Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 37:
Bố Bạch rất không tin: "Anh sẽ không mắc lỗi chính tả đâu, nếu thực sự không viết được thì anh sẽ viết bằng bính âm."
Mẹ Bạch gật đầu đồng tình: “Cũng được, không cần giống như đại đội trưởng, toàn vẽ vòng tròn.”
Bố Bạch cảm thấy khó chịu khi bị vợ chê, ông trở nên bướng bỉnh: “Anh chỉ viết câu chuyện này thôi.”
Dù sao cũng chỉ viết cho vui mà thôi, nếu được đăng báo thì coi như may mắn.
Bạch Thục Hoa không muốn bố mẹ cãi nhau như trẻ con nữa, nói: “Bố, mẹ, chia nhà rồi có phải sau này chúng ta phải tự mình nấu ăn không, nhưng mà trong nhà không có nồi phải làm sao?”
Vấn đề này phải nhanh chóng giải quyết thôi.
Bố Bạch gãi đầu: "Tiền trong tay thì có đấy nhưng không có phiếu, phải cần những mấy cái phiếu công nghiệp cơ."
Bạch Thục Hoa chống cằm: "Bố, phiếu công nghiệp là ai cấp ạ?"
Bố Bạch giải thích cho con gái: "Những thứ công nhân có đều là do nhà máy cấp."
Bạch Thục Hoa gật đầu ra vẻ đã hiểu: "Nếu công nhân đều có, bọn họ cũng sẽ không ngày nào cũng mua nồi sắt, chắc chắn là có dư, chúng ta dùng đồ đổi với họ là được."
Loại trao đổi vật phẩm này cũng không tính là đầu cơ trục lợi.
Bố Bạch như được khai sáng gật đầu: "Đúng rồi, nhưng mà trong trấn nhà máy ít quá, còn phải đi huyện thành. Để hai hôm nữa bố đi một chuyến, nhất định sẽ mua nồi sắt về."
Bạch Thục Hoa liền nói: "Bố ơi bố hỏi xem nhà bác Hai có mua không, nếu mua có thể mua cùng."
Chủ yếu là bác Hai quá mức nhu nhược, vừa hay để bố Bạch giúp đỡ một chút.
Cô thật sự không phải là thánh mẫu, những năm nay bố mẹ cô không ít lần làm phiền nhà bác Hai.
Hiện giờ tuy nói là đã chia nhà, nhưng trên thực tế vẫn ở chung một sân, biết đâu lúc nào đó còn cần nhà bác Hai giúp đỡ một tay.
Bố Bạch thờ ơ gật đầu: "Vậy để bố quay lại hỏi thử xem."
Mẹ Bạch nhìn một vòng quanh nhà, thở dài: "Nếu mua rồi thì đặt ở đâu, không thể để trong nhà được, xào một món ăn là cả nhà toàn mùi, nhà lại nhỏ, ngay cả một cái bếp cũng không có."
Bố Bạch cũng đảo mắt nhìn một vòng: "Chắc chắn là không thể để trong nhà được, để ở ngoài vậy. Trước tiên dựng một cái lều nhỏ, như vậy gió thổi mưa rơi tuyết rơi gì đó cũng sẽ không làm chậm trễ việc nấu nướng, rồi tích trữ thêm ít gạch mộc, đến lúc đó sửa cái lều nhỏ thành căn phòng nhỏ."
Bạch Thục Hoa thầm than thở, điều kiện khó khăn, chỉ có thể khắc phục trước tiên thôi, bố mẹ ơi hai người nhất định phải cố gắng lên, nhà mới nhất định sẽ có, thịt cũng sẽ có thôi!
Bố Bạch ba hoa khoác lác muốn viết câu chuyện trồng dược liệu của đội sản xuất, nhưng ngay từ phần mở đầu đã khó sinh, ông nghẹn đến mức khó chịu vô cùng.
Không đợi mẹ Bạch chê cười, bố Bạch đã xin nghỉ đội trưởng đi huyện thành mua đồ.
Lần này không chỉ mua nồi sắt, còn có những thứ lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày, vì vậy ông mang theo không ít tiền và lương thực.
Bạch Thục Hoa cũng không lo lắng quá, dù sao bố Bạch cũng là người đã từng một mình đến thành phố rồi.
Từng trải sự đời rồi.
Quả nhiên bố Bạch không phụ sự mong đợi, tối hôm đó khi trở về mang theo hai cái nồi sắt to và một gùi đầy ắp đồ.
Hai cái nồi sắt này đã thu hút sự chú ý của bác gái cả Bạch đang định ra ngoài đổ nước.
Bà ta nôn nóng hỏi: "Lão Tam, nồi sắt này mua ở đâu vậy?"
Mẹ Bạch đáp: "Chị Cả, không mua ở cửa hàng bách hóa, thì còn chỗ nào có nồi sắt mới như vậy chứ."
Bác gái cả Bạch rất không tin: "Mua nồi sắt ở cửa hàng bách hóa phải có phiếu. Lão Tam mua một lúc hai cái nồi sắt thì phải cần bao nhiêu phiếu chứ. Lão Tam có phải là cậu sờ đến chợ đen rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất