Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 40:
Rõ ràng lúc chia nhà, bố mẹ chồng đã nói rõ rồi, trước khi mua được chảo sắt thì cứ dùng chung.
Bố Bạch cũng chẳng muốn dính líu gì đến nhà anh Cả: "Ừ, để chiều anh hỏi thăm đội trưởng xem, nhà ai có gì ông ấy rõ lắm."
Mẹ Bạch rất hài lòng, lại nhớ ra một chuyện: "Nếu như có ai nhờ anh mua hộ chảo sắt thì anh đừng có đồng ý đấy."
Bố Bạch lại quay vào tiếp tục uống cháo: "Anh ngốc chắc, đi nhận bừa cái việc ấy."
Bạch Thục Hoa rất tin tưởng câu này, muốn lợi dụng bố cô à, khó lắm.
"Bố, con thấy phần mở đầu hơi cứng nhắc, hay là mình viết về những khó khăn của đội sản xuất trước, sau đó đội trưởng có thể đưa ra ý tưởng trồng cây thuốc, như vậy có phải là rất có khí phách hay không." Bạch Thục Hoa vắt óc suy nghĩ để 'khai sáng’ cho bố Bạch, chỉ thiếu nước viết luôn thay ông.
"Khí phách là gì?" Bố Bạch không hiểu.
Bạch Thục Hoa bèn giải thích một cách khô khan: "Chính là rất nhiều người sợ cái này sợ cái kia, sau đó thì nhụt chí, lùi bước, khí phách thì ngược lại, rất quả quyết, quyết tâm là làm."
Thật ra với chỉ số EQ và khả năng ăn nói siêu đẳng của bố Bạch, viết một bài văn không phải là khó, nhưng có một khuyết điểm lớn là vốn từ vựng quá ít ỏi.
Rất nhiều thứ ông có thể nói ra, nhưng không viết ra được.
Giống như là luộc bánh chẻo trong ấm, có hàng mà không đổ ra được.
Bạch Thục Hoa tuy đã bắt ông mỗi ngày phải xem báo, nhưng muốn bổ sung kiến thức đâu phải chuyện một sớm một chiều.
Bố Bạch gật đầu ra vẻ đã hiểu.
"Bố à, đợi sau này đội sản xuất của chúng ta trồng thành công thảo dược, so với hiện tại lại là một bài viết hay, bố phải có tầm nhìn xa hơn nữa." Bạch Thục Hoa lại bắt đầu ‘vẽ bánh’.
Hầy! Con người thời này thật thà chất phác, chưa được ‘uống canh gà’ đã vội ăn ‘bánh vẽ’, vì vậy những lời này vẫn rất có tác dụng.
Bố Bạch cảm thấy đã có chút mạch lạc, thế là được rồi.
Ông cúi đầu gằm mặt viết vào vở.
Tranh thủ trời chưa tối, có thể viết được kha khá chữ.
Bạch Thục Hoa cũng không quấy rầy ông nữa, chỉ ngồi bên cạnh đọc báo.
Để hai bố con có không gian học tập, mẹ Bạch dắt Bạch Tiểu Quân ra ngoài đi dạo, đỡ phải ở nhà quậy phá.
"Con gái, con xem viết thế này được không?" Lần này bố Bạch rất tự tin.
Bạch Thục Hoa cúi đầu xem: "Để con xem... Viết rất chân thật, đúng là giọng điệu này, ngoại trừ một số từ ngữ bị sai, số còn lại đều ổn cả."
Bố cũng cần được khen ngợi mà.
"Vậy con sửa giúp bố nhé." Bố Bạch thản nhiên nói.
Ông hoàn toàn không cảm thấy việc để con gái mới học lớp ba sửa lỗi sai cho mình có gì không đúng.
Trong mắt họ, con gái học giỏi, đầu óc nhanh nhạy, biết chút ít là chuyện đương nhiên.
Bạch Thục Hoa nào dám để lộ quá nhiều: "Có một số từ con cũng không chắc lắm, chỉ là đọc lên thấy kỳ kỳ. Mai con hỏi thầy giáo xem sao."
Bố Bạch có chút ngại ngùng: "Như vậy... Có được không con? Bố còn phải sửa nữa, thầy giáo con lại cười cho mất."
Bạch Thục Hoa liền nói: "Con chỉ cần nhớ mấy từ này là được, không cần ghi vào vở đâu."
Như vậy bài viết sẽ không bị ai nhìn thấy.
Bố Bạch đương nhiên không phản đối.
Cuối cùng sau hơn một tuần lễ mài giũa, bài viết cũng đã hoàn thành.
Bố Bạch hồi hộp đến bưu điện thị trấn gửi bài.
Gửi thẳng đến tòa soạn báo Nông nghiệp Đông Bắc, chuyên môn sẽ phù hợp hơn.
Điều này đương nhiên là do Bạch Thục Hoa tham gia quyết định.
Bài viết đã được gửi đi, bố Bạch không giống như người bình thường ngày nào cũng mong ngóng, nhưng ông dường như đã quên béng chuyện này rồi.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.
Bạch Thục Hoa cũng không dám chắc bài viết được cô chỉnh sửa kia có thể được đăng báo hay không.
Dù sao cô cũng chỉ mới đọc qua vài tờ báo, chưa thực sự nắm rõ phong cách viết lách của thời đại này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất