Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70

Chương 46:

Trước Sau
 

Đợi mọi người ăn xong dọn dẹp xong xuôi, bố Bạch mới chậm rãi trả lời: "Lãnh đạo nói chuyện với bố thì có ích gì, chẳng phải bố vẫn phải làm việc sao."

 

Bạch Thục Hoa thầm khẳng định, bố cô đúng là người theo chủ nghĩa thực dụng.

 

Thật ra cũng tốt.

 

Bạch Thục Hoa lại hỏi: "Mẹ, mẹ có đến gốc cây liễu lớn kể chuyện nữa không?"

 

Đây là vấn đề cấp bách trước mắt.

 

Bạch Tiểu Quân vội vàng nói: "Kể chuyện Tôn Ngộ Không."

 

Bố Bạch trừng mắt nhìn nó: "Kể hai lần rồi còn gì."

 

Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, đó là do bố không biết sức hút của anh Khỉ. Đó là bộ phim truyền hình thần thánh mỗi dịp hè đều được phát lại mà.

 

Mẹ Bạch không trả lời ngay mà nhìn bố Bạch.

 

Bố Bạch suy nghĩ một chút: "Gần đây vẫn phải đi kể."

 

Không thể qua cầu rút ván được.

 

Hơn nữa công điểm của vợ nó sau này còn phải do đội sản xuất trả nữa.

 

"Đợi đến khi nào xã đến thông báo, mẹ phải đi tập luyện. Đến lúc đó sẽ không cần phải kể ở đội nữa." Bố Bạch nhanh nhạy tìm được cơ hội thích hợp.



 

Bạch Thục Hoa nghe vậy liên tục gật đầu, quyết định này rất hay.

 

"Mẹ, thật ra công việc của mẹ có thể nhẹ nhàng hơn."

 

Mẹ Bạch rất coi trọng con gái mình, biết con bé thông minh: "Con gái, con nói nhanh lên."

 

Bạch Thục Hoa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Sau này mẹ có thể đại diện cho đội sản xuất của chúng ta, nhỡ mà mẹ mệt mỏi ảnh hưởng đến trạng thái biểu diễn thì sao? Hơn nữa còn phải soạn chuyện để kể cho mọi người ở gốc cây liễu lớn nghe. Việc này cũng cần phải tiêu hao tâm sức, cho nên đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn một chút yêu cầu không cao là được rồi."

 

Bố Bạch vỗ đùi: "Không cao! Một chút cũng không cao! Con gái, con muốn làm gì?"

 

Mẹ Bạch đảo mắt, nhất thời không biết nên quyết định như thế nào.

 

Bố Bạch nói: "Hay là đi cắt cỏ heo đi, một ngày mẹ đi dạo dạo cũng cắt được mười gánh, cũng được năm công điểm đấy."

 

Mẹ Bạch hơi ngại ngùng: "Cái này… cái này không hay lắm."

 

Bạch Thục Hoa không hiểu: "Sao lại không hay ạ, chị cả và mọi người cũng đi cắt mà."

 

Bố Bạch cười giải thích: "Đội sản xuất chỉ có bấy nhiêu con heo, cỏ heo cũng không cần quá nhiều, không thể ai ai cũng đi cắt cỏ heo được. Hơn nữa đây là dành cho người già trẻ em trong đội, công việc nhẹ nhàng mà công điểm cũng không ít, coi như là một loại… trợ cấp. Đúng, trợ cấp."

 

Bạch Thục Hoa đảo mắt: "Vậy thì đừng để mẹ đi tranh giành nữa."

 

Nhà mình cũng phải giữ thể diện chứ.

 



Bố Bạch sờ sờ mũi: "Không sao, để bố nói chuyện với đội trưởng, bảo ông ấy mua thêm hai con heo nữa. Đến lúc đó cần nhiều cỏ heo hơn, mẹ con cũng không tính là cướp việc của người khác nữa."

 

Bạch Thục Hoa không phản đối nữa, như vậy cũng được.

 

"Con gái lớn, con nghĩ cách gì giúp bố, đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn đi." Bố Bạch tha thiết nhìn cô.

 

Bạch Thục Hoa đau đầu, quả nhiên đối với bố mẹ cũng phải công bằng như nhau. Cô gãi đầu.

"Khó đấy, chủ yếu là bố chẳng có cống hiến gì cho đội, cũng chẳng có ích gì."

 

Không có vốn liếng, làm sao mà thương lượng được.

 

"Hay là bố mua ít đồ tốt đi lấy lòng ông đội trưởng đi."

 

Đi cửa sau gì đó, chắc là hiệu quả không lớn.

 

Dù sao thì đội trưởng ở trong đội sản xuất cũng không phải là người có quyền lực tuyệt đối. Có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm.

 

Nếu không thì chuyện công điểm của mẹ Bạch cũng không cần phải mở cuộc họp toàn đội rồi.

 

Bố Bạch rõ ràng cũng nghĩ tới, xua xua tay: “Thôi, thôi, thôi, để bố mệt vậy.”

 

Nói xong liền nằm vật ra giường.

 

Bạch Thục Hoa cảm thấy nhà cô thiếu nhất chính là một chiếc ghế sô pha êm ái, bố mẹ đều thích nằm ườn ra.

 

Cùng là người lười, mẹ Bạch rất hiểu bố Bạch: “Không sao đâu ông xã, đợi em kiếm đủ công điểm rồi anh có thể làm cho có lệ cũng được. Đến lúc đó người ghi công điểm mà cằn nhằn thì anh cứ nói là vợ anh kiếm được nhiều!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau