Xuyên Thành Cỏ Đầu Tường Ở Thập Niên 70
Chương 49: A
Sợ bố mẹ không hiểu, cô còn lấy bản thân ra làm ví dụ.
“Nhưng mà con đọc xong câu chuyện này, con lại nghĩ nhất định phải có con trai, như vậy mới không bị nhà chồng tệ bạc.”
Bạch Thục Hoa bất giác thở dài.
Đây chắc hẳn là lời than thở thật lòng mà mẹ Bạch nghe được từ đâu đó.
Bố mẹ Bạch vẫn chưa hoàn hồn lại.
Bạch Thục Hoa đành phải nhắc nhở: “Bố mẹ quên câu ‘Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời’ rồi sao?”.
Bố Bạch dù gì cũng đọc nhiều báo, quả nhiên phản ứng nhanh hơn: “Đúng, đúng, báo chí hay viết thế.”
Ông quay sang nói với mẹ Bạch một cách nghiêm túc: “Mẹ nó ơi, câu chuyện này phải sửa lại.”
Ông không dám đối đầu với báo chí đâu.
Mẹ Bạch vẫn còn mơ hồ: “Sửa thế nào?”
Bà được nghe kể là như vậy cơ mà.
Bố Bạch vuốt cằm: “Sửa… ừm…”
Bạch Thục Hoa cũng góp ý: “Hay là mình sửa thành nhiều nhà đi?”
Bố mẹ Bạch lập tức nhìn cô.
Bạch Thục Hoa vừa nghĩ vừa nói: “Có thể viết là ba nhà đều không có con trai, nhà thứ nhất cha mẹ cho rằng chỉ có con gái là tuyệt tự, không chịu khó làm ăn dẫn tới cuộc sống rất nghèo khổ, cuối cùng đúng là tuyệt tự thật sự, lúc sắp chết vẫn còn nghĩ kiếp sau nhất định phải sinh con trai. Nhà thứ hai cũng không có con trai nên nhận con trai nhà anh em về nuôi, kết quả sau khi họ mất đi, con gái ruột bị gả cho gã đàn ông lớn tuổi vừa nghèo vừa vũ phu, tiền bạc nhà cửa đều thuộc về nhà em trai nuôi. Nhà thứ ba cũng chỉ có một đứa con gái nhưng bố mẹ không hề thất vọng, ngược lại còn ra sức bồi dưỡng, cho con gái đi học, cuối cùng thi đỗ cấp ba vào thành phố, trở thành công nhân ưu tú, cuối cùng đón bố mẹ vào thành phố hưởng phúc. Đại khái là ý này, chi tiết cụ thể bố mẹ có thể tự sửa.”
Như vậy không cần phải nói đạo lý gì to tát, người nghe tự nhiên sẽ so sánh và suy ngẫm.
Tự mình đúc kết ra bao giờ cũng ấn tượng hơn là nghe kết luận trực tiếp.
Bố Bạch thấy ý kiến này không tồi, ông lập tức có cảm hứng: “Để bố viết luôn.”
Mẹ Bạch lẩm bẩm: “Làm gì có nhiều nhà không có con trai thế. À mà nhà bác Hai không có con trai, không biết anh ấy với chị dâu… Muốn thành nhà nào?”
Bố Bạch vẫn chăm chú viết thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Chỉ có kẻ ngốc mới không chọn nhà thứ ba.”
Bạch Thục Hoa lại thở dài: “Nhưng không phải ai cũng có tầm nhìn xa trông rộng như bố mẹ nhà thứ ba đâu. Chị Cả nói với con một chuyện, chị ấy bảo bác gái Hai không muốn cho chị ấy đi học nữa, nói biết viết tên mình là được rồi, không cần học nhiều, còn nói chị ấy lớn rồi có thể xuống ruộng kiếm công điểm, còn phải kiếm thật nhiều tiền nữa, vì bác gái Hai muốn khám bệnh uống thuốc, muốn sinh thêm một đứa con trai.”
Mẹ Bạch cau mày: “Muốn uống thuốc thì uống đi, lúc chia nhà không phải cho tiền rồi sao, Đại Ni còn nhỏ như vậy, xuống ruộng không phải sẽ rất vất vả sao, hơn nữa hai đứa nó cũng ngoan ngoãn, nấu cơm, giặt giũ, còn phải cắt cỏ cho heo, cũng kiếm được ít công điểm mà.”
Bạch Thục Hoa biết, hiện nay trong mắt rất nhiều người, suy nghĩ muốn sinh con trai của bác gái Hai không có gì sai.
Bố Bạch cũng nói: “Bác gái Hai nhà mình keo kiệt lắm. Trước đây chưa chia nhà không lộ liễu như vậy là vì chị ta không có quyền hành gì, bây giờ có thể tự làm chủ rồi, chỉ muốn cả nhà đi làm kiếm công điểm, không ai được tiêu tiền. Không nói đâu xa, con tự nhìn xem Đại Ni có mập mạp gì không?”
Bạch Thục Hoa nhớ lại, đúng là chị họ càng ngày càng gầy gò.
Phải biết là sau khi chia nhà, cô và em trai ăn uống còn tốt hơn trước, cả hai đều mũm mĩm hơn một chút.
Vì khi chia nhà, lương thực được chia rất nhiều, tất nhiên sẽ ăn ngon hơn.
Lúc còn sống chung với bà nội, cho dù có nhiều lương thực cũng sẽ không được ăn ngon như vậy, nhưng bố mẹ Bạch thì khác, họ thoải mái hơn, chủ yếu là do họ cũng muốn được ăn ngon một chút.
“Nhưng mà con đọc xong câu chuyện này, con lại nghĩ nhất định phải có con trai, như vậy mới không bị nhà chồng tệ bạc.”
Bạch Thục Hoa bất giác thở dài.
Đây chắc hẳn là lời than thở thật lòng mà mẹ Bạch nghe được từ đâu đó.
Bố mẹ Bạch vẫn chưa hoàn hồn lại.
Bạch Thục Hoa đành phải nhắc nhở: “Bố mẹ quên câu ‘Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời’ rồi sao?”.
Bố Bạch dù gì cũng đọc nhiều báo, quả nhiên phản ứng nhanh hơn: “Đúng, đúng, báo chí hay viết thế.”
Ông quay sang nói với mẹ Bạch một cách nghiêm túc: “Mẹ nó ơi, câu chuyện này phải sửa lại.”
Ông không dám đối đầu với báo chí đâu.
Mẹ Bạch vẫn còn mơ hồ: “Sửa thế nào?”
Bà được nghe kể là như vậy cơ mà.
Bố Bạch vuốt cằm: “Sửa… ừm…”
Bạch Thục Hoa cũng góp ý: “Hay là mình sửa thành nhiều nhà đi?”
Bố mẹ Bạch lập tức nhìn cô.
Bạch Thục Hoa vừa nghĩ vừa nói: “Có thể viết là ba nhà đều không có con trai, nhà thứ nhất cha mẹ cho rằng chỉ có con gái là tuyệt tự, không chịu khó làm ăn dẫn tới cuộc sống rất nghèo khổ, cuối cùng đúng là tuyệt tự thật sự, lúc sắp chết vẫn còn nghĩ kiếp sau nhất định phải sinh con trai. Nhà thứ hai cũng không có con trai nên nhận con trai nhà anh em về nuôi, kết quả sau khi họ mất đi, con gái ruột bị gả cho gã đàn ông lớn tuổi vừa nghèo vừa vũ phu, tiền bạc nhà cửa đều thuộc về nhà em trai nuôi. Nhà thứ ba cũng chỉ có một đứa con gái nhưng bố mẹ không hề thất vọng, ngược lại còn ra sức bồi dưỡng, cho con gái đi học, cuối cùng thi đỗ cấp ba vào thành phố, trở thành công nhân ưu tú, cuối cùng đón bố mẹ vào thành phố hưởng phúc. Đại khái là ý này, chi tiết cụ thể bố mẹ có thể tự sửa.”
Như vậy không cần phải nói đạo lý gì to tát, người nghe tự nhiên sẽ so sánh và suy ngẫm.
Tự mình đúc kết ra bao giờ cũng ấn tượng hơn là nghe kết luận trực tiếp.
Bố Bạch thấy ý kiến này không tồi, ông lập tức có cảm hứng: “Để bố viết luôn.”
Mẹ Bạch lẩm bẩm: “Làm gì có nhiều nhà không có con trai thế. À mà nhà bác Hai không có con trai, không biết anh ấy với chị dâu… Muốn thành nhà nào?”
Bố Bạch vẫn chăm chú viết thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Chỉ có kẻ ngốc mới không chọn nhà thứ ba.”
Bạch Thục Hoa lại thở dài: “Nhưng không phải ai cũng có tầm nhìn xa trông rộng như bố mẹ nhà thứ ba đâu. Chị Cả nói với con một chuyện, chị ấy bảo bác gái Hai không muốn cho chị ấy đi học nữa, nói biết viết tên mình là được rồi, không cần học nhiều, còn nói chị ấy lớn rồi có thể xuống ruộng kiếm công điểm, còn phải kiếm thật nhiều tiền nữa, vì bác gái Hai muốn khám bệnh uống thuốc, muốn sinh thêm một đứa con trai.”
Mẹ Bạch cau mày: “Muốn uống thuốc thì uống đi, lúc chia nhà không phải cho tiền rồi sao, Đại Ni còn nhỏ như vậy, xuống ruộng không phải sẽ rất vất vả sao, hơn nữa hai đứa nó cũng ngoan ngoãn, nấu cơm, giặt giũ, còn phải cắt cỏ cho heo, cũng kiếm được ít công điểm mà.”
Bạch Thục Hoa biết, hiện nay trong mắt rất nhiều người, suy nghĩ muốn sinh con trai của bác gái Hai không có gì sai.
Bố Bạch cũng nói: “Bác gái Hai nhà mình keo kiệt lắm. Trước đây chưa chia nhà không lộ liễu như vậy là vì chị ta không có quyền hành gì, bây giờ có thể tự làm chủ rồi, chỉ muốn cả nhà đi làm kiếm công điểm, không ai được tiêu tiền. Không nói đâu xa, con tự nhìn xem Đại Ni có mập mạp gì không?”
Bạch Thục Hoa nhớ lại, đúng là chị họ càng ngày càng gầy gò.
Phải biết là sau khi chia nhà, cô và em trai ăn uống còn tốt hơn trước, cả hai đều mũm mĩm hơn một chút.
Vì khi chia nhà, lương thực được chia rất nhiều, tất nhiên sẽ ăn ngon hơn.
Lúc còn sống chung với bà nội, cho dù có nhiều lương thực cũng sẽ không được ăn ngon như vậy, nhưng bố mẹ Bạch thì khác, họ thoải mái hơn, chủ yếu là do họ cũng muốn được ăn ngon một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất