Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 30:
“Đang vẽ Thần Thần phải không?” Chẳng biết Hạ Nhất đã đứng bên cạnh Tô Cẩn Du từ khi nào, hại Tô Cẩn Du sợ đến mức tay run một cái.
Tiêu rồi, chẳng thể về trước 8 giờ.
“Xin lỗi, dọa em rồi hả, bức tranh không sao chứ?”
Tô Cẩn Du vội vàng khoát tay: “Không sao, không sao, em vẽ thêm một nét là được rồi.”
Hạ Nhất cười: “Em vẽ tốt thật đấy, em học vẽ tranh hả?”
“Anh Hạ Nhất, anh không biết đâu, Tô Cẩn Du vẽ giỏi lắm đấy, còn được quán quân toàn quốc đấy, cậu ấy có nhiều cúp lắm đó anh!” Hạ Mỹ Thần nghe vậy thì khen ngợi Tô Cẩn Du, khen như thể tự khen mình vậy, mặt cô ấy rất kiêu ngạo.
Đừng đề cập đến chuyện anh được quán quân toàn quốc có được không hả!
Tô Cẩn Du nhĩ đến Tô Chiêu Đệ, mọi thứ đều đáng giá.
“Thật sao, vậy em phải giữ bức tranh này cho tốt đó!”
“Tất nhiên rồi ạ! Em muốn đóng khung rồi treo ở phòng khách!”
Những bạn học cùng lớp lần lượt rời đi, cuối cùng Tô Cẩn Du cũng vẽ xong, vẽ một cô bé mặc váy công chúa buộc tóc cũng kiểu công chúa rất đáng yêu, đôi mắt to long lanh, miệng nhỏ đỏ như hoa đào cười mỉm.
Tô Cẩn Du rất có tâm, trang điểm thêm cho Hạ Mỹ Thần.
“Tớ về trước nhé!”
“Tiểu Nhất, con đưa Cẩn Du về đi, cũng mang mấy thứ này về.” Nhà họ Hạ mua những họa cụ vẽ tranh này tất nhiên chỉ dùng một lần, vì vậy Tô Cẩn Du cũng không từ chối.
“Con cảm ơn cô, con tự về là được rồi, khi học ở Cung thiếu niên con tự về được.”
“Không được, con chỉ là một đứa trẻ, về một mình không an toàn.” Lúc này cô hiệu phó dịu dàng đã biến đổi thành cô hiệu phó uy nghiêm, giọng nói của bà ấy uy nghiêm đến mức Tô Cẩn Du không dám từ chối.
Tô Cẩn Du đành phải đi theo Hạ Nhất một đoạn.
Sau đó anh phát hiện ra, khả năng hoạt ngôn đây là sự di truyền của nhà họ Hạ.
Hạ Nhất lợi hại hơn Hạ Mỹ Thần rất nhiều, anh ấy có rất nhiều đề tài để nói, vừa hài hước vừa thú vị, khiến Tô Cẩn Du không tự chủ được tiếp nhận anh ta.
Ví dụ như khi anh ấy giới thiệu tên của mình: “Anh tên là Hạ Nhất, nghe khá kỳ lạ đúng không, bởi vì cha mẹ anh khi đó định sinh 4 đứa con, một đứa tên Hạ Nhất, một tên Hạ Lộ, một tên Hạ Cam, một là Hạ Thiên.”
Tô Cẩn Du sửng sốt một chút mới hiểu rõ, trời giáng cam lộ, dựa theo trình tự tên bức họa.
Nhìn thấy Tô Cẩn Du cười, Hạ Nhất biết được Tô Cẩn Du đã hiểu: “Em rất thông minh, anh nói với nhiều người rồi mà họ nghe chẳng hiểu, còn phải đợi anh giải thích thêm lần nữa.”
“Em tên là Tô Cẩn Du bởi vì… Bởi vì ngày đó có y tá đến đăng ký, chị em ở bên cạnh đang cho cá vàng ăn, vì vậy chị em nói lấy tên Kim Ngư đi, cha mẹ em thế mà đồng ý, có lẽ y tá trưởng thấy đặt tên như vậy quá tùy ý rồi, nên mới đổi tên em thành Cẩn Du.”
Tô Cẩn Du nhớ đến khi cha mẹ nói đến chuyện này vẫn còn chột dạ, sau đó lại cười ồ lên, thật là, sinh con ra mà còn chưa nghĩ được cái tên luôn đấy.
“Haha, Tiểu Kim Ngư, tên hay chữ tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt, em vẫn biết ơn y tế trưởng đã đổi tên em thành Cẩn Du, vậy mẹ anh có sinh được 4 người con hay không?”
Hạ Nhất tiếc nuối lắc đầu: “Nhà chỉ có mỗi mình anh, nhưng mà dạo này mẹ anh nghĩ đến việc nhận con gái nuôi.”
“Ừm.” Tô Cẩn Du suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Có thể đặt tên là Hạ Đại đấy, quá đúng lúc.”
Hạ Nhất bực mình nhưng chỉ có thể cười. Anh ấy chợt nhận ra, anh ấy rất muốn kết bạn với cậu bé nhỏ tuổi này.
Chỉ hận gặp nhau quá muộn, nếu Tô Cẩn Du nghe được anh ấy suy nghĩ gì thì chắc chắn thờ dài: Trên thế giới này, người nghe anh nói chuyện xong mà còn có thể cười chắc chỉ mỗi tôi thôi đấy.
Buổi tối tĩnh lặng, Tô Cẩn Du nằm trên giường thở dài nhìn trần nhà, thất thần.
Anh ngủ không được, đây là chuyện kéo dài một khoảng thời gian rồi.
Tô Cẩn Du cảm thấy có lẽ do tuổi tác và thân thể anh không cùng độ tuổi, vì vậy chúng không thể ăn khớp với nhau, thật ra nếu tính thì anh đã 25 tuổi rồi, còn cơ thể này chỉ mới 13 tuổi.
Đây là một điều đáng buồn của cuộc đời. Người ta nói xuyên không thì đều đạt được đỉnh cao của cuộc đời, dối trá mà.
Anh chỉ muốn lớn lên thật nhanh, sau khi lớn lên thì lập gia đình.
Tô Cẩn Du luôn luôn nhận định rằng, Tô San đã thay đổi cái nhìn về anh rất nhiều, mặc dù chưa rũ bỏ hết sự thù hận, nhưng mà đã xem anh là em trai rồi, chỉ cần anh nỗ lực, một ngày nào đó có lẽ anh sẽ trở thành chị em thật sự với Tô San.
Mặc dù mục đích của Tô Cẩn Du chỉ là muốn ôm đùi, nhưng anh cũng muốn giữ lại đoạn tình cảm gia đình này, những năm nay quá dài, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng, Tô San đã đến cửa trường học, nhưng chẳng thèm nhìn anh một chút.
Hôm đó là thứ tư, buổi chiều anh có một tiết thể dục, Tô Cẩn Du ngồi dưới gốc cây to nhìn mấy đứa trẻ mặt mũi đỏ bừng chơi đùa rất vui, không ngờ khi anh vừa quay ra nhìn cổng trường thì thấy một bóng lưng quen thuộc.
Đó là Tô San, thời khắc này nhìn cô ta đã thay đổi hoàn toàn, mái tóc dài mềm mại, lông mày lá liễu, mắt phượng, khuôn mặt xinh xắn, cô ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt thêu hoa, lộ ra đôi chân trắng nõn, đi một đôi giày xăng đan màu trắng, nhìn vừa như cô gái hoạt bát tươi mát, nhìn lại như như người phụ nữ có khí chất ưu nhã.
Thiếu chút nữa thì Tô Cẩn Du đã không nhận ra cô ta. Khi thấy Tô San thì Tô Cẩn Du rất vui vẻ, nhìn kìa, chị ba đến tìm anh, quan hệ của họ đã dịu hơn một chút rồi đúng không.
Tiêu rồi, chẳng thể về trước 8 giờ.
“Xin lỗi, dọa em rồi hả, bức tranh không sao chứ?”
Tô Cẩn Du vội vàng khoát tay: “Không sao, không sao, em vẽ thêm một nét là được rồi.”
Hạ Nhất cười: “Em vẽ tốt thật đấy, em học vẽ tranh hả?”
“Anh Hạ Nhất, anh không biết đâu, Tô Cẩn Du vẽ giỏi lắm đấy, còn được quán quân toàn quốc đấy, cậu ấy có nhiều cúp lắm đó anh!” Hạ Mỹ Thần nghe vậy thì khen ngợi Tô Cẩn Du, khen như thể tự khen mình vậy, mặt cô ấy rất kiêu ngạo.
Đừng đề cập đến chuyện anh được quán quân toàn quốc có được không hả!
Tô Cẩn Du nhĩ đến Tô Chiêu Đệ, mọi thứ đều đáng giá.
“Thật sao, vậy em phải giữ bức tranh này cho tốt đó!”
“Tất nhiên rồi ạ! Em muốn đóng khung rồi treo ở phòng khách!”
Những bạn học cùng lớp lần lượt rời đi, cuối cùng Tô Cẩn Du cũng vẽ xong, vẽ một cô bé mặc váy công chúa buộc tóc cũng kiểu công chúa rất đáng yêu, đôi mắt to long lanh, miệng nhỏ đỏ như hoa đào cười mỉm.
Tô Cẩn Du rất có tâm, trang điểm thêm cho Hạ Mỹ Thần.
“Tớ về trước nhé!”
“Tiểu Nhất, con đưa Cẩn Du về đi, cũng mang mấy thứ này về.” Nhà họ Hạ mua những họa cụ vẽ tranh này tất nhiên chỉ dùng một lần, vì vậy Tô Cẩn Du cũng không từ chối.
“Con cảm ơn cô, con tự về là được rồi, khi học ở Cung thiếu niên con tự về được.”
“Không được, con chỉ là một đứa trẻ, về một mình không an toàn.” Lúc này cô hiệu phó dịu dàng đã biến đổi thành cô hiệu phó uy nghiêm, giọng nói của bà ấy uy nghiêm đến mức Tô Cẩn Du không dám từ chối.
Tô Cẩn Du đành phải đi theo Hạ Nhất một đoạn.
Sau đó anh phát hiện ra, khả năng hoạt ngôn đây là sự di truyền của nhà họ Hạ.
Hạ Nhất lợi hại hơn Hạ Mỹ Thần rất nhiều, anh ấy có rất nhiều đề tài để nói, vừa hài hước vừa thú vị, khiến Tô Cẩn Du không tự chủ được tiếp nhận anh ta.
Ví dụ như khi anh ấy giới thiệu tên của mình: “Anh tên là Hạ Nhất, nghe khá kỳ lạ đúng không, bởi vì cha mẹ anh khi đó định sinh 4 đứa con, một đứa tên Hạ Nhất, một tên Hạ Lộ, một tên Hạ Cam, một là Hạ Thiên.”
Tô Cẩn Du sửng sốt một chút mới hiểu rõ, trời giáng cam lộ, dựa theo trình tự tên bức họa.
Nhìn thấy Tô Cẩn Du cười, Hạ Nhất biết được Tô Cẩn Du đã hiểu: “Em rất thông minh, anh nói với nhiều người rồi mà họ nghe chẳng hiểu, còn phải đợi anh giải thích thêm lần nữa.”
“Em tên là Tô Cẩn Du bởi vì… Bởi vì ngày đó có y tá đến đăng ký, chị em ở bên cạnh đang cho cá vàng ăn, vì vậy chị em nói lấy tên Kim Ngư đi, cha mẹ em thế mà đồng ý, có lẽ y tá trưởng thấy đặt tên như vậy quá tùy ý rồi, nên mới đổi tên em thành Cẩn Du.”
Tô Cẩn Du nhớ đến khi cha mẹ nói đến chuyện này vẫn còn chột dạ, sau đó lại cười ồ lên, thật là, sinh con ra mà còn chưa nghĩ được cái tên luôn đấy.
“Haha, Tiểu Kim Ngư, tên hay chữ tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt, em vẫn biết ơn y tế trưởng đã đổi tên em thành Cẩn Du, vậy mẹ anh có sinh được 4 người con hay không?”
Hạ Nhất tiếc nuối lắc đầu: “Nhà chỉ có mỗi mình anh, nhưng mà dạo này mẹ anh nghĩ đến việc nhận con gái nuôi.”
“Ừm.” Tô Cẩn Du suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Có thể đặt tên là Hạ Đại đấy, quá đúng lúc.”
Hạ Nhất bực mình nhưng chỉ có thể cười. Anh ấy chợt nhận ra, anh ấy rất muốn kết bạn với cậu bé nhỏ tuổi này.
Chỉ hận gặp nhau quá muộn, nếu Tô Cẩn Du nghe được anh ấy suy nghĩ gì thì chắc chắn thờ dài: Trên thế giới này, người nghe anh nói chuyện xong mà còn có thể cười chắc chỉ mỗi tôi thôi đấy.
Buổi tối tĩnh lặng, Tô Cẩn Du nằm trên giường thở dài nhìn trần nhà, thất thần.
Anh ngủ không được, đây là chuyện kéo dài một khoảng thời gian rồi.
Tô Cẩn Du cảm thấy có lẽ do tuổi tác và thân thể anh không cùng độ tuổi, vì vậy chúng không thể ăn khớp với nhau, thật ra nếu tính thì anh đã 25 tuổi rồi, còn cơ thể này chỉ mới 13 tuổi.
Đây là một điều đáng buồn của cuộc đời. Người ta nói xuyên không thì đều đạt được đỉnh cao của cuộc đời, dối trá mà.
Anh chỉ muốn lớn lên thật nhanh, sau khi lớn lên thì lập gia đình.
Tô Cẩn Du luôn luôn nhận định rằng, Tô San đã thay đổi cái nhìn về anh rất nhiều, mặc dù chưa rũ bỏ hết sự thù hận, nhưng mà đã xem anh là em trai rồi, chỉ cần anh nỗ lực, một ngày nào đó có lẽ anh sẽ trở thành chị em thật sự với Tô San.
Mặc dù mục đích của Tô Cẩn Du chỉ là muốn ôm đùi, nhưng anh cũng muốn giữ lại đoạn tình cảm gia đình này, những năm nay quá dài, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng, Tô San đã đến cửa trường học, nhưng chẳng thèm nhìn anh một chút.
Hôm đó là thứ tư, buổi chiều anh có một tiết thể dục, Tô Cẩn Du ngồi dưới gốc cây to nhìn mấy đứa trẻ mặt mũi đỏ bừng chơi đùa rất vui, không ngờ khi anh vừa quay ra nhìn cổng trường thì thấy một bóng lưng quen thuộc.
Đó là Tô San, thời khắc này nhìn cô ta đã thay đổi hoàn toàn, mái tóc dài mềm mại, lông mày lá liễu, mắt phượng, khuôn mặt xinh xắn, cô ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt thêu hoa, lộ ra đôi chân trắng nõn, đi một đôi giày xăng đan màu trắng, nhìn vừa như cô gái hoạt bát tươi mát, nhìn lại như như người phụ nữ có khí chất ưu nhã.
Thiếu chút nữa thì Tô Cẩn Du đã không nhận ra cô ta. Khi thấy Tô San thì Tô Cẩn Du rất vui vẻ, nhìn kìa, chị ba đến tìm anh, quan hệ của họ đã dịu hơn một chút rồi đúng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất