Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Chương 11: Đi Ngủ 1
Đói bụng đã ba ngày nay, Cố Tiêu thật sự rất thèm thịt, đúng là cô đã ăn bánh nướng nhân thịt, nhưng một chút cũng không đã thèm, vẫn là thịt kho tàu ăn ngon hơn.
Đem màn thầu bẻ ra, sau đó đem thịt bỏ vào trong, lại kẹp hai đũa cải trắng, Cố Tiêu ăn bánh kẹp thịt, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chu thị trước đó đã ăn thịt, nhìn Cố Tiêu chỗ nào cũng cảm thấy vừa lòng, bà nói: “Cho con thì con ăn đi, đây là quy tắc trong nhà.”
Chu thị nói xong, lại nhìn Lý thị Trần thị, Trần thị được hai miếng thịt, cho dù chính mình không ăn một miếng cũng nguyện ý, nhưng Lý thị vẫn luôn nhìn Cố Tiêu, trên mặt hiện ra vài phần không phục, làm sao Chu thị có thể không biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì.
Thẩm lão gia tử từ trước đến nay mặc kệ những việc này, một miếng thịt một ngụm nuốt xuống đã không còn, thực sự ăn rất ngon, nếu mà có thêm rượu càng tốt, “Ăn ngon.”
Thẩm Hi Hòa cúi đầu cắn một ngụm, vị thịt thơm nồng, hắn chỉ thấy mấy người cùng trường ăn qua, một khối vương vức, cùng miếng thịt này không khác biệt lắm.
Hắn từng nghĩ chỉ cần thi đậu công danh, về sau có thể ăn thịt, lại không nghĩ tới lần đầu tiên được ăn lại nhờ vào Cố Tiêu.
Mặc kệ Thẩm Hi Hòa nghĩ như thế nào, Cố Tiêu xem như được ăn bữa cơm no nhất từ khi tới đây, ngay cả màn thầu trưa hôm nay cũng lớn hơn so với ngày thường, cơm nước xong, Lý thị trở về phòng, Cố Tiêu đi giúp Trần thị rửa chén.
Giữa tháng ba, nước giếng vẫn lạnh đến thấu xương, Trần thị rửa qua một lần, để Cố Tiêu rửa lại lần thứ hai, người Thẩm gia đều về phòng ngủ trưa, Trần thị thấy bên cạnh không có người khác, bèn đè thấp thanh âm nói: “Tiểu Tiểu, muội lấy tiền từ đâu mà mua thịt?”
Cố Tiêu ngẩng đầu lên, hất nước trên tay xuống, cũng không phải chỉ có mình cô biết đan lồng dế, hơn nữa cô cũng nói cho Chu thị nghe rồi, nói cho Trần thị biết cũng không sao, “Muội lấy cỏ đan thành lồng dế đem bán.”
Trần thị ngượng ngùng cười, “Tẩu hỏi cái này cũng không có ý gì khác……”
Trần thị thành khẩn nói: “Mùa thu sang năm Tam Lang phải đi tỉnh thành tham gia khảo thí, phải đi mấy ngàn dặm đường, đi lại cũng mất hơn mười ngày, người làm tẩu tử như ta cũng muốn biểu lộ chút tâm ý.”
Cố Tiêu nghe lời Trần thị nói có loại cảm giác rất quen thuộc.
Hai nhi tử của Trần thị, trưởng tử mười sáu tuổi, cũng nên nghị hôn rồi, nhưng không có tiền thì cưới vợ như thế nào, cô hiểu, cô hiểu mà.
Cố Tiêu nghĩ nghĩ,nói với giọng điệu của cô dâu nhỏ: “Vậy muội đây thay mặt tướng công cảm ơn tẩu.”
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Trần thị vui mừng ra mặt, “Vậy Tiểu Tiểu muội có thể dạy cho tẩu không, như vậy có thể bán được nhiều một chút, có thể tích góp nhiều chút cho Tam Lang.”
Trần thị nghĩ thầm, lão đại sang năm phải thành thân, khuê nữ đã mười ba, cũng nên chuẩn bị của hồi môn rồi, kiếm chút bạc, cô cũng sẽ nộp lên phần ít giữ lại phần nhiều, mẹ chồng cũng sẽ không nói gì.
Nam nhân nhà cô làm nghề mộc,tiền kiếm được phải giao nộp lên toàn bộ, bây giờ vẫn chưa phân gia, mặc dù nói đón dâu sẽ lấy tiền chung của nhà ra, nhưng Trần thị vẫn muốn bí mật trợ cấp thêm nhiều chút.
Sự tình đã quyết định như vậy, Trần thị vì để tạ ơn Cố Tiêu đã hỗ trợ, nên chén bát cũng không để cho cô rửa, buổi chiều người Thẩm gia xuống ruộng, Trần thị nhanh nhẹn đem quần áo giặt sạch, sau đó đi nhổ cỏ chờ Cố Tiêu dạy nàng ta đan lồng.
Đan lồng dế không khó, cái khó chính là phải kiên nhẫn và tỉ mỉ, một bên đan, một bên điều chỉnh hình dáng, còn phải đem cỏ ở đầu và đuôi dư ra giấu đi.
Cố Tiêu làm mẫu cho Trần thị, “Thật ra cũng tương tự như đan giỏ tre, đan từng lớp từng lớp lên trên là được.”
Trần thị nhìn Cố Tiêu đan trong lòng còn cảm thấy rất dễ dàng, chẳng qua lúc sau tự mình đan thì lại khác, chân tay nàng ta vụng về, đến cả phần đáy lồng cũng đan không được.
Thật vất vả đan xong phần đế, kết quả bên này to bên kia nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trần thị nhìn cái của mình lại nhìn cái của Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu…… tại sao lại không giống nhau a.”
Cố Tiêu thời điểm lần đầu tiên đan cũng đan tốt hơn so với nàng ta, cô an ủi nói: “…… Chuyện này, lần đầu tiên đều như vậy, quen tay thì sẽ ổn thôi.”
Trần thị thở dài, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới quen tay đây a.
Đem màn thầu bẻ ra, sau đó đem thịt bỏ vào trong, lại kẹp hai đũa cải trắng, Cố Tiêu ăn bánh kẹp thịt, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chu thị trước đó đã ăn thịt, nhìn Cố Tiêu chỗ nào cũng cảm thấy vừa lòng, bà nói: “Cho con thì con ăn đi, đây là quy tắc trong nhà.”
Chu thị nói xong, lại nhìn Lý thị Trần thị, Trần thị được hai miếng thịt, cho dù chính mình không ăn một miếng cũng nguyện ý, nhưng Lý thị vẫn luôn nhìn Cố Tiêu, trên mặt hiện ra vài phần không phục, làm sao Chu thị có thể không biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì.
Thẩm lão gia tử từ trước đến nay mặc kệ những việc này, một miếng thịt một ngụm nuốt xuống đã không còn, thực sự ăn rất ngon, nếu mà có thêm rượu càng tốt, “Ăn ngon.”
Thẩm Hi Hòa cúi đầu cắn một ngụm, vị thịt thơm nồng, hắn chỉ thấy mấy người cùng trường ăn qua, một khối vương vức, cùng miếng thịt này không khác biệt lắm.
Hắn từng nghĩ chỉ cần thi đậu công danh, về sau có thể ăn thịt, lại không nghĩ tới lần đầu tiên được ăn lại nhờ vào Cố Tiêu.
Mặc kệ Thẩm Hi Hòa nghĩ như thế nào, Cố Tiêu xem như được ăn bữa cơm no nhất từ khi tới đây, ngay cả màn thầu trưa hôm nay cũng lớn hơn so với ngày thường, cơm nước xong, Lý thị trở về phòng, Cố Tiêu đi giúp Trần thị rửa chén.
Giữa tháng ba, nước giếng vẫn lạnh đến thấu xương, Trần thị rửa qua một lần, để Cố Tiêu rửa lại lần thứ hai, người Thẩm gia đều về phòng ngủ trưa, Trần thị thấy bên cạnh không có người khác, bèn đè thấp thanh âm nói: “Tiểu Tiểu, muội lấy tiền từ đâu mà mua thịt?”
Cố Tiêu ngẩng đầu lên, hất nước trên tay xuống, cũng không phải chỉ có mình cô biết đan lồng dế, hơn nữa cô cũng nói cho Chu thị nghe rồi, nói cho Trần thị biết cũng không sao, “Muội lấy cỏ đan thành lồng dế đem bán.”
Trần thị ngượng ngùng cười, “Tẩu hỏi cái này cũng không có ý gì khác……”
Trần thị thành khẩn nói: “Mùa thu sang năm Tam Lang phải đi tỉnh thành tham gia khảo thí, phải đi mấy ngàn dặm đường, đi lại cũng mất hơn mười ngày, người làm tẩu tử như ta cũng muốn biểu lộ chút tâm ý.”
Cố Tiêu nghe lời Trần thị nói có loại cảm giác rất quen thuộc.
Hai nhi tử của Trần thị, trưởng tử mười sáu tuổi, cũng nên nghị hôn rồi, nhưng không có tiền thì cưới vợ như thế nào, cô hiểu, cô hiểu mà.
Cố Tiêu nghĩ nghĩ,nói với giọng điệu của cô dâu nhỏ: “Vậy muội đây thay mặt tướng công cảm ơn tẩu.”
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Trần thị vui mừng ra mặt, “Vậy Tiểu Tiểu muội có thể dạy cho tẩu không, như vậy có thể bán được nhiều một chút, có thể tích góp nhiều chút cho Tam Lang.”
Trần thị nghĩ thầm, lão đại sang năm phải thành thân, khuê nữ đã mười ba, cũng nên chuẩn bị của hồi môn rồi, kiếm chút bạc, cô cũng sẽ nộp lên phần ít giữ lại phần nhiều, mẹ chồng cũng sẽ không nói gì.
Nam nhân nhà cô làm nghề mộc,tiền kiếm được phải giao nộp lên toàn bộ, bây giờ vẫn chưa phân gia, mặc dù nói đón dâu sẽ lấy tiền chung của nhà ra, nhưng Trần thị vẫn muốn bí mật trợ cấp thêm nhiều chút.
Sự tình đã quyết định như vậy, Trần thị vì để tạ ơn Cố Tiêu đã hỗ trợ, nên chén bát cũng không để cho cô rửa, buổi chiều người Thẩm gia xuống ruộng, Trần thị nhanh nhẹn đem quần áo giặt sạch, sau đó đi nhổ cỏ chờ Cố Tiêu dạy nàng ta đan lồng.
Đan lồng dế không khó, cái khó chính là phải kiên nhẫn và tỉ mỉ, một bên đan, một bên điều chỉnh hình dáng, còn phải đem cỏ ở đầu và đuôi dư ra giấu đi.
Cố Tiêu làm mẫu cho Trần thị, “Thật ra cũng tương tự như đan giỏ tre, đan từng lớp từng lớp lên trên là được.”
Trần thị nhìn Cố Tiêu đan trong lòng còn cảm thấy rất dễ dàng, chẳng qua lúc sau tự mình đan thì lại khác, chân tay nàng ta vụng về, đến cả phần đáy lồng cũng đan không được.
Thật vất vả đan xong phần đế, kết quả bên này to bên kia nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trần thị nhìn cái của mình lại nhìn cái của Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu…… tại sao lại không giống nhau a.”
Cố Tiêu thời điểm lần đầu tiên đan cũng đan tốt hơn so với nàng ta, cô an ủi nói: “…… Chuyện này, lần đầu tiên đều như vậy, quen tay thì sẽ ổn thôi.”
Trần thị thở dài, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới quen tay đây a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất