Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 15:
Sáng hôm sau ăn sáng xong, cô út dẫn theo Nhị Ni, Tô San và Lý An Nhiên cùng nhau xuống phố, mua cho ba cô nhóc mỗi người một bộ quần áo mới, còn Tô Cẩn Du thì mặc lại bộ quần áo lúc nhỏ của Lý Ứng Hiếu.
Tô Cẩn Du đoán, cô Út không dẫn anh đi mua quần áo mới cùng các chị, đồng nghĩa với việc cô út đã tính đến chuyện giữ anh ở lại rồi.
Quần áo hồi nhỏ của Lý Ứng Hiếu rất đẹp.
Nhà cô Út rất tiết kiệm. Quần áo cũ không mặc nữa cũng không đem cho người khác, nhưng đồ vẫn rất mới, được chú Út mua trong thành phố về, ở đây không mua được.
Tô Cẩn Du biết mình đang mặc quần áo cũ, nhưng cứ như đang mặc đồ mới vậy, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Anh ơi, em đói.” Tô Cẩn Du ngồi trên giường xoa bụng, đúng là phụ nữ, cứ đi dạo phố là chẳng nhớ gì nữa. Cô út đã nói họ sẽ về trước giờ ăn trưa, mà gần hai giờ chiều rồi vẫn chưa thấy trở lại.
Lý Ứng Hiếu cũng đói, anh ấy thở dài nhìn đồng hồ, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ chuyên đựng rượu trắng, bên trong có một ít tiền lẻ, tờ lớn nhất là 5 đồng: “Đi nào, anh dắt em ra ngoài ăn.”
Dưới tầng nhà họ Lý có một tiệm mì nhỏ, mì ở đây không chỉ dai ngon mà nước dùng cũng rất ngon, nên buôn bán rất tốt.
Chẳng ai ngờ quán ăn nhỏ xập xệ chẳng mấy ai để mắt tới này, 10 năm sau sẽ trở thành một trong những nhà hàng mì nổi tiếng nhất nước.
Tô Cẩn Du đứng trước cửa quán suy nghĩ, hình như... Nơi này đã từng được miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng anh lại không nhớ rõ.
Đây là chuyện không tốt, chỉ mới 1 tháng mà anh đã không nhớ cốt truyện, vậy sau 1 năm nữa thì chắc anh sẽ quên sạch rồi.
Đến lúc đó, anh sẽ không thể chống lại quá trình quật khởi của Tô San nữa, chỉ có thể mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Tô Cẩn Du đoán Tô San chắc chắn không thể nào buông tha cho anh được, hai người vốn đã có thù hận từ kiếp trước, làm gì còn cơ hội hòa giải nữa chứ.
Ở thị trấn khoảng nửa tháng, cô út đã dẫn ba chị em Tô gia cùng con trai Lý Ứng Hiếu về nhà mẹ đẻ, thứ nhất là để đưa mấy đứa trẻ về lại Tô gia, thứ hai là đưa Lý Ứng Hiếu về thăm bà ngoại, thứ ba là cô muốn gặp cha mẹ Tô Cẩn Du, cùng họ bàn bạc về việc để Tô Cẩn Du ở lại thành phố học vẽ.
Sau khi xuống xe, họ ngồi xe ngựa thêm khoảng nửa tiếng nữa thì đến nơi, cô Út lưu loát nhảy xuống xe ngựa, thở phào một cái, lại đứng nghỉ ngơi một chút, sau đó mới xoay người bế mấy đứa nhỏ xuống xe.
Không thể không thừa nhận mình đã già, nếu là lúc cô chưa kết hôn, thì đừng nói tới việc ngồi một lát trên xe ngựa, ngồi cả ngày lẫn đêm cũng không chớp mắt một cái.
“Ứng Hiếu con cầm đồ nhé, chúng ta vào thăm bà ngoại trước, mấy đứa cũng vào luôn đi, ăn tối xong chúng ta mới về.” Nói xong, cô út cầm tay Tô Cẩn Du kéo anh tớit, một mình Lý Ứng Hiếu lúi húi ở đằng sau, kéo theo hai cái túi lớn vất vả đi vào nhà.
Nhị Ni và Tô San liếc nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy sự miễn cưỡng.
Nếu nói mẹ Tô trọng nam khinh nữ, thì bà nội Tô lại càng nặng, con gái trong mắt bà ấy chẳng là gì cả, điều này càng thể hiện rõ khi cô út vừa cai sữa được 5 tháng.
Cũng may cô út được gả tới một nhà tốt, thường xuyên giúp đỡ gia đình 2 anh trai nên bà nội Tô mới dần thân thiết hơn với cô ấy. Dù cô út có chán nản đến đâu thì cũng là mẹ ruột của mình, máu mủ ruột rà sẽ không oán trách nhau, nên cô út vẫn rất hiếu thuận với bà nội Tô.
Bà nội Tô sinh cô út được mấy năm thì ông nội Tô lâm bệnh nặng, tiền tiết kiệm trong nhà đã tiêu tốn gần hết mà vẫn không cứu được. Từ đó về sau bà nội Tô một mình cực khổ, dưới ánh mắt soi mói coi thường của người đời mà nuôi nấng 3 đứa con nên người. Khi con cái đến tuổi trưởng thành lập nghiệp liền buông tay mặc kệ, bắt đầu sống cho mình. Làm việc chẳng hề suy tính trước sau, tính tình rất ngoan cố, ép mọi người phải chiều theo ý mình khiến con cháu trong nhà vô cùng vất vả.
Đặc biệt là con gái.
Cô út vừa đưa Tô Cẩn Du cùng Lý Ứng Hiếu xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào sân trước thì bà nội Tô đã cười chạy lại đón hai đứa cháu trai. Nhưng khi bà trông thấy Nhị Ni cùng Tô San đi theo phía sau, mà lập tức bực mình: “Hai con nhóc này, lên thị trấn chơi phải biết suy nghĩ chứ, cô út của mấy đứa đào đâu ra tiền mà mua quần áo mới cho mấy đứa!”
Có thể nhìn ra, bà nội Tô đang nhẹ nhàng vạch trần mục đích các cô cháu gái đòi lên thị trấn chơi.
“Mẹ, mẹ nói hai đứa nó làm gì, mau vào đây, anh Kiến Quốc có mua thuốc lá cho mẹ đấy, mẹ hút thử xem có thích không.” Cô út kêu mấy đứa nhỏ đến gian phòng phía tây chơi trước, còn mình thì kéo mẹ già ngồi xuống giường.
Cửa gian phía tây vừa mở ra liền trông thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp đang ngủ trên giường, Tô Cẩn Du sửng sốt, đây là ai thế, trong trí nhớ của anh vốn không hề có cô gái nào trông như thế này mà.
Hiển nhiên Lý Ứng Hiếu cũng không biết, cậu ta đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng suỵt một tiếng: “Nói nhỏ thôi, Nhị Ni, ai đây?”
Nhị Ni ngồi xuống mép giường thở dài: “Cháu gái của dì chị, Dương Hiểu Lệ, cũng đang học ở Trường Thanh, cùng lớp với chị.”
Tô San ôm chặt túi vải, ngồi im trong góc không nói tiếng nào. Suốt mấy ngày nay, lúc nào cô ta cũng như vậy, luôn cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân trước mắt mọi người. Trừ Tô Cẩn Du ra thì chẳng ai thèm để ý đến cô.
Để bảo vệ số tiền 20 ngàn đồng ấy, Tô San đã phải cố gắng hết sức.
Anh không hề biết Tô San như vậy còn vì nguyên nhân khác. Người chồng trước của cô là Tằng Thương Thủy cũng học ở Trường Thanh, còn là bạn cùng lớp của Nhị Ni và Dương Hiểu Lệ. Mối quan hệ giữa Tằng Thương Thuỷ và Dương Hiểu Lệ rất tốt, Tằng Thương Thuỷ luôn ít nói thỉnh thoảng lại mỉm cười với Dương Hiểu Lệ. Thậm chí sau khi Tằng Thương Thuỷ ly hôn với cô, anh ta còn cùng Dương Hiểu Lệ chung sống hạnh phúc một thời gian, có điều cô ấy cũng phải rời đi chỉ vì không thể chịu đựng nổi mẹ anh ta.
Đúng là... Chỉ có kẻ ngu ngốc như cô ta mới cố gắng ở lại ngôi nhà đó, chịu đựng suốt 13 năm.
Tô Cẩn Du đoán, cô Út không dẫn anh đi mua quần áo mới cùng các chị, đồng nghĩa với việc cô út đã tính đến chuyện giữ anh ở lại rồi.
Quần áo hồi nhỏ của Lý Ứng Hiếu rất đẹp.
Nhà cô Út rất tiết kiệm. Quần áo cũ không mặc nữa cũng không đem cho người khác, nhưng đồ vẫn rất mới, được chú Út mua trong thành phố về, ở đây không mua được.
Tô Cẩn Du biết mình đang mặc quần áo cũ, nhưng cứ như đang mặc đồ mới vậy, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Anh ơi, em đói.” Tô Cẩn Du ngồi trên giường xoa bụng, đúng là phụ nữ, cứ đi dạo phố là chẳng nhớ gì nữa. Cô út đã nói họ sẽ về trước giờ ăn trưa, mà gần hai giờ chiều rồi vẫn chưa thấy trở lại.
Lý Ứng Hiếu cũng đói, anh ấy thở dài nhìn đồng hồ, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ chuyên đựng rượu trắng, bên trong có một ít tiền lẻ, tờ lớn nhất là 5 đồng: “Đi nào, anh dắt em ra ngoài ăn.”
Dưới tầng nhà họ Lý có một tiệm mì nhỏ, mì ở đây không chỉ dai ngon mà nước dùng cũng rất ngon, nên buôn bán rất tốt.
Chẳng ai ngờ quán ăn nhỏ xập xệ chẳng mấy ai để mắt tới này, 10 năm sau sẽ trở thành một trong những nhà hàng mì nổi tiếng nhất nước.
Tô Cẩn Du đứng trước cửa quán suy nghĩ, hình như... Nơi này đã từng được miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng anh lại không nhớ rõ.
Đây là chuyện không tốt, chỉ mới 1 tháng mà anh đã không nhớ cốt truyện, vậy sau 1 năm nữa thì chắc anh sẽ quên sạch rồi.
Đến lúc đó, anh sẽ không thể chống lại quá trình quật khởi của Tô San nữa, chỉ có thể mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Tô Cẩn Du đoán Tô San chắc chắn không thể nào buông tha cho anh được, hai người vốn đã có thù hận từ kiếp trước, làm gì còn cơ hội hòa giải nữa chứ.
Ở thị trấn khoảng nửa tháng, cô út đã dẫn ba chị em Tô gia cùng con trai Lý Ứng Hiếu về nhà mẹ đẻ, thứ nhất là để đưa mấy đứa trẻ về lại Tô gia, thứ hai là đưa Lý Ứng Hiếu về thăm bà ngoại, thứ ba là cô muốn gặp cha mẹ Tô Cẩn Du, cùng họ bàn bạc về việc để Tô Cẩn Du ở lại thành phố học vẽ.
Sau khi xuống xe, họ ngồi xe ngựa thêm khoảng nửa tiếng nữa thì đến nơi, cô Út lưu loát nhảy xuống xe ngựa, thở phào một cái, lại đứng nghỉ ngơi một chút, sau đó mới xoay người bế mấy đứa nhỏ xuống xe.
Không thể không thừa nhận mình đã già, nếu là lúc cô chưa kết hôn, thì đừng nói tới việc ngồi một lát trên xe ngựa, ngồi cả ngày lẫn đêm cũng không chớp mắt một cái.
“Ứng Hiếu con cầm đồ nhé, chúng ta vào thăm bà ngoại trước, mấy đứa cũng vào luôn đi, ăn tối xong chúng ta mới về.” Nói xong, cô út cầm tay Tô Cẩn Du kéo anh tớit, một mình Lý Ứng Hiếu lúi húi ở đằng sau, kéo theo hai cái túi lớn vất vả đi vào nhà.
Nhị Ni và Tô San liếc nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy sự miễn cưỡng.
Nếu nói mẹ Tô trọng nam khinh nữ, thì bà nội Tô lại càng nặng, con gái trong mắt bà ấy chẳng là gì cả, điều này càng thể hiện rõ khi cô út vừa cai sữa được 5 tháng.
Cũng may cô út được gả tới một nhà tốt, thường xuyên giúp đỡ gia đình 2 anh trai nên bà nội Tô mới dần thân thiết hơn với cô ấy. Dù cô út có chán nản đến đâu thì cũng là mẹ ruột của mình, máu mủ ruột rà sẽ không oán trách nhau, nên cô út vẫn rất hiếu thuận với bà nội Tô.
Bà nội Tô sinh cô út được mấy năm thì ông nội Tô lâm bệnh nặng, tiền tiết kiệm trong nhà đã tiêu tốn gần hết mà vẫn không cứu được. Từ đó về sau bà nội Tô một mình cực khổ, dưới ánh mắt soi mói coi thường của người đời mà nuôi nấng 3 đứa con nên người. Khi con cái đến tuổi trưởng thành lập nghiệp liền buông tay mặc kệ, bắt đầu sống cho mình. Làm việc chẳng hề suy tính trước sau, tính tình rất ngoan cố, ép mọi người phải chiều theo ý mình khiến con cháu trong nhà vô cùng vất vả.
Đặc biệt là con gái.
Cô út vừa đưa Tô Cẩn Du cùng Lý Ứng Hiếu xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào sân trước thì bà nội Tô đã cười chạy lại đón hai đứa cháu trai. Nhưng khi bà trông thấy Nhị Ni cùng Tô San đi theo phía sau, mà lập tức bực mình: “Hai con nhóc này, lên thị trấn chơi phải biết suy nghĩ chứ, cô út của mấy đứa đào đâu ra tiền mà mua quần áo mới cho mấy đứa!”
Có thể nhìn ra, bà nội Tô đang nhẹ nhàng vạch trần mục đích các cô cháu gái đòi lên thị trấn chơi.
“Mẹ, mẹ nói hai đứa nó làm gì, mau vào đây, anh Kiến Quốc có mua thuốc lá cho mẹ đấy, mẹ hút thử xem có thích không.” Cô út kêu mấy đứa nhỏ đến gian phòng phía tây chơi trước, còn mình thì kéo mẹ già ngồi xuống giường.
Cửa gian phía tây vừa mở ra liền trông thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp đang ngủ trên giường, Tô Cẩn Du sửng sốt, đây là ai thế, trong trí nhớ của anh vốn không hề có cô gái nào trông như thế này mà.
Hiển nhiên Lý Ứng Hiếu cũng không biết, cậu ta đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng suỵt một tiếng: “Nói nhỏ thôi, Nhị Ni, ai đây?”
Nhị Ni ngồi xuống mép giường thở dài: “Cháu gái của dì chị, Dương Hiểu Lệ, cũng đang học ở Trường Thanh, cùng lớp với chị.”
Tô San ôm chặt túi vải, ngồi im trong góc không nói tiếng nào. Suốt mấy ngày nay, lúc nào cô ta cũng như vậy, luôn cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân trước mắt mọi người. Trừ Tô Cẩn Du ra thì chẳng ai thèm để ý đến cô.
Để bảo vệ số tiền 20 ngàn đồng ấy, Tô San đã phải cố gắng hết sức.
Anh không hề biết Tô San như vậy còn vì nguyên nhân khác. Người chồng trước của cô là Tằng Thương Thủy cũng học ở Trường Thanh, còn là bạn cùng lớp của Nhị Ni và Dương Hiểu Lệ. Mối quan hệ giữa Tằng Thương Thuỷ và Dương Hiểu Lệ rất tốt, Tằng Thương Thuỷ luôn ít nói thỉnh thoảng lại mỉm cười với Dương Hiểu Lệ. Thậm chí sau khi Tằng Thương Thuỷ ly hôn với cô, anh ta còn cùng Dương Hiểu Lệ chung sống hạnh phúc một thời gian, có điều cô ấy cũng phải rời đi chỉ vì không thể chịu đựng nổi mẹ anh ta.
Đúng là... Chỉ có kẻ ngu ngốc như cô ta mới cố gắng ở lại ngôi nhà đó, chịu đựng suốt 13 năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất