Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 12:
Lý Ưng Hiếu mỉm cười, đút một viên kẹo mylikes vào miệng, hương vị ngọt ngào, béo ngậy lại có một chút đắng tràn ngập trong miệng. Tô Cẩn Du không khỏi thốt lên đồ ăn ở thời này sao lại ngon như thế.
"Ngon không?"
Tô Cẩn Du gật đầu lia lịa, nói: "Em muốn ăn nữa."
Lý Ưng Hiếu nhéo má anh một cái, lại đút cho anh một viên nữa.
Lý Ưng Hiếu đúng là một người anh tốt, Tô Cẩn Du rất cảm động. Nếu như anh có một người anh trai như vậy thì tốt biết bao.
Bữa tối rất thịnh soạn, một nồi đậu hũ hầm thịt to, cá trích hầm và hai món ăn kèm.
Lý Ưng Hiếu đổ một ít nước nóng vào ly tráng cho sạch, rồi rót rượu vào ly, hâm rượu xong thì chú út cũng vừa thay xong quần áo và bước ra khỏi phòng: "Ứng Hiếu, con vào trong xe của cha lấy cặp tài liệu ra đây."
Lý Ưng Hiếu gật đầu, không hề do dự mà mở cửa đi ra ngoài.
Suy nghĩ của Tô Cẩn Du lại thay đổi, nếu anh có một đứa con trai như Lý Ứng Hiếu thì tốt biết bao.
Chú út ngồi ở vị trí ở giữa nhìn mấy đứa trẻ, cầm đũa lên, nở một nụ cười: "Ăn thôi."
Có lẽ có mặt chú út ở đây, mấy đứa trẻ cũng ăn uống nhã nhặn hơn rất nhiều, đặc biệt là Nhị Ni, cô ấy cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
Nhị Ni chỉ là đứa trẻ 12 tuổi, không ai cảm thấy gì cả. Nói đến lại buồn cười, lớn tuổi nhất lại là Tô San.
Tô Cẩn Du không nghĩ nhiều, nếu anh biết nhìn sắc mặt người khác thì đã không phải là Tô Cẩn Du 7 tuổi rồi.
"Cẩn Du, ăn chậm thôi." Cô út nhìn thấy anh làm rơi cơm ra ngoài, sau đó lại dùng bàn tay nhỏ béo ú nhặt cơm cho vào miệng, rồi lại tiếp tục ăn cơm như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, Tô Cẩn Du kiêu ngạo giơ cái chén to bằng mặtanh lên nói: "Con ăn xong rồi."
Chú út bình thường không cười nhưng cũng đành cười một cái, sau đó nghiêm mặt nhìn Tô Cẩn Du: "Ăn hết cơm dính ở trên mặt đi."
Tô Cẩn Du sờ mặt, sờ trúng mấy hạt cơm liền cười haha ăn hết luôn.
"Được rồi, Cẩn Du đi vào phòng anh Ưng Hiếu chơi đi, không được vẽ bậy đâu đấy." Sau khi Tô Cẩn Du rời đi, cô út quay sang nói với chồng: "Hôm nay em đưa mấy đứa nhỏ đi cung thiếu niên đón An Nhiên, Cẩn Du nhìn thấy phòng vẽ tranh thì nằng nặc đòi chơi, không ngờ thằng bé vẽ đẹp lắm, em nghĩ có thể để cho thằng bé đi học vẽ."
Cô út cảm thấy cháu trai mình có năng khiếu hội hoạ, cô ấy muốn bồi dưỡng cho đứa trẻ này.
Tô San lúc này mới hiểu ra.
Hóa ra là như vậy, bởi vì cô đề nghị đi cung thiếu niên, Tô Cẩn Du mới bị phát hiện ra năng khiếu vẽ tranh, Tô San không ngờ chỉ một hành động nhỏ của mình sẽ mang đến thay đổi như vậy.
Quỹ đạo cuộc đời của Tô Cẩn Du thay đổi, Tô San không để tâm, biết vẽ tranh thì sao chứ. Ở kiếp trước, hai đứa Nhị Ni cũng học cái này hoặc cái kia cũng chẳng có đứa nào thành tài.
Nhưng mà nếu Tô Cẩn Du có thể ở nhà cô út thì không thể tốt hơn, như vậy không phải cô ta sẽ có nhiều thời gian để hoàn thành việc của mình sao?
Nghĩ đến đây, Tô San liền tưởng tượng tương lai của Tô Cẩn Du: "Tương lai Cẩn Du sẽ là một hoạ sĩ lớn, vẽ bừa một bức tranh thì người ta cũng tranh nhau mua, tiền tiêu không hết, đồ ngon ăn không xuể."
Cô út liền bật cười, nguyện vọng của trẻ con đúng là đơn giản: "Họa sĩ còn giỏi hơn thế nữa."
Tô Cẩn Du nghe thấy tiếng Tô San thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy ra khỏi phòng: "Con muốn làm hoạ sĩ giỏi nhất, có đồ ăn ngon ăn không hết, cô út ơi, hoạ sĩ là gì vậy."
Mọi người ở trong phòng đều bị sự ngây thơ của Tô Cẩn Du chọc cười, chú út nói với Tô Cẩn Du: "Mang tranh con vẽ ra cho chú xem.”
Chú út nhìn bức tranh của Tô Cẩn Du không khỏi gật đầu: "Vẽ rất đẹp."
Cô út vui vẻ nói: "Em muốn giữ thằng bé ở lại đây, cho nó đi cung thiếu niên học vẽ."
Chú út đặt bức tranh xuống, cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm: "Em bàn lại với anh cả, chuyện này chúng ta không thể tự quyết định."
Nói xong, chú út liếc nhìn con gái của mình: "An Nhiên gần đây con học múa thế nào rồi?"
Lý An Nhiên cúi đầu ăn cơm trong miệng rồi nói: "Vẫn vậy thôi ạ"
Cô út xoa đầu Lý An Nhiên: "Nếu là 20 năm trước thì ngay cả cung thiếu niên con cũng không vào được."
Năm 1953 cung thiếu niên được thành lập đầu tiên ở Thượng Hải. Mục đích thành lập cung thiếu niên chính là bồi dưỡng những "thiên tài nhỏ tuổi" Trung Quốc nói. Vào thời điểm đó cung thiếu niên của các vùng chỉ chọn những đứa trẻ xuất sắc để đi bồi dưỡng, đào tạo. Những năm gần đây do kinh phí còn thiếu mới hình thành nên hiện tượng thu học phí.
Trước đây, những đứa trẻ có thể học trong cung thiếu niên toàn là thần đồng, thiên tài.
Lý An Nhiên xấu hổ khi bị mẹ nói như vậy: "Hứ, con là con mẹ hay Tô Cẩn Du mới là con mẹ."
Con gái nhỏ hay ganh tỵ, cô út cũng không để ý, quay đầu nói với Nhị Ni và Tô San: "Ngày mai dẫn hai đứa đi dạo phố, mua quần áo mới."
Lý An Nhiên vội vàng kéo lấy cánh tay của mẹ làm nũng nói: "Mẹ ơi, con cũng muốn mua váy, với giày búp bê hồng nữa, bạn học con mua hết rồi."
Cô út vỗ nhẹ lên con gái nói: "Không thiếu phần con đâu."
Nhị Ni rất ghen ghét, trong lòng âm thầm thề rằng sau này nhất định phải lấy một người chồng giống như chú út, cô ấy nhất định sẽ sống sung sướng hơn Lý An Nhiên.
"Ngon không?"
Tô Cẩn Du gật đầu lia lịa, nói: "Em muốn ăn nữa."
Lý Ưng Hiếu nhéo má anh một cái, lại đút cho anh một viên nữa.
Lý Ưng Hiếu đúng là một người anh tốt, Tô Cẩn Du rất cảm động. Nếu như anh có một người anh trai như vậy thì tốt biết bao.
Bữa tối rất thịnh soạn, một nồi đậu hũ hầm thịt to, cá trích hầm và hai món ăn kèm.
Lý Ưng Hiếu đổ một ít nước nóng vào ly tráng cho sạch, rồi rót rượu vào ly, hâm rượu xong thì chú út cũng vừa thay xong quần áo và bước ra khỏi phòng: "Ứng Hiếu, con vào trong xe của cha lấy cặp tài liệu ra đây."
Lý Ưng Hiếu gật đầu, không hề do dự mà mở cửa đi ra ngoài.
Suy nghĩ của Tô Cẩn Du lại thay đổi, nếu anh có một đứa con trai như Lý Ứng Hiếu thì tốt biết bao.
Chú út ngồi ở vị trí ở giữa nhìn mấy đứa trẻ, cầm đũa lên, nở một nụ cười: "Ăn thôi."
Có lẽ có mặt chú út ở đây, mấy đứa trẻ cũng ăn uống nhã nhặn hơn rất nhiều, đặc biệt là Nhị Ni, cô ấy cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
Nhị Ni chỉ là đứa trẻ 12 tuổi, không ai cảm thấy gì cả. Nói đến lại buồn cười, lớn tuổi nhất lại là Tô San.
Tô Cẩn Du không nghĩ nhiều, nếu anh biết nhìn sắc mặt người khác thì đã không phải là Tô Cẩn Du 7 tuổi rồi.
"Cẩn Du, ăn chậm thôi." Cô út nhìn thấy anh làm rơi cơm ra ngoài, sau đó lại dùng bàn tay nhỏ béo ú nhặt cơm cho vào miệng, rồi lại tiếp tục ăn cơm như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, Tô Cẩn Du kiêu ngạo giơ cái chén to bằng mặtanh lên nói: "Con ăn xong rồi."
Chú út bình thường không cười nhưng cũng đành cười một cái, sau đó nghiêm mặt nhìn Tô Cẩn Du: "Ăn hết cơm dính ở trên mặt đi."
Tô Cẩn Du sờ mặt, sờ trúng mấy hạt cơm liền cười haha ăn hết luôn.
"Được rồi, Cẩn Du đi vào phòng anh Ưng Hiếu chơi đi, không được vẽ bậy đâu đấy." Sau khi Tô Cẩn Du rời đi, cô út quay sang nói với chồng: "Hôm nay em đưa mấy đứa nhỏ đi cung thiếu niên đón An Nhiên, Cẩn Du nhìn thấy phòng vẽ tranh thì nằng nặc đòi chơi, không ngờ thằng bé vẽ đẹp lắm, em nghĩ có thể để cho thằng bé đi học vẽ."
Cô út cảm thấy cháu trai mình có năng khiếu hội hoạ, cô ấy muốn bồi dưỡng cho đứa trẻ này.
Tô San lúc này mới hiểu ra.
Hóa ra là như vậy, bởi vì cô đề nghị đi cung thiếu niên, Tô Cẩn Du mới bị phát hiện ra năng khiếu vẽ tranh, Tô San không ngờ chỉ một hành động nhỏ của mình sẽ mang đến thay đổi như vậy.
Quỹ đạo cuộc đời của Tô Cẩn Du thay đổi, Tô San không để tâm, biết vẽ tranh thì sao chứ. Ở kiếp trước, hai đứa Nhị Ni cũng học cái này hoặc cái kia cũng chẳng có đứa nào thành tài.
Nhưng mà nếu Tô Cẩn Du có thể ở nhà cô út thì không thể tốt hơn, như vậy không phải cô ta sẽ có nhiều thời gian để hoàn thành việc của mình sao?
Nghĩ đến đây, Tô San liền tưởng tượng tương lai của Tô Cẩn Du: "Tương lai Cẩn Du sẽ là một hoạ sĩ lớn, vẽ bừa một bức tranh thì người ta cũng tranh nhau mua, tiền tiêu không hết, đồ ngon ăn không xuể."
Cô út liền bật cười, nguyện vọng của trẻ con đúng là đơn giản: "Họa sĩ còn giỏi hơn thế nữa."
Tô Cẩn Du nghe thấy tiếng Tô San thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy ra khỏi phòng: "Con muốn làm hoạ sĩ giỏi nhất, có đồ ăn ngon ăn không hết, cô út ơi, hoạ sĩ là gì vậy."
Mọi người ở trong phòng đều bị sự ngây thơ của Tô Cẩn Du chọc cười, chú út nói với Tô Cẩn Du: "Mang tranh con vẽ ra cho chú xem.”
Chú út nhìn bức tranh của Tô Cẩn Du không khỏi gật đầu: "Vẽ rất đẹp."
Cô út vui vẻ nói: "Em muốn giữ thằng bé ở lại đây, cho nó đi cung thiếu niên học vẽ."
Chú út đặt bức tranh xuống, cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm: "Em bàn lại với anh cả, chuyện này chúng ta không thể tự quyết định."
Nói xong, chú út liếc nhìn con gái của mình: "An Nhiên gần đây con học múa thế nào rồi?"
Lý An Nhiên cúi đầu ăn cơm trong miệng rồi nói: "Vẫn vậy thôi ạ"
Cô út xoa đầu Lý An Nhiên: "Nếu là 20 năm trước thì ngay cả cung thiếu niên con cũng không vào được."
Năm 1953 cung thiếu niên được thành lập đầu tiên ở Thượng Hải. Mục đích thành lập cung thiếu niên chính là bồi dưỡng những "thiên tài nhỏ tuổi" Trung Quốc nói. Vào thời điểm đó cung thiếu niên của các vùng chỉ chọn những đứa trẻ xuất sắc để đi bồi dưỡng, đào tạo. Những năm gần đây do kinh phí còn thiếu mới hình thành nên hiện tượng thu học phí.
Trước đây, những đứa trẻ có thể học trong cung thiếu niên toàn là thần đồng, thiên tài.
Lý An Nhiên xấu hổ khi bị mẹ nói như vậy: "Hứ, con là con mẹ hay Tô Cẩn Du mới là con mẹ."
Con gái nhỏ hay ganh tỵ, cô út cũng không để ý, quay đầu nói với Nhị Ni và Tô San: "Ngày mai dẫn hai đứa đi dạo phố, mua quần áo mới."
Lý An Nhiên vội vàng kéo lấy cánh tay của mẹ làm nũng nói: "Mẹ ơi, con cũng muốn mua váy, với giày búp bê hồng nữa, bạn học con mua hết rồi."
Cô út vỗ nhẹ lên con gái nói: "Không thiếu phần con đâu."
Nhị Ni rất ghen ghét, trong lòng âm thầm thề rằng sau này nhất định phải lấy một người chồng giống như chú út, cô ấy nhất định sẽ sống sung sướng hơn Lý An Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất