?!"
Bác gái cả Bạch lên tiếng: “Như vậy không được! Chúng tôi không đồng ý!"
Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Tiền ở trong tay tôi cần gì phải có sự đồng ý của cô, cô là cái thá gì! Gia đình này không đến lượt cô làm chủ."
Bác cả Bạch trầm giọng nói: "Mẹ, chuyện này không thể thương lượng."
"Lão đại, mày đúng là đồ bạch nhãn lang. Đồ khốn nạn, đó là em gái ruột của mày đấy, mày muốn hại chết nó sao! Mày thật độc ác!"
Bà Bạch lớn tiếng mắng.
Ông Bạch ngăn cản: "Được rồi, được rồi, bà nó à. Bà không cần phải phí sức nữa, bà không muốn chia nhà vì muốn dùng tiền của cả gia đình này để mua việc làm cho con gái út. Chuyện này vợ chồng lão đại, vợ chồng lão tam đều không đồng ý, bà muốn cứu con gái út thì chỉ có thể chia nhà."
Bà nội Bạch không chịu nhượng bộ, bắt đầu giở trò đồi bại: "Tôi chỉ dùng tiền của gia đình, tôi sẽ không chia nhà. Làm sao họ có thể kiện tôi được?"
Bạch Thục Hoa nghiến răng nghiến lợi, có lợi thế lớn tuổi cộng thêm lưu manh như thế này, thật sự là rất khó giải quyết.
Giọng của bác gái cả Bạch run rẩy, rõ ràng là đã bị chọc tức đến điên: " Mẹ, mẹ cứ thiên vị con gái út như vậy mà vẫn trông cậy vào việc con trai sẽ phụng dưỡng tuổi già cho mẹ nữa sao? Con gái gả đi như bát nước hắt đi, nó có thể nuôi mẹ già sao?!"
"Con trai mà không nuôi cha mẹ, người trong đội sản xuất sẽ chửi chết mất!"
Giọng của bà Bạch rất lớn, nhưng Bạch Thục Hoa lại nghe ra sự chột dạ.
Có lẽ bà ta cũng biết, muốn dồn toàn bộ tài sản cho con gái út là chuyện không quang minh chính đại.
Bây giờ mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát, người phiền não nhất lại trở thành bà Bạch.
Một mặt không muốn chia nhà, nhưng như vậy nửa đời sau của con gái út coi như hỏng bét.
Bạch Thục Hoa không ngờ chỉ là chia gia đình thôi mà lại lên xuống thất thường như vậy, tưởng đang đóng phim sao? Rốt cuộc có chia hay không, cho một câu trả lời vừa ý đi!
Ông Bạch lại hỏi: "Lão đại, con muốn chia nhà sao?"
Bác cả Bạch vội vàng đáp: "Không có, con là con trưởng đương nhiên là không muốn chia nhà, nhưng mà mẹ quá thiên vị Trân Trân..."
Bác hai Bạch, bố Bạch cũng đều trả lời: " Không chia nhà."
Bạch Thục Hoa có chút thất vọng.
"Đại Quân cũng lớn rồi, hai đứa nhỏ nhà lão tam đều ngủ chung giường với bố mẹ. Nhà ta không bao lâu nữa đã phải xây nhà. Ta cho ba đứa con trai lấy vợ cũng coi như hết lòng rồi! Sau này ta không quản nữa sống thế nào thì tự mình kiếm lấy. Hôm nay... chúng ta chia nhà."
"Ông!"
"Bố!"
“Bố!"
“Bố!"
Bạch Thục Hoa không ngờ lại có bước ngoặt bất ngờ như vậy, lập tức vểnh tai lên nghe.
"Không chia nhà thì nhìn các người đánh nhau đến bao giờ, đều đánh nhau thành thù rồi. Còn không chia nhà sao?! Chia! Nhất định phải chia! Lão đại, con đi mời trưởng thôn tới đây." Ông Bạch đã hạ quyết tâm.
Khóe miệng Bạch Thục Hoa không khỏi nhếch lên, cuối cùng cũng...
Thế nhưng bác cả Bạch lại không đi ra.
"Lão đại, đến ta mà con cũng không nghe lời nữa sao!" Ông Bạch tức giận quát.
"Bố, nhà ta đang yên đang lành, đừng chia nhà."
Bác cả Bạch lại bắt đầu đánh vào tình cảm: "Anh em chúng con ở chung rất tốt. Nhà có bốn đứa nhỏ, chúng nó lại không phải anh em ruột, nếu chia nhà nữa sẽ càng xa cách hơn."
Bà Bạch cũng khuyên nhủ: "Ông à, không thể chia nhà được, sau này Đại Quân chỉ có một mình không ai giúp đỡ sẽ bị bắt nạt mất."
Bạch Thục Hoa phải nghiến răng nghiến lợi, tại sao chia nhà lại khó khăn đến vậy chứ?
Haiz, chủ yếu là vẫn chưa thay đổi được suy nghĩ của bố mẹ, họ vẫn đang mong không phải chia nhà để được nhàn hạ đấy.
Người duy nhất phải chịu thiệt thòi là nhánh thứ hai lại còn là một đám người hiền lành, không ai dám hó hé một tiếng. Phân tích như vậy, gia đình này có vẻ như thật sự rất khó chia đây.
Vẫn là cô chưa đủ năng lực, cô gái nào xuyên không mà không phải ba chương là đã chia nhà xong rồi. Cô thật sự quá tụt hậu rồi.
Ngay lúc cô đang điên cuồng oán thầm, ông Bạch lại lên tiến: "Bà nó à, tôi dự định là chia nhà này thành năm phần. Chúng ta chưa già, vẫn tự lo được cho bản thân nên tính là một phần, con gái chưa lấy chồng cũng tính là một phần. Chia nhà như vậy, số tiền trong tay chúng ta cho dù không mua được việc làm cho con gái thì cũng có thể khiến của hồi môn của con bé thêm phong phú, con bé cũng có thể gả vào nhà tốt hơn."
Bà Bạch lại nghĩ: "Không chia nhà, tiền của nhà chúng ta chẳng phải vẫn là do chúng ta quyết định sao?!"
Bác gái cả Bạch lên tiếng: “Như vậy không được! Chúng tôi không đồng ý!"
Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Tiền ở trong tay tôi cần gì phải có sự đồng ý của cô, cô là cái thá gì! Gia đình này không đến lượt cô làm chủ."
Bác cả Bạch trầm giọng nói: "Mẹ, chuyện này không thể thương lượng."
"Lão đại, mày đúng là đồ bạch nhãn lang. Đồ khốn nạn, đó là em gái ruột của mày đấy, mày muốn hại chết nó sao! Mày thật độc ác!"
Bà Bạch lớn tiếng mắng.
Ông Bạch ngăn cản: "Được rồi, được rồi, bà nó à. Bà không cần phải phí sức nữa, bà không muốn chia nhà vì muốn dùng tiền của cả gia đình này để mua việc làm cho con gái út. Chuyện này vợ chồng lão đại, vợ chồng lão tam đều không đồng ý, bà muốn cứu con gái út thì chỉ có thể chia nhà."
Bà nội Bạch không chịu nhượng bộ, bắt đầu giở trò đồi bại: "Tôi chỉ dùng tiền của gia đình, tôi sẽ không chia nhà. Làm sao họ có thể kiện tôi được?"
Bạch Thục Hoa nghiến răng nghiến lợi, có lợi thế lớn tuổi cộng thêm lưu manh như thế này, thật sự là rất khó giải quyết.
Giọng của bác gái cả Bạch run rẩy, rõ ràng là đã bị chọc tức đến điên: " Mẹ, mẹ cứ thiên vị con gái út như vậy mà vẫn trông cậy vào việc con trai sẽ phụng dưỡng tuổi già cho mẹ nữa sao? Con gái gả đi như bát nước hắt đi, nó có thể nuôi mẹ già sao?!"
"Con trai mà không nuôi cha mẹ, người trong đội sản xuất sẽ chửi chết mất!"
Giọng của bà Bạch rất lớn, nhưng Bạch Thục Hoa lại nghe ra sự chột dạ.
Có lẽ bà ta cũng biết, muốn dồn toàn bộ tài sản cho con gái út là chuyện không quang minh chính đại.
Bây giờ mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát, người phiền não nhất lại trở thành bà Bạch.
Một mặt không muốn chia nhà, nhưng như vậy nửa đời sau của con gái út coi như hỏng bét.
Bạch Thục Hoa không ngờ chỉ là chia gia đình thôi mà lại lên xuống thất thường như vậy, tưởng đang đóng phim sao? Rốt cuộc có chia hay không, cho một câu trả lời vừa ý đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất