Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70

Chương 38:

Trước Sau
 

Bố Bạch lập tức phủ nhận: "Chị Cả, chị đừng nói bậy, đây không phải là hại em sao. Em đường đường chính chính là nông dân ba đời, làm sao lại đến chỗ đó chứ. Thật sự là mua ở cửa hàng bách hóa, phiếu là dùng lương thực đổi với người ta. Trao đổi vật phẩm là được phép mà, không tính là đầu cơ trục lợi."

 

Mẹ Bạch cũng có chút tức giận, lòng thầm nghĩ chị Cả nói chuyện không suy nghĩ gì cả: "Đúng vậy, cho bọn em lá gan cũng không dám đến chợ đen. Chị cả, chị đã từng đến đó rồi sao?"

 

Bác cả Bạch chen lời: "Tất nhiên bọn anh đều chưa từng đến huyện thành bao giờ, chợ đen thì càng không dính líu tới."

 

"Chợ đen gì cơ? Lão Tam, nồi sắt của con mua ở chợ đen à?" Bà Bạch nghe không rõ lời.

 

Xem ra sức hút của nồi sắt quá lớn, ngay cả bà Bạch gần đây không muốn ra khỏi nhà để bầu bạn với con gái út cũng bị thu hút.

 

Mẹ Bạch thay bố Bạch giải thích.

 

Bố Bạch tiện tay cầm lấy một cái nồi sắt đưa cho bác hai Bạch: "Anh hai, nồi sắt cho anh này."

 

Bác hai Bạch rất kích động: "Tiền đủ không?"

 

Bố Bạch đáp: "Đủ, còn dư ba đồng năm, tiền đổi phiếu công nghiệp em cũng trừ rồi."

 

Bố Bạch đã chia tiền sẵn rồi, lúc này trực tiếp đưa cho bác Hai, không cần đếm lại nữa.

 

Bác hai Bạch liên tục gật đầu cảm ơn: "Ừ, phải đấy. Hôm nay anh đã làm được kha khá gạch mộc, thêm vài hôm nữa là dựng cái lều cho nhà em được rồi."

 

Bố Bạch vui vẻ nói: "Ấy, không cần vội, thời tiết nóng bức như vậy, chưa có lều cũng không sao. Để đó bố con mình cùng làm gạch."

 

Bạch Thục Hoa lập tức hiểu ra, thì ra bố cô đang tính chuyện thuê mướn dựng lều.



 

Không cần nghi ngờ, đó chính là phong cách của ông.

 

Bác gái cả Bạch vẫn đang hỏi: "Lão Tam, chú dùng gì đổi phiếu cơ, đổi được phiếu vải không?"

 

Bà Bạch cũng rất quan tâm đến vấn đề này.

 

Đầu óc bố Bạch lanh lợi lắm, đâu có muốn nhận bừa: "Phiếu khó đổi lắm, không thì em đã về từ sớm rồi. Công nhân trong huyện cũng thiếu thốn đủ đường, nhà ta lại chẳng có quen biết gì với lãnh đạo, người ta thì phiếu đầy ra."

 

Bác gái cả Bạch có vẻ không tin, bĩu môi một cái.

 

Lại còn muốn bới cái sọt xem có mua gì nữa không.

 

Bố Bạch đứng phắt dậy, che cái sọt lại: "Ôi chao, anh đói quá rồi, vợ ơi có gì ăn không?"

 

Mẹ Bạch lập tức đáp: "Có, để dành cho anh bát cháo ngô đấy."

 

Bác hai Bạch bê cái nồi sắt lên: "Thế lão Tam, anh về trước nhé."

 

Bác hai Bạch đi, bà Bạch và bác gái cả Bạch mới chịu rời đi.

 

Đợi mọi người đi hết, mẹ Bạch còn đóng cửa phòng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Bạch Tiểu Quân cũng bắt chước theo, thế là được thưởng cho một cái cốc đầu.

 

Mẹ Bạch bắt đầu lôi đồ từ trong sọt ra, Bạch Thục Hoa thì trải chiếu ngồi nhìn.

 



Thứ đầu tiên được lấy ra là hai bộ bát đĩa và bốn đôi đũa.

 

"Sao lại mua nhiều thế này? Không phải bảo ông chỉ mua một cái bát một cái đĩa là được rồi sao?" 

Tuy không được chăm chỉ, nhưng mẹ Bạch là người rất tiết kiệm.

 

Phải nói là thời buổi này phần lớn mọi người đều cần kiệm liêm chính, chắt chiu từng chút một.

 

Bố Bạch đắc ý cười: "Em xem kỹ lại đi."

 

Bạch Thục Hoa cũng mở to mắt quan sát cẩn thận, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

 

Mẹ Bạch cau mày phàn nàn: "Cái thứ gì đây, hoa văn còn in lệch cả ra, còn cái bát to này thì méo mó... Anh mua đồ mà không thèm nhìn kỹ gì cả."

 

Bố Bạch không nhịn được cười.

 

Mẹ Bạch cằn nhằn: "Còn cười được nữa, bị người ta lừa như một con ngốc ấy."

 

Bố Bạch hừ một tiếng: "Anh tinh tường như vậy, ai mà lừa được anh chứ. Mấy thứ này toàn là hàng lỗi, không cần phiếu lại còn rẻ, người thường không mua được đâu, toàn người trong ngành mới biết đấy."

 

Mẹ Bạch tò mò hỏi: "Thế anh mua được bằng cách nào?"

 

Bạch Thục Hoa vểnh tai lên nghe, cô cũng rất tò mò chuyện này.

 

"Bởi vì anh quen với chủ nhiệm cửa hàng bách hóa." Bố Bạch vênh váo nói.

 

Mẹ Bạch nhìn quanh, tỏ vẻ rất hứng thú: "Quen kiểu gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau