Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 20: Đều Do Bọn Con Khốn Nạn
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
"Thu Thu chỉ là đứa bé có mấy tuổi thôi! Nó ốm tao gọi bác sĩ đến khám cho nó thì sao? Nó là con gái, liễu yếu đào tơ, chúng mày làm người lớn mà không thương nó được một tí, cứ nhỏ nhen với đứa trẻ con làm cái gì?
Mà ví dụ như con bé không đau ốm gì đi, cứ cho nó ngậm hai miếng nhân sâm cho nó khỏe mạnh thì có chết ai, hả?
Mang tiếng là cục cưng của nhà họ Diệp mà đến miếng nhân sâm cũng không được mút? Ngày xưa chúng mày thì ít ốm ít đau chắc?
Tao mà biết chúng mày ác nhân ác đức như thế thì lúc thằng hai phát sốt đến cháy đầu, lúc thằng tư rơi xuống sông tao đã nghe lời bố chúng mày, tao cũng làm kẻ ác, tao kệ cho chúng mày muốn sống thì sống muốn chết thì chết. Ờ, tao mà làm thế thì đã chẳng có cảnh để anh em chúng mày cưới con vợ dám nhảy lên bàn thờ tổ tiên mà tác oai tác quái, đỡ làm tao tức hộc máu thế này đây!”
Hai chị em dâu Triệu Thục Phương cùng Thẩm Thu Bình nghe mà khóe miệng giật liên hồi. Mẹ ơi, hình như nói hơi quá rồi đấy ạ! Thu Thu không ốm thì nhà bọn họ cũng không mua nổi nhân sâm đâu!
Nhưng hai cô con dâu này không phải kẻ ngốc, hai bà nghe là biết Triệu Thúy Hoa có mánh gì rồi, nhưng lão nhị Diệp Bảo Dân và lão tứ Diệp Kiến Thiết thì thật sự là không hiểu gì cả.
Không chỉ như thế, biện pháp của Triệu Thúy Hoa đúng là rất hữu hiệu đối với hai đứa con trai này.
Lão nhị Diệp Bảo Dân và lão tứ Diệp Kiến Thiết càng nghe càng hoảng. Nhất là Diệp Bảo Dân, ông là người thành thật, hiếu thuận, nghe mẹ nói những câu như thế thì khổ sở đến nỗi đỏ hoe cả mắt: “Mẹ, năm đó con phát sốt, mẹ đã cõng con hơn mười cây số đi khám bệnh, con trai muốn báo hiếu với mẹ còn không đủ, sao con dám làm mẹ giận chứ, đều là do chúng con sai cả, mẹ nguôi giận đi ạ!”
Nói xong liền bóp chặt tay Vương Quế Chi bắt bà ta tới xin lỗi Triệu Thúy Hoa: “Còn không mau ra xin lỗi mẹ, để mẹ hết giận!”
Vương Quế Chi cảm giác như có cục đá nghẹn ứ ở cổ họng khiến bà ta không thở nổi!
Bà ta muốn phản kháng! Có phải liều cái mạng này cũng phải phản kháng!
Nhưng bà ta lại nghĩ bản thân dám phản kháng thật thì có khi kết quả lại là bà ta khăn gói quả mướp ra khỏi cửa nhà họ Diệp, đến lúc đấy thì đừng hòng được về. Suy đi nghĩ lại, tuy bực lắm nhưng cuối cùng bà ta vẫn phải dằn lòng cúi người: “Mẹ ơi, mẹ cho con xin lỗi!”
Triệu Thúy Hoa hừ một tiếng, cũng không nói là có tha thứ cho bà ta hay không.
Vương Quế Chi tức đến phình cả lồng ngực! Không được rồi, không được rồi! Chỗ tay đứt lúc sáng đau như dùng dao cứa sâu vào thịt bà ta vậy.
Trong lòng lại càng căm thù “kẻ khởi xướng mọi chuyện” Thu Thu. Đúng là con nhỏ sao chổi, cứ liên quan đến nó là không có việc gì ra hồn.
Nhắc tới chuyện năm đó, Diệp Kiến Thiết cũng xúc động lắm. Lúc chú ta còn nhỏ, từng có lần ham chơi rồi rơi xuống sông, Triệu Thúy Hoa không biết bơi nên thiếu chút nữa cũng chìm theo chú ta luôn, may mà cuối cùng hai mẹ con vẫn bình an.
Chú ta cũng ngay lập tức tỏ thái độ: “Mẹ, đều là do bọn con khốn nạn, mẹ đừng giận nữa mà hại sức khỏe! Chỉ cần mẹ nguôi giận thì có véo nát hai cái tai của con cũng được!”
Triệu Thúy Hoa hừ lạnh: “Được rồi, dù sao cũng là cục thịt chui ra từ bụng tôi, tôi lại đánh anh được chắc!”
"Thu Thu chỉ là đứa bé có mấy tuổi thôi! Nó ốm tao gọi bác sĩ đến khám cho nó thì sao? Nó là con gái, liễu yếu đào tơ, chúng mày làm người lớn mà không thương nó được một tí, cứ nhỏ nhen với đứa trẻ con làm cái gì?
Mà ví dụ như con bé không đau ốm gì đi, cứ cho nó ngậm hai miếng nhân sâm cho nó khỏe mạnh thì có chết ai, hả?
Mang tiếng là cục cưng của nhà họ Diệp mà đến miếng nhân sâm cũng không được mút? Ngày xưa chúng mày thì ít ốm ít đau chắc?
Tao mà biết chúng mày ác nhân ác đức như thế thì lúc thằng hai phát sốt đến cháy đầu, lúc thằng tư rơi xuống sông tao đã nghe lời bố chúng mày, tao cũng làm kẻ ác, tao kệ cho chúng mày muốn sống thì sống muốn chết thì chết. Ờ, tao mà làm thế thì đã chẳng có cảnh để anh em chúng mày cưới con vợ dám nhảy lên bàn thờ tổ tiên mà tác oai tác quái, đỡ làm tao tức hộc máu thế này đây!”
Hai chị em dâu Triệu Thục Phương cùng Thẩm Thu Bình nghe mà khóe miệng giật liên hồi. Mẹ ơi, hình như nói hơi quá rồi đấy ạ! Thu Thu không ốm thì nhà bọn họ cũng không mua nổi nhân sâm đâu!
Nhưng hai cô con dâu này không phải kẻ ngốc, hai bà nghe là biết Triệu Thúy Hoa có mánh gì rồi, nhưng lão nhị Diệp Bảo Dân và lão tứ Diệp Kiến Thiết thì thật sự là không hiểu gì cả.
Không chỉ như thế, biện pháp của Triệu Thúy Hoa đúng là rất hữu hiệu đối với hai đứa con trai này.
Lão nhị Diệp Bảo Dân và lão tứ Diệp Kiến Thiết càng nghe càng hoảng. Nhất là Diệp Bảo Dân, ông là người thành thật, hiếu thuận, nghe mẹ nói những câu như thế thì khổ sở đến nỗi đỏ hoe cả mắt: “Mẹ, năm đó con phát sốt, mẹ đã cõng con hơn mười cây số đi khám bệnh, con trai muốn báo hiếu với mẹ còn không đủ, sao con dám làm mẹ giận chứ, đều là do chúng con sai cả, mẹ nguôi giận đi ạ!”
Nói xong liền bóp chặt tay Vương Quế Chi bắt bà ta tới xin lỗi Triệu Thúy Hoa: “Còn không mau ra xin lỗi mẹ, để mẹ hết giận!”
Vương Quế Chi cảm giác như có cục đá nghẹn ứ ở cổ họng khiến bà ta không thở nổi!
Bà ta muốn phản kháng! Có phải liều cái mạng này cũng phải phản kháng!
Nhưng bà ta lại nghĩ bản thân dám phản kháng thật thì có khi kết quả lại là bà ta khăn gói quả mướp ra khỏi cửa nhà họ Diệp, đến lúc đấy thì đừng hòng được về. Suy đi nghĩ lại, tuy bực lắm nhưng cuối cùng bà ta vẫn phải dằn lòng cúi người: “Mẹ ơi, mẹ cho con xin lỗi!”
Triệu Thúy Hoa hừ một tiếng, cũng không nói là có tha thứ cho bà ta hay không.
Vương Quế Chi tức đến phình cả lồng ngực! Không được rồi, không được rồi! Chỗ tay đứt lúc sáng đau như dùng dao cứa sâu vào thịt bà ta vậy.
Trong lòng lại càng căm thù “kẻ khởi xướng mọi chuyện” Thu Thu. Đúng là con nhỏ sao chổi, cứ liên quan đến nó là không có việc gì ra hồn.
Nhắc tới chuyện năm đó, Diệp Kiến Thiết cũng xúc động lắm. Lúc chú ta còn nhỏ, từng có lần ham chơi rồi rơi xuống sông, Triệu Thúy Hoa không biết bơi nên thiếu chút nữa cũng chìm theo chú ta luôn, may mà cuối cùng hai mẹ con vẫn bình an.
Chú ta cũng ngay lập tức tỏ thái độ: “Mẹ, đều là do bọn con khốn nạn, mẹ đừng giận nữa mà hại sức khỏe! Chỉ cần mẹ nguôi giận thì có véo nát hai cái tai của con cũng được!”
Triệu Thúy Hoa hừ lạnh: “Được rồi, dù sao cũng là cục thịt chui ra từ bụng tôi, tôi lại đánh anh được chắc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất