Xuyên Thành Hào Môn Đại Mỹ Nhân, Ta Bị Cả Nhà Phản Diện Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 7: Kinh hoảng
Nguyên chủ tại Phó gia vốn không được chào đón là bao, mấy cái phu nhân hào môn thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu này, nghe nói trước đó không lâu con dâu cả của Phó gia náo lên tự sát nên giờ chạy tới hóng hớt chứ gì.
Lúc đầu Trần Mộ Ngọc vốn không muốn để cho Tô Vãn Kiều xuất hiện, bất quá không chịu nổi đám bà lớn xung quanh nghị luận, cuối cùng vẫn là ở lần trà chiều này gọi Tô Vãn Kiều đến. Kết cục là nguyên chủ so với các thục nữ hào môn khác vô cùng khác biệt, xấu hổ vô cùng, bị người nhạo báng.
Tóm lại lần tụ hội này chính là một đoàn rối loạn.
Tô Vãn Kiều sau khi nhớ lại nội dung kịch bản, trong nháy mắt cảm thấy không sao cả, đối với loại tình tiết này cũng không sợ hãi.
Có đi hay không không quan trọng, quan trọng vẫn là để kịch bản diễn ra đúng như trong cốt truyện, lúc ly hôn được chia đến bao nhiêu tiền đó mới là điều nàng quan tâm.
Đổi sang bộ đồ mà hôm nay Phó Hoài Yến mua cho nàng, là một bộ quần áo kiểu dáng khá điệu thấp, nàng lại sửa sang lại một chút kiểu tóc, make up nhẹ nhàng.
Sau đó ngồi lên xe đi đến hào trạch của mẫu thân Phó Hoài Yến ở. Khu biệt thự khí phái phi phàm, to như cái trang viên vậy, chỉ riêng cỏ cây hoa lá quý báu nhiều vô số, làm người khác chú ý nhất là đài phun nước hình thiên sứ nhìn cực kì hoa lệ.
Mẫu thân Phó Hoài Yến là Trần Mộ Ngọc, là một phu nhân trung niên tuổi tầm năm sáu mươi tuổi.
Bởi vì bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không có nếp nhăn nhiều, thoạt nhìn rất có tinh thần, một đôi mắt phượng nhìn qua rất nghiêm túc, gương mặt hơi gầy, ngũ quan là loại rất khéo léo tướng mạo, nhìn là thấy khí chất toát lên, cảm giác là một quý phụ nhân lạnh lùng khó gần.
Lúc Tô Vãn Kiều đến, liền bị người hầu đưa đến đằng sau vườn hoa nơi tổ chức buổi tiệc trà. Không có người để ý đến sự xuất hiện của nàng, đám người giống như đã bàn trước, đem nàng làm như không khí, trực tiếp xem nhẹ nàng.
Trần Mộ Ngọc không thích đứa con dâu này, ngu ngốc lại hay chọc tức nàng, tự nhiên cũng lười để ý đến Tô Vãn Kiều, nếu không phải do các phu nhân khác yêu cầu, nàng căn bản chả muốn để Tô Vãn Kiều đến.
Bên người Trần Mộ Ngọc có một cô gái trẻ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đang ngồi, thân hình thon dài, vóc dáng đoan trang, trên người có một loại vẻ đẹp nhã nhặn.
Từ trong trí nhớ nguyên thân biết được, Tô Vãn Kiều cũng biết cô gái này, đây là Phó gia Đại tiểu thư Phó Tư Dao.
Phó Tư Dao tướng mạo có chút giống với mẫu thân nàng, bất quá khí chất không giống nhau. Tính cách nàng rất ôn nhu, khí chất cũng rất dịu dàng, không có nghiêm khắc như Trần Mộ Ngọc.
Phó Tư Dao là muội muội của Phó Hoài Yến, là tỷ tỷ của các huynh đệ khác trong Phó gia, trong kịch bản thì nàng ta cùng Tô Vãn Kiều cũng không có xích mích gì.
Chỉ là Phó Tư Dao phi thường đoan trang, đúng kiểu tiêu chuẩn danh môn thục nữ, lễ nghi.
Trần Mộ Ngọc thường hay lấy Phó Tư Dao so sánh với nguyên chủ. Hai cái đối nghịch này, nguyên chủ thật cũng không có gì để bào chữa, vì nàng đúng là không thể so với Phó Tư Dao được.
Cho dù là ai cũng vậy, nhìn thấy con mình hoàn mỹ thế kia, còn con dâu thì nói tính cách không có tính cách tốt, nói khí chất thì bản thân không hề có được miếng khí chất nào, đụng đâu hư đó, nháo sự là giỏi, đúng là càng xem càng không vừa mắt.
Bị mọi người ngó lơ, Tô Vãn Kiều cũng không để tâm lắm, tuỳ tiện chọn chỗ ngồi xuống, an tĩnh uống trà. Đột nhiên có một vị phu nhân hào môn cùng Trần Mộ Ngọc nhắc đến chuyện hôn ước của Phó gia.
Đối tượng chính là Phó gia Đại tiểu thư Phó Tư Dao, cùng đối tượng hôn ước là Cố gia Đại thiếu gia Cố Minh Hàn.
Đám người vừa nói đến cái đề tài này, vừa nói vừa cười, đột nhiên nội dung xoay chuyển đến trên thân Tô Vãn Kiều.
“Phó phu nhân, con dâu này của ngươi mặc dù không có khí chất nhưng bù lại dung mạo cũng không tệ, bất quá thật đáng tiếc, nếu có nửa điểm đoan trang nhã nhặn của Tư Dao liền tốt a.”
Trần Mộ Ngọc sắc mặt khó coi, nghe xong liền nuốt không nổi cơm, không còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Mà quả thật Tô Vãn Kiều không có khí chất thiệt, muốn phản bác cũng không biết phản bác chỗ nào.
Nàng cũng chỉ có thể trả lời qua loa vài câu, muốn lái sang chủ đề khác cho đỡ ngượng ngùng. Bèn nói đến hôn sự của Phó Tư Dao, nàng mỉm cười nói:
“Cố gia Đại thiếu gia Cố Minh Hàn tuấn tú lịch sự, cùng Tư Dao nhà chúng ta quả thật là trai tài gái sắc, tin tưởng sau khi họ kết hôn sẽ là một đôi uyên ương người người ngưỡng mộ.”
Một phu nhân khác nghe như thế cũng cười phụ họa nói, cái hôn nhân liên hôn này bị truyền thành một đoạn giai thoại trong xã hội thượng lưu, hai nhà sau khi kết thành thông gia sẽ hợp tác càng thêm chặt chẽ, khắn khít, đám phu nhân hào môn này nhìn ghen tị mười phần, cũng muốn có được mối hôn sự tốt như vậy.
Bất quá trong không khí vui vẻ thế kia, nhưng ý cười của Cố phu nhân không đạt được tới đáy mắt, kiểu cười như không cười vậy.
Bất quá lúc này Trần Mộ Ngọc cùng Phó Tư Dao đột nhiên trợn to mắt.
Các nàng bất ngờ nhìn thấy trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều xuất hiện một cái khung chat, giống như khung chat lúc nhắn tin với nhau, càng kinh dị hơn là nội dung văn tự bên trong.
【 Thật sự là cười c.h.ế.t ta rồi, còn bảo ông trời tác hợp cho, tình huống Cố gia Đại thiếu gia bên kia, gả đi chính là hố trời. Ta nói nha, Phó phu nhân tại sao lại muốn đem nữ nhi đẩy nàng vào trong hố lửa a.】
【 Bất quá cũng không trách được, các nàng xác thực không biết, Cố gia Đại thiếu gia Cố Minh Hàn thật ra là gay, hắn sẽ không thể kết hôn cùng Phó Tư Dao được.
Ngày thành hôm đêm đó, hắn trực tiếp chạy trốn. Gia đình họ Cố vì quá lo lắng nên dùng mê hương khiến Phó tiểu thư ngất xỉu, xong tuỳ tiện tìm đại một tên nam nhân ất ơ nào đó thay Cố Minh Hàn viên phòng. Trong quá trình viên phòng còn quay video, chụp lại ảnh thân mật các thứ. Đáng thương cho Phó đại tiểu thư, cứ như vậy bị hại.】
“.....”
!!!
Đợi đến khi xem hết toàn bộ nội dung, gương mặt xinh đẹp của Phó Tư Dao lúc này trắng bệch, so giấy còn trắng hơn.
Trần Mộ Ngọc thất thần, ly ngọc trong tay rơi xuống đất lúc nào không hay.
“Keng” một tiếng vỡ nát trên mặt đất.
Lúc đầu Trần Mộ Ngọc vốn không muốn để cho Tô Vãn Kiều xuất hiện, bất quá không chịu nổi đám bà lớn xung quanh nghị luận, cuối cùng vẫn là ở lần trà chiều này gọi Tô Vãn Kiều đến. Kết cục là nguyên chủ so với các thục nữ hào môn khác vô cùng khác biệt, xấu hổ vô cùng, bị người nhạo báng.
Tóm lại lần tụ hội này chính là một đoàn rối loạn.
Tô Vãn Kiều sau khi nhớ lại nội dung kịch bản, trong nháy mắt cảm thấy không sao cả, đối với loại tình tiết này cũng không sợ hãi.
Có đi hay không không quan trọng, quan trọng vẫn là để kịch bản diễn ra đúng như trong cốt truyện, lúc ly hôn được chia đến bao nhiêu tiền đó mới là điều nàng quan tâm.
Đổi sang bộ đồ mà hôm nay Phó Hoài Yến mua cho nàng, là một bộ quần áo kiểu dáng khá điệu thấp, nàng lại sửa sang lại một chút kiểu tóc, make up nhẹ nhàng.
Sau đó ngồi lên xe đi đến hào trạch của mẫu thân Phó Hoài Yến ở. Khu biệt thự khí phái phi phàm, to như cái trang viên vậy, chỉ riêng cỏ cây hoa lá quý báu nhiều vô số, làm người khác chú ý nhất là đài phun nước hình thiên sứ nhìn cực kì hoa lệ.
Mẫu thân Phó Hoài Yến là Trần Mộ Ngọc, là một phu nhân trung niên tuổi tầm năm sáu mươi tuổi.
Bởi vì bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không có nếp nhăn nhiều, thoạt nhìn rất có tinh thần, một đôi mắt phượng nhìn qua rất nghiêm túc, gương mặt hơi gầy, ngũ quan là loại rất khéo léo tướng mạo, nhìn là thấy khí chất toát lên, cảm giác là một quý phụ nhân lạnh lùng khó gần.
Lúc Tô Vãn Kiều đến, liền bị người hầu đưa đến đằng sau vườn hoa nơi tổ chức buổi tiệc trà. Không có người để ý đến sự xuất hiện của nàng, đám người giống như đã bàn trước, đem nàng làm như không khí, trực tiếp xem nhẹ nàng.
Trần Mộ Ngọc không thích đứa con dâu này, ngu ngốc lại hay chọc tức nàng, tự nhiên cũng lười để ý đến Tô Vãn Kiều, nếu không phải do các phu nhân khác yêu cầu, nàng căn bản chả muốn để Tô Vãn Kiều đến.
Bên người Trần Mộ Ngọc có một cô gái trẻ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đang ngồi, thân hình thon dài, vóc dáng đoan trang, trên người có một loại vẻ đẹp nhã nhặn.
Từ trong trí nhớ nguyên thân biết được, Tô Vãn Kiều cũng biết cô gái này, đây là Phó gia Đại tiểu thư Phó Tư Dao.
Phó Tư Dao tướng mạo có chút giống với mẫu thân nàng, bất quá khí chất không giống nhau. Tính cách nàng rất ôn nhu, khí chất cũng rất dịu dàng, không có nghiêm khắc như Trần Mộ Ngọc.
Phó Tư Dao là muội muội của Phó Hoài Yến, là tỷ tỷ của các huynh đệ khác trong Phó gia, trong kịch bản thì nàng ta cùng Tô Vãn Kiều cũng không có xích mích gì.
Chỉ là Phó Tư Dao phi thường đoan trang, đúng kiểu tiêu chuẩn danh môn thục nữ, lễ nghi.
Trần Mộ Ngọc thường hay lấy Phó Tư Dao so sánh với nguyên chủ. Hai cái đối nghịch này, nguyên chủ thật cũng không có gì để bào chữa, vì nàng đúng là không thể so với Phó Tư Dao được.
Cho dù là ai cũng vậy, nhìn thấy con mình hoàn mỹ thế kia, còn con dâu thì nói tính cách không có tính cách tốt, nói khí chất thì bản thân không hề có được miếng khí chất nào, đụng đâu hư đó, nháo sự là giỏi, đúng là càng xem càng không vừa mắt.
Bị mọi người ngó lơ, Tô Vãn Kiều cũng không để tâm lắm, tuỳ tiện chọn chỗ ngồi xuống, an tĩnh uống trà. Đột nhiên có một vị phu nhân hào môn cùng Trần Mộ Ngọc nhắc đến chuyện hôn ước của Phó gia.
Đối tượng chính là Phó gia Đại tiểu thư Phó Tư Dao, cùng đối tượng hôn ước là Cố gia Đại thiếu gia Cố Minh Hàn.
Đám người vừa nói đến cái đề tài này, vừa nói vừa cười, đột nhiên nội dung xoay chuyển đến trên thân Tô Vãn Kiều.
“Phó phu nhân, con dâu này của ngươi mặc dù không có khí chất nhưng bù lại dung mạo cũng không tệ, bất quá thật đáng tiếc, nếu có nửa điểm đoan trang nhã nhặn của Tư Dao liền tốt a.”
Trần Mộ Ngọc sắc mặt khó coi, nghe xong liền nuốt không nổi cơm, không còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Mà quả thật Tô Vãn Kiều không có khí chất thiệt, muốn phản bác cũng không biết phản bác chỗ nào.
Nàng cũng chỉ có thể trả lời qua loa vài câu, muốn lái sang chủ đề khác cho đỡ ngượng ngùng. Bèn nói đến hôn sự của Phó Tư Dao, nàng mỉm cười nói:
“Cố gia Đại thiếu gia Cố Minh Hàn tuấn tú lịch sự, cùng Tư Dao nhà chúng ta quả thật là trai tài gái sắc, tin tưởng sau khi họ kết hôn sẽ là một đôi uyên ương người người ngưỡng mộ.”
Một phu nhân khác nghe như thế cũng cười phụ họa nói, cái hôn nhân liên hôn này bị truyền thành một đoạn giai thoại trong xã hội thượng lưu, hai nhà sau khi kết thành thông gia sẽ hợp tác càng thêm chặt chẽ, khắn khít, đám phu nhân hào môn này nhìn ghen tị mười phần, cũng muốn có được mối hôn sự tốt như vậy.
Bất quá trong không khí vui vẻ thế kia, nhưng ý cười của Cố phu nhân không đạt được tới đáy mắt, kiểu cười như không cười vậy.
Bất quá lúc này Trần Mộ Ngọc cùng Phó Tư Dao đột nhiên trợn to mắt.
Các nàng bất ngờ nhìn thấy trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều xuất hiện một cái khung chat, giống như khung chat lúc nhắn tin với nhau, càng kinh dị hơn là nội dung văn tự bên trong.
【 Thật sự là cười c.h.ế.t ta rồi, còn bảo ông trời tác hợp cho, tình huống Cố gia Đại thiếu gia bên kia, gả đi chính là hố trời. Ta nói nha, Phó phu nhân tại sao lại muốn đem nữ nhi đẩy nàng vào trong hố lửa a.】
【 Bất quá cũng không trách được, các nàng xác thực không biết, Cố gia Đại thiếu gia Cố Minh Hàn thật ra là gay, hắn sẽ không thể kết hôn cùng Phó Tư Dao được.
Ngày thành hôm đêm đó, hắn trực tiếp chạy trốn. Gia đình họ Cố vì quá lo lắng nên dùng mê hương khiến Phó tiểu thư ngất xỉu, xong tuỳ tiện tìm đại một tên nam nhân ất ơ nào đó thay Cố Minh Hàn viên phòng. Trong quá trình viên phòng còn quay video, chụp lại ảnh thân mật các thứ. Đáng thương cho Phó đại tiểu thư, cứ như vậy bị hại.】
“.....”
!!!
Đợi đến khi xem hết toàn bộ nội dung, gương mặt xinh đẹp của Phó Tư Dao lúc này trắng bệch, so giấy còn trắng hơn.
Trần Mộ Ngọc thất thần, ly ngọc trong tay rơi xuống đất lúc nào không hay.
“Keng” một tiếng vỡ nát trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất