Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai

Chương 5:

Trước Sau
Tô Cẩn Du ngồi xuống liền ngồi đến 4 5 tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, Tô San có quay về một lần, hâm nóng một ít thức ăn cho anh, thấy anh ăn xong lại chạy ra ngoài.

Chị cả cũng đã trở về một chuyến, cô mang theo một thùng nhựa màu trắng, ra bờ sông đổ đầy nước, rồi vội vàng lấy ra một cái bánh bột ngô ở dưới đế tủ đựng bát.

Chị cả đã tốt nghiệp tiểu học, đang giúp cha mẹ làm việc đồng ruộng, thứ cô cầm chính là bữa trưa của ba người bọn họ.

Tô Cẩn Du ghé vào cửa sổ, thở dài nhìn bóng lưng của chị cả.

Bé thế mà đã tốt nghiệp tiểu học, cô nên là bảo bối của cha mẹ mới đúng.

Tầm hai, ba giờ, thời điểm nóng nhất trong ngày, Tô Chiêu Đệ đã trở về, mồ hôi nhễ nhại.

Nhìn rất vui vẻ nha, chắc là đi chơi vui lắm.

Vừa trở về, cô đi thẳng đến phòng của chị cả, thấy Tô Cẩn Du ở đây liền sửng sốt: "Em không có lật sách của chị cả và chị hai chứ."

Tô Cẩn Du lắc đầu, Chiêu Đệ thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng không được nhúc nhích!" Cô nghiêm nghị nhắc nhở, rồi tiến đến lật ra xem. Là sách lớp 1 của chị cả, đã cũ đến ố vàng. Đây là khát vọng của chị cả đối với tri thức còn sót lại, may mắn không bị cha mẹ xem như mồi lửa mà đốt đi.

Cô say sưa đọc, Tô Cẩn Du hơi khó hiểu, Chiêu Đệ lúc bé không được đi học, thế nhưng cô đang đọc một trang sách ngữ văn đầy chữ.

"Chị, những chữ này chị đều nhận ra được sao?" Tô Cẩn Du hỏi một cách ngây thơ, anh đã có ký ức của đứa trẻ nghịch ngợm kia, nên có thể hành động như một đứa trẻ 7 tuổi.

Bé Chiêu Đệ kiêu ngạo ừ một tiếng: "Mỗi ngày chị đều đi đến lớp, thầy Lý cho chị đứng ngoài cửa sổ nghe."



Trong sách cũng không nói đến Chiêu Đệ đã khổ cực nỗ lực cố gắng như thế nào, Tô Cẩn Du nhận ra rằng trước mặt anh không phải là một vai phụ dưới ngòi bút của tác giả, mà là con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ và linh hồn, là người sống sờ sờ.

Tô Cẩn Du rất khâm phục cô bé này, nếu có thể bồi dưỡng Chiêu Đệ thật tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành người tài.

Nhưng sau khi Tô San trọng sinh trở về, mặc kệ cô em gái này. Không chỉ như vậy, nhìn chị cả làm việc quá độ đến kiệt sức, nhìn chị 2 tuổi còn nhỏ đã phải làm mẹ kế, phải biết rằng hai người chị này đối xử với Tô San cũng không đến nỗi tệ. Vào thời điểm Tô San nghèo túng nhất, tuy họ chưa từng tiêu nhiều tiền cho cô, thế nhưng những đồ lặt vặt vẫn không ngừng gửi đến.

Tô San sau khi sống lại cực đoan quá mức, Tô Cẩn Du từ chối đưa ra phán xét.

"Chừng nào thì chị mới có thể đến trường đây..." Chiêu Đệ vừa mệt vừa nóng, cô cũng muốn ngồi trong phòng học rộng rãi mát mẻ, đường đường chính chính nghe giảng.

Ở nơi này, trẻ em lên 8 tuổi mới học lớp 1 tiểu học, nghĩa là Tô Chiêu Đệ còn phải chờ thêm một 1 nữa.

Cô lớn hơn em trai 2 tuổi, nên phải chờ 2 năm.

Khi mặt trời xuống núi, cả nhà mới trở về, buổi tối ở nông thôn, đưa tay không nhìn đủ năm ngón.

"Con trai bảo bối, lại đây để cha nhìn xem, sao hôm nay trông sạch sẽ thế này!" Cha Tô vừa mới bước vào cửa liền ôm lấy Tô Cẩn Du đang đứng ở trong sân, vác lên vai.

Tô Cẩn Du bị dọa sợ hết hồn, ngơ ngác ngồi yên, không dám nhúc nhích.

Sau đó anh nhìn thấy mẹ Tô, người trong tiểu thuyết đã tự tay tống đứa con gái vô tội của mình vào nhà giam. Bà không cao, dáng dấp rất bình thường, sắc mặt vàng như nghệ, như bị suy dinh dưỡng trong một thời gian dài, trên trán và khóe mắt đều là nếp nhăn, lúc cười lên nếp nhăn càng nhiều, còn lộ ra một hàm răng ố vàng.

Tướng mạo chanh chua cay nghiệt.



Tô Cẩn Du không thích bà, từ khi đọc tiểu thuyết đã không thích.

"Đừng dọa đứa nhỏ nữa" Mẹ Tô cẩn thận đón lấy Tô Cẩn Du, ôm vào trong lòng: "Nghe nói con trai của mẹ hôm nay rất ngoan, tối nay muốn ăn gì nào?"

Tô Cẩn Du ngửi thấy mùi mồ hôi chua chua trên người bà, mùi này khiến cho Tô Cẩn Du có chút buồn nôn, bỗng nhiên anh nhớ đến mùi hoa bách hợp trên người mẹ ruột của mình.

"Muốn cha ôm..." Tô Cẩn Du duỗi cánh tay về phía cha Tô bên cạnh, bất kể ở phương diện nào mà nói, người cha này vẫn tốt hơn một chút.

Giá trị nhan sắc của 5 đứa trẻ trong nhà, xuất hiện 2 thái cực là có nguyên nhân. Mẹ Tô có vóc người thấp, tướng mạo bình thường, nhưng cha Tô lại có vóc người vừa cao vừa to. Mặc dù trên mặt đã nhuốm màu sương gió, thế nhưng dấu vết năm tháng lưu lại lại càng làm cho ông thêm mặn mà, một từ đẹp trai không đủ để diễn tả, phải dùng từ anh tuấn.

Chị hai và Tô Cẩn Du đều giống cha.

Trong trí nhớ của Tô Cẩn Du, cô út cũng rất xinh đẹp, đều giống với ông nội Tô, có thể thấy được gen di truyền thực sự rất đáng kinh ngạc.

"Đứa nhỏ này..." Mẹ Tô mỉm cười đầy yêu thương, bà cảm thấy rất vui khi hai người đàn ông trong nhà gần gũi thân thiết. Nhưng khi quay đầu lại, có chút nghiêm khắc với Tô San nói: "Con ba, có phải hôm nay mày dẫn Chiêu Đệ ra ngoài đồng, để em trai ở nhà một mình đúng không?"

"Con không có..." Tô San có chút chột dạ, bởi vì sau đó thật sự cô có đi chơi.

"Mẹ, con đói bụng..." Nhìn mẹ Tô sắp tức giận, Tô Cẩn Du liền mở miệng chuyển hướng chủ đề.

Vừa nghe con trai bảo bối của mình nói đói bụng, mẹ Tô vội vàng đi vào bếp: "Đại Ny, tới giúp mẹ nhóm lửa."

Chị cả là người con hiếu thuận với mẹ nhất trong số 5 đứa, ngày hôm nay Tô Cẩn Du ở nhà một mình bị mẹ biết cũng là do cô cáo trạng.

Ôi! Người trong gia đình này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau