Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 35:
Sính lễ không phải một khoản tiền nhỏ, có gia đình phải vận dụng mọi quan hệ để vay tiền sính lễ, có ít gia đình không có tiền chuẩn bị sính lễ phải gả con gái đi, dùng tiền sính lễ của con gái cho con trai cưới vợ, mà có vài gia đình còn chẳng có con gái để gả nữa.
Ở thế kỷ 21 Tô Cẩn Du cũng từng được nghe kể về chuyện người ta đập nồi bán sắt để lấy tiền sính lễ, khi đó tiền sính lễ ở nông thôn lên đến 300.000 tệ.
Anh từng nói với Tô Thư Nhan về chuyện này, anh nói chi bằng khỏi cưới vợ cho rồi, số tiền kia anh còn chưa có, tại sao phải làm sính lễ cưới vợ.
Sau đó Tô Thư Nhan đã phổ cập kiến thức cho anh.
“Tiền sính lễ 300.000, nhà gái giữ lại ít nhất 150.000, nói cách khác tiền sính lễ sẽ quay lại hơn phân nửa. Sau đó con gái người gả đến phải nấu cơm, giặt giũ, nuôi heo, trồng trọt… Sau đó còn phải sinh con, chăm sóc con cái, chăm sóc cả gia đình chồng, cả đời phải vất vả như thế, chỉ tốn 150.000 tệ mà có một người vợ, đáng giá.”
Tô Cẩn Du trợn mắt há hốc miệng, mắt anh ửng đỏ: “Chị.”
“Sao nào?”
“Sau này chị kết hôn đừng đòi tiền sính lễ.”
“Tại sao?”
“Tính tình chị thế này, nhà trai đã tốn một đống tiền sính lễ còn phải hầu hạ chị.”
Anh nhớ sau khi nói câu này thì nghênh đón một trận đòn tơi bời.
“Cẩn Du, cười gì đó, nhanh đến đây phụ mẹ, lát nữa khách đến con cứ như này mà ra ngoài à?” Mẹ Tô bận rộn cả buổi sáng, bà đã quét dọn sạch sẽ cả nhà từ trong ra ngoài.
Tô Cẩn Du ngáp một cái, chui từ trong chăn ra, chuẩn bị làm gì, dù sao cũng đâu có thành.
ts định lấy dáng vẻ hiện giờ định chọc mù mắt Tằng Thương Thủy mà thôi, Tô Cẩn Du thấy đây là chuyện không cần thiết, người ta cũng đâu nhớ ra cô ta là ai.
10 giờ sáng, bà mối dẫn Tằng Thương Thủy và mẹ Tằng đến nhà.
Tô Cẩn Du không thể không phục bà mối, đến rất đúng giờ, cho thời gian nhà gái chuẩn bị xong hết, sau khi gặp nhau thì cùng ăn cơm trưa để hai bên bồi dưỡng tình cảm, sau khi ăn cơm thì đi dạo để tiêu cơm, tốt quá trời.
Đáng tiếc… Tô Cẩn Du cười bí hiểm, mọi người không cần hỏi, cảm giác biết trước mọi chuyện rất thú vị, chẳng trách ai cũng muốn trọng sinh, haha.
Có chuyện tương tự xảy ra, nhưng lại khá khó xử, năm ngoái nhà bác hai xem mắt anh cũng chứng kiến, nói chung rất xấu hổ, cứ ngồi như thế nhìn nhau, hai bên chẳng nói lời nào, bà mối khua môi múa mép khan cả cổ nhưng bầu không khí chẳng khá hơn chút nào.
Sau đó Tô Cẩn Nhân nói không thích cô gái kia, nhưng thím hai cứ nói con gái nhà kia rất tốt, không đòi sính lễ cao, cứ muốn hai bọn họ kết hôn. Lấy trứng chọi đá. Sau khi kết hôn, cô gái kia chẳng tốt đẹp gì, bất kể là khuôn mặt hay dáng người, cũng chỉ có thể nói là ráng chịu, chẳng thể nào xứng được với vẻ đẹp trai ngời ngời của Tô Cẩn Nhân.
Tất nhiên, chỉ có mỗi Tô Cẩn Du thấy Tô Cẩn Nhân đẹp trai. Tô Cẩn Nhân mắt một mí, môi mỏng, rất giống Bi Rain diễn viên Hàn Quốc. Đáng tiếc, hiện tại chưa phổ biến hình mẫu này, nếu không Tô Cẩn Nhân cưới vợ đã chẳng tốn tiền sính lẽ.
Tô Cẩn Du nghẹn họng trân trối nhìn hai bên không yêu nhau, không xứng đôi kết hôn. Nhưng mà sau khi kết hôn, Tô Cẩn Nhân đã thích cô gái kia, còn chặn họng Tô Cẩn Du, dặn anh không được nói ra chuyện lúc đó anh ấy không coi trọng con gái nhà người ta. Chuyện này làm cho Tô Cẩn Du mơ hồ về chuyện yêu đương.
“Cẩn Du, đến đây, đến bên đó gọi anh rể đi.” Bà mối để hai người bọn họ ở riêng, bây giờ giao nhiệm vụ đi gọi họ cho Tô Cẩn Du.
Tô Cẩn Du quả quyết lắc đầu: “Thím tìm Chiêu Đệ đi, con không đi đâu.”
Còn gọi anh rể nữa cơ à, thím à, thím sẽ bị Tô San làm cho tức chết.
“Haiz, đứa nhóc này, sao lúc đó Cẩn Nhân đi xem mắt con lại tích cực như thế, sao nào, con gái đến thì thích nhìn, còn con trai đến thì chê à?”
Tô Cẩn Du sửng sốt, anh ngẩng đầu chớp mắt: “Thím à, thím thắng.”
Tô Cẩn Du sợ bà mối chụp mũ anh, sớm biết bà ấy chơi xấu thế này thì anh không ngồi đây, việc này mà đi nói khắp nơi thì không hay chút nào.
Mặc dù bà ấy không có ác ý nhưng cũng không nên xem nhẹ. Tô Cẩn Du nhìn bà mối rồi đi đến cửa sổ, anh thở dài nhìn vào trong.
Người kia là Tằng Thương Thủy à?
Trong trí nhớ của Tô Cẩn Du… À không, trong tưởng tượng của Tô Cẩn Du thì Tằng Thương Thủy là một người gầy yếu, xấu xí, mặt đen thui.
Nhưng người đàn ông ngồi trong phòng mặc quân trang, sống lưng thẳng tắp, chân ngồi thoải mái, tư thế kia khí thế bức người, tóc chải gọn gàng, mắt to, mày rậm, mũi cao thẳng. Nếu khóe mắt và khóe miệng của hắn không rũ xuống thì tcs thật sự muốn để Tô San kết hôn với người này.
“Cẩn Du, sao vậy?” Tô San quay sang nhìn thì thấy Tô Cẩn Du đang đứng ngoài cửa sổ, cô ta nghĩ đến cảnh tượng này rất quen. Đúng vậy, nó đã từng xảy ra.
Ở thế kỷ 21 Tô Cẩn Du cũng từng được nghe kể về chuyện người ta đập nồi bán sắt để lấy tiền sính lễ, khi đó tiền sính lễ ở nông thôn lên đến 300.000 tệ.
Anh từng nói với Tô Thư Nhan về chuyện này, anh nói chi bằng khỏi cưới vợ cho rồi, số tiền kia anh còn chưa có, tại sao phải làm sính lễ cưới vợ.
Sau đó Tô Thư Nhan đã phổ cập kiến thức cho anh.
“Tiền sính lễ 300.000, nhà gái giữ lại ít nhất 150.000, nói cách khác tiền sính lễ sẽ quay lại hơn phân nửa. Sau đó con gái người gả đến phải nấu cơm, giặt giũ, nuôi heo, trồng trọt… Sau đó còn phải sinh con, chăm sóc con cái, chăm sóc cả gia đình chồng, cả đời phải vất vả như thế, chỉ tốn 150.000 tệ mà có một người vợ, đáng giá.”
Tô Cẩn Du trợn mắt há hốc miệng, mắt anh ửng đỏ: “Chị.”
“Sao nào?”
“Sau này chị kết hôn đừng đòi tiền sính lễ.”
“Tại sao?”
“Tính tình chị thế này, nhà trai đã tốn một đống tiền sính lễ còn phải hầu hạ chị.”
Anh nhớ sau khi nói câu này thì nghênh đón một trận đòn tơi bời.
“Cẩn Du, cười gì đó, nhanh đến đây phụ mẹ, lát nữa khách đến con cứ như này mà ra ngoài à?” Mẹ Tô bận rộn cả buổi sáng, bà đã quét dọn sạch sẽ cả nhà từ trong ra ngoài.
Tô Cẩn Du ngáp một cái, chui từ trong chăn ra, chuẩn bị làm gì, dù sao cũng đâu có thành.
ts định lấy dáng vẻ hiện giờ định chọc mù mắt Tằng Thương Thủy mà thôi, Tô Cẩn Du thấy đây là chuyện không cần thiết, người ta cũng đâu nhớ ra cô ta là ai.
10 giờ sáng, bà mối dẫn Tằng Thương Thủy và mẹ Tằng đến nhà.
Tô Cẩn Du không thể không phục bà mối, đến rất đúng giờ, cho thời gian nhà gái chuẩn bị xong hết, sau khi gặp nhau thì cùng ăn cơm trưa để hai bên bồi dưỡng tình cảm, sau khi ăn cơm thì đi dạo để tiêu cơm, tốt quá trời.
Đáng tiếc… Tô Cẩn Du cười bí hiểm, mọi người không cần hỏi, cảm giác biết trước mọi chuyện rất thú vị, chẳng trách ai cũng muốn trọng sinh, haha.
Có chuyện tương tự xảy ra, nhưng lại khá khó xử, năm ngoái nhà bác hai xem mắt anh cũng chứng kiến, nói chung rất xấu hổ, cứ ngồi như thế nhìn nhau, hai bên chẳng nói lời nào, bà mối khua môi múa mép khan cả cổ nhưng bầu không khí chẳng khá hơn chút nào.
Sau đó Tô Cẩn Nhân nói không thích cô gái kia, nhưng thím hai cứ nói con gái nhà kia rất tốt, không đòi sính lễ cao, cứ muốn hai bọn họ kết hôn. Lấy trứng chọi đá. Sau khi kết hôn, cô gái kia chẳng tốt đẹp gì, bất kể là khuôn mặt hay dáng người, cũng chỉ có thể nói là ráng chịu, chẳng thể nào xứng được với vẻ đẹp trai ngời ngời của Tô Cẩn Nhân.
Tất nhiên, chỉ có mỗi Tô Cẩn Du thấy Tô Cẩn Nhân đẹp trai. Tô Cẩn Nhân mắt một mí, môi mỏng, rất giống Bi Rain diễn viên Hàn Quốc. Đáng tiếc, hiện tại chưa phổ biến hình mẫu này, nếu không Tô Cẩn Nhân cưới vợ đã chẳng tốn tiền sính lẽ.
Tô Cẩn Du nghẹn họng trân trối nhìn hai bên không yêu nhau, không xứng đôi kết hôn. Nhưng mà sau khi kết hôn, Tô Cẩn Nhân đã thích cô gái kia, còn chặn họng Tô Cẩn Du, dặn anh không được nói ra chuyện lúc đó anh ấy không coi trọng con gái nhà người ta. Chuyện này làm cho Tô Cẩn Du mơ hồ về chuyện yêu đương.
“Cẩn Du, đến đây, đến bên đó gọi anh rể đi.” Bà mối để hai người bọn họ ở riêng, bây giờ giao nhiệm vụ đi gọi họ cho Tô Cẩn Du.
Tô Cẩn Du quả quyết lắc đầu: “Thím tìm Chiêu Đệ đi, con không đi đâu.”
Còn gọi anh rể nữa cơ à, thím à, thím sẽ bị Tô San làm cho tức chết.
“Haiz, đứa nhóc này, sao lúc đó Cẩn Nhân đi xem mắt con lại tích cực như thế, sao nào, con gái đến thì thích nhìn, còn con trai đến thì chê à?”
Tô Cẩn Du sửng sốt, anh ngẩng đầu chớp mắt: “Thím à, thím thắng.”
Tô Cẩn Du sợ bà mối chụp mũ anh, sớm biết bà ấy chơi xấu thế này thì anh không ngồi đây, việc này mà đi nói khắp nơi thì không hay chút nào.
Mặc dù bà ấy không có ác ý nhưng cũng không nên xem nhẹ. Tô Cẩn Du nhìn bà mối rồi đi đến cửa sổ, anh thở dài nhìn vào trong.
Người kia là Tằng Thương Thủy à?
Trong trí nhớ của Tô Cẩn Du… À không, trong tưởng tượng của Tô Cẩn Du thì Tằng Thương Thủy là một người gầy yếu, xấu xí, mặt đen thui.
Nhưng người đàn ông ngồi trong phòng mặc quân trang, sống lưng thẳng tắp, chân ngồi thoải mái, tư thế kia khí thế bức người, tóc chải gọn gàng, mắt to, mày rậm, mũi cao thẳng. Nếu khóe mắt và khóe miệng của hắn không rũ xuống thì tcs thật sự muốn để Tô San kết hôn với người này.
“Cẩn Du, sao vậy?” Tô San quay sang nhìn thì thấy Tô Cẩn Du đang đứng ngoài cửa sổ, cô ta nghĩ đến cảnh tượng này rất quen. Đúng vậy, nó đã từng xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất