Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 31:
Sau khi chờ mong thì Tô Cẩn Du nhận được thất vọng nặng nề.
Tô San đến đón người khác, tiếng chuông tan học vang lên, một đám trẻ con đeo balo chạy ra cổng trường, Tô Cẩn Du trốn ở một góc trơ mắt nhìn một cô bé chạy lại nhào vào lòng Tô San.
Lúc này ở góc khuất mà Tô Cẩn Du không thấy được có một chàng trai đi đến, mặc quần áo cao bồi thời trang đang hot lúc bấy giờ, trong tay xách theo một cái túi xách nữ màu trắng.
Tô Cẩn Du thấy bọn họ thân mật như vậy thì hiểu rồi, người này có lẽ là Lâm Dược, cũng chính là nam chính, luận tướng mạo thì cao hơn Tằng Thương Thủy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện giờ Tô San vừa có sự nghiệp vừa có người yêu.
“Cuộc đời này chỉ có vậy mà thôi.” Tô Cẩn Du đau lòng, anh rất nhớ chị gái Tô Thư Nhan của mình.
“Tô Cẩn Du đến chơi cùng chúng tớ đi, đang thiếu người nè.”
“Đừng gọi cậu ấy, gọi người khác đi.”
Tô Cẩn Du lạnh lùng ai cũng biết, người khác ngồi chơi thì anh ngồi nhìn bọn họ chơi, tất nhiên, trẻ con có tính cách thế này thường bị cô lập, Tô Cẩn Du khác bọn họ.
“Chơi chứ, đợi tớ.” Tô Cẩn Du đứng dậy phủi bụi dính ở mông, đi về phía mấy cậu bé vẫn đang ngơ ngác nhìn.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à…” Mặc dù không hiểu nổi, nhưng mà Tô Cẩn Du chơi cùng thì bọn nó rất vui.
Ở thời đại này không có điện thoại, không có máy tính để chơi game, trẻ con giải trí bằng những cách rất lành mạnh.
“Tay trắng tay đen! Tay đen tay trắng!”
“Aaa, tốt quá, chúng ta chung nhóm!”
“Hahaha, mấy cậu chắc chắn sẽ thua!”
Khúc Đại Chí và mấy cậu bạn khác khoái chí cười lớn, Khúc Đại Chí là lớp phó thể dục, dáng người cao ráo, khỏe như trâu, trên cơ bản khi chung nhóm với cậu ta thì chắc chắn sẽ thắng.
Sau khi so sánh thì nhóm khác ỉu xìu: “Không công bằng, bên này chúng ta có mỗi Tô Cẩn Du.”
Tô Cẩn Du vô tội nằm không cũng trúng đạn: “Tớ thì sao hả?”
Mấy cậu bạn khác chẳng nói lời nào, khi nhắc đến Tô Cẩn Du thì vẻ mặt bọn họ ghét bỏ ra mặt - Cậu là đứa mặt trắng tay trói gà không chặt.
Tô Cẩn Du không vui, vén tay áo lên: “Tới đây, ai ở giữa?”
Trò chơi ném cát đối với Tô Cẩn Du thì chẳng tốn sức, tránh cát phải dựa vào kỹ năng.
“Nhóm cậu trước đi.” Khúc Đại Chí là thành viên chủ lực nên nói.
Đứng ở giữa tránh cát được 5 phút thì đầu Tô Cẩn Du đầy mồ hôi, anh đã đánh giá thấp đám trẻ con này, khó chơi thật đấy, cát có khi ném trên đầu, có khi luồn dưới háng, tốc độ ném rất nhanh, không chú ý sẽ bị ném trúng người.
Đến tận bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Tô Cẩn Du, Tô Cẩn Du tránh cát rất vất vả.
“Tớ nói này, mấy cậu sao không ném hai lần như thế, quá bỉ ổi.” Tô Cẩn Du cảm thấy giờ anh thở như chó thè lưỡi ra thở vậy, biết đâu sau này vẫn phải chơi với bọn họ, cơ thể này rõ ràng sức khỏe không bằng người ta, khó trách bọn trẻ ghét bỏ anh như vậy.
Nhưng mà việc Tô Cẩn Du sống sót đến cuối cùng đã chứng minh khả năng của anh, những bạn khác phải lau mắt nhìn anh, Tô Cẩn Du nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, hay thật đấy, trẻ con thời đại này, chỉ cần chơi trò chơi giỏi hơn chúng thì sẽ được chúng tán đồng.
Khúc Đại Chí cầm đống cát lớn lên cười khoái khí, mặt rám nắng, khi cười lại lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng bóng: “Được, cậu chờ đấy!”
Lần này cậu ấy ném lên trên, đống cát bay về phía Tô Cẩn Du. Khí thế mạnh mẽ, mang theo tiếng gió rít.
Tô Cẩn Du cười, vươn tay đập vào cát.
“Má ơi, đau quá…” Lúc này Tô Cẩn Du mới nhớ ra, trong đống cát còn chứa hạt bắp.
Anh ghét bắp, bắp nghiền, bánh bao bắp, bắp rang.
Tô Cẩn Du đưa tay ra nhưng anh không bắt được túi cát, túi cát rơi xuống, thua rồi. Toàn quân bị tiêu diệt. Đây gọi là đã tiêu diệt được đầu lĩnh.
Tô Cẩn Du xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.
“Đến lượt mấy cậu.” Nhóm kia đứng ném cát đã chán lắm rồi, vui vẻ chạy vào giữa vòng, chờ đợi trổ tài năng.
Tô Cẩn Du cúi đầu nhìn bàn tay đỏ bừng của anh, lúc ngẩng đầu lên thì mắt anh tràn ngập chiến ý.
Khúc Đại Chí, cậu chết chắc rồi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Cẩn Du còn chơi bẩn hơn bọn họ, cầm cát ném bọn họ mà còn kinh ngạc hô to.
Mấy bạn nhỏ khác đồng loạt nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt.
Tô Cẩn Du đắc ý cười hì hì, lập tức ném cát lên người Khúc Đại Chí.
Sau khi bị túi cát ném trúng thì Khúc Đại Chí còn ngu ngơ hơn.
Có bắt đầu tất nhiên là có kết thúc.
Cách chơi xấu của Tô Cẩn Du đã mở mang tầm mắt cho bọn nhỏ, cũng may sự độ lượng và chiều cao của Khúc Đại Chí tương đương nhau.
Cậu ấy cười hì hì gãi gãi cổ, sau đó ngồi khoanh chân chuyên chú nhìn những bạn khác đang chơi.
Tô Cẩn Du đỏ mặt, anh cảm thấy bản thân mình còn không bằng trẻ con.
“Tớ mệt rồi, nghỉ một lát.”
Tô Cẩn Du đi đến bên cạnh Khúc Đại Chí, anh cũng khoanh chân ngồi xuống: “Này…”
Tô San đến đón người khác, tiếng chuông tan học vang lên, một đám trẻ con đeo balo chạy ra cổng trường, Tô Cẩn Du trốn ở một góc trơ mắt nhìn một cô bé chạy lại nhào vào lòng Tô San.
Lúc này ở góc khuất mà Tô Cẩn Du không thấy được có một chàng trai đi đến, mặc quần áo cao bồi thời trang đang hot lúc bấy giờ, trong tay xách theo một cái túi xách nữ màu trắng.
Tô Cẩn Du thấy bọn họ thân mật như vậy thì hiểu rồi, người này có lẽ là Lâm Dược, cũng chính là nam chính, luận tướng mạo thì cao hơn Tằng Thương Thủy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện giờ Tô San vừa có sự nghiệp vừa có người yêu.
“Cuộc đời này chỉ có vậy mà thôi.” Tô Cẩn Du đau lòng, anh rất nhớ chị gái Tô Thư Nhan của mình.
“Tô Cẩn Du đến chơi cùng chúng tớ đi, đang thiếu người nè.”
“Đừng gọi cậu ấy, gọi người khác đi.”
Tô Cẩn Du lạnh lùng ai cũng biết, người khác ngồi chơi thì anh ngồi nhìn bọn họ chơi, tất nhiên, trẻ con có tính cách thế này thường bị cô lập, Tô Cẩn Du khác bọn họ.
“Chơi chứ, đợi tớ.” Tô Cẩn Du đứng dậy phủi bụi dính ở mông, đi về phía mấy cậu bé vẫn đang ngơ ngác nhìn.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à…” Mặc dù không hiểu nổi, nhưng mà Tô Cẩn Du chơi cùng thì bọn nó rất vui.
Ở thời đại này không có điện thoại, không có máy tính để chơi game, trẻ con giải trí bằng những cách rất lành mạnh.
“Tay trắng tay đen! Tay đen tay trắng!”
“Aaa, tốt quá, chúng ta chung nhóm!”
“Hahaha, mấy cậu chắc chắn sẽ thua!”
Khúc Đại Chí và mấy cậu bạn khác khoái chí cười lớn, Khúc Đại Chí là lớp phó thể dục, dáng người cao ráo, khỏe như trâu, trên cơ bản khi chung nhóm với cậu ta thì chắc chắn sẽ thắng.
Sau khi so sánh thì nhóm khác ỉu xìu: “Không công bằng, bên này chúng ta có mỗi Tô Cẩn Du.”
Tô Cẩn Du vô tội nằm không cũng trúng đạn: “Tớ thì sao hả?”
Mấy cậu bạn khác chẳng nói lời nào, khi nhắc đến Tô Cẩn Du thì vẻ mặt bọn họ ghét bỏ ra mặt - Cậu là đứa mặt trắng tay trói gà không chặt.
Tô Cẩn Du không vui, vén tay áo lên: “Tới đây, ai ở giữa?”
Trò chơi ném cát đối với Tô Cẩn Du thì chẳng tốn sức, tránh cát phải dựa vào kỹ năng.
“Nhóm cậu trước đi.” Khúc Đại Chí là thành viên chủ lực nên nói.
Đứng ở giữa tránh cát được 5 phút thì đầu Tô Cẩn Du đầy mồ hôi, anh đã đánh giá thấp đám trẻ con này, khó chơi thật đấy, cát có khi ném trên đầu, có khi luồn dưới háng, tốc độ ném rất nhanh, không chú ý sẽ bị ném trúng người.
Đến tận bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Tô Cẩn Du, Tô Cẩn Du tránh cát rất vất vả.
“Tớ nói này, mấy cậu sao không ném hai lần như thế, quá bỉ ổi.” Tô Cẩn Du cảm thấy giờ anh thở như chó thè lưỡi ra thở vậy, biết đâu sau này vẫn phải chơi với bọn họ, cơ thể này rõ ràng sức khỏe không bằng người ta, khó trách bọn trẻ ghét bỏ anh như vậy.
Nhưng mà việc Tô Cẩn Du sống sót đến cuối cùng đã chứng minh khả năng của anh, những bạn khác phải lau mắt nhìn anh, Tô Cẩn Du nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, hay thật đấy, trẻ con thời đại này, chỉ cần chơi trò chơi giỏi hơn chúng thì sẽ được chúng tán đồng.
Khúc Đại Chí cầm đống cát lớn lên cười khoái khí, mặt rám nắng, khi cười lại lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng bóng: “Được, cậu chờ đấy!”
Lần này cậu ấy ném lên trên, đống cát bay về phía Tô Cẩn Du. Khí thế mạnh mẽ, mang theo tiếng gió rít.
Tô Cẩn Du cười, vươn tay đập vào cát.
“Má ơi, đau quá…” Lúc này Tô Cẩn Du mới nhớ ra, trong đống cát còn chứa hạt bắp.
Anh ghét bắp, bắp nghiền, bánh bao bắp, bắp rang.
Tô Cẩn Du đưa tay ra nhưng anh không bắt được túi cát, túi cát rơi xuống, thua rồi. Toàn quân bị tiêu diệt. Đây gọi là đã tiêu diệt được đầu lĩnh.
Tô Cẩn Du xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.
“Đến lượt mấy cậu.” Nhóm kia đứng ném cát đã chán lắm rồi, vui vẻ chạy vào giữa vòng, chờ đợi trổ tài năng.
Tô Cẩn Du cúi đầu nhìn bàn tay đỏ bừng của anh, lúc ngẩng đầu lên thì mắt anh tràn ngập chiến ý.
Khúc Đại Chí, cậu chết chắc rồi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Cẩn Du còn chơi bẩn hơn bọn họ, cầm cát ném bọn họ mà còn kinh ngạc hô to.
Mấy bạn nhỏ khác đồng loạt nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt.
Tô Cẩn Du đắc ý cười hì hì, lập tức ném cát lên người Khúc Đại Chí.
Sau khi bị túi cát ném trúng thì Khúc Đại Chí còn ngu ngơ hơn.
Có bắt đầu tất nhiên là có kết thúc.
Cách chơi xấu của Tô Cẩn Du đã mở mang tầm mắt cho bọn nhỏ, cũng may sự độ lượng và chiều cao của Khúc Đại Chí tương đương nhau.
Cậu ấy cười hì hì gãi gãi cổ, sau đó ngồi khoanh chân chuyên chú nhìn những bạn khác đang chơi.
Tô Cẩn Du đỏ mặt, anh cảm thấy bản thân mình còn không bằng trẻ con.
“Tớ mệt rồi, nghỉ một lát.”
Tô Cẩn Du đi đến bên cạnh Khúc Đại Chí, anh cũng khoanh chân ngồi xuống: “Này…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất