Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 22: Lâm Hạnh Ghé Thăm
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Nhà họ Diệp sốt ruột như thế nào, Thu Thu chẳng hề hay biết.
Bởi vì cô đã ngủ vùi suốt ba ngày liền.
Giấc mộng dài này mang lại cho Thu Thu một cảm giác vô cùng thoải mái, cứ như mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn rộng, xung quanh bản thân được bao bọc bởi một lớp không khí ngọt ngào lạ thường.
Thậm chí nó còn khiến cô sinh ra suy nghĩ không muốn tỉnh lại, và cô cũng không biết rằng người nhà mình đã lo lắng đến sắp phát điên.
Sáng ngày thứ ba, Triệu Thúy Hoa thở dài, bà đặt cái chén xuống bàn, cuối cùng cũng quyết định: “Mẹ sẽ đi tìm bà bói Lại!”
Tới giờ phút này thì Diệp Kiến Quốc và Thẩm Thu Bình cũng không phản đối nữa, sắc mặt hai vị phụ huynh vô cùng khó coi: “Mẹ, để con cõng Thu Thu cho!”
Nhà đại đội trưởng đội sản xuất lại tiếp xúc với một thầy bói, dù thế nào thì như vậy cũng đã sai rồi, nhưng chuyện đến nước này... bọn họ không quan tâm được nhiều như vậy.
Mặc kệ ân oán và sự bất mãn với bà bói Lại, thậm chí họ còn gạt đi chuyện năm xưa bà ta đã phán Thu Thu là sao chổi.
Chỉ cần có thể cứu Thu Thu thì thế nào cũng được.
"Đừng! Để mẹ đi mời bà bói Lại về nhà!” Triệu Thúy Hoa cau mày: “Sức khỏe của Thu Thu chưa chắc đã chịu được việc bôn ba đường dài. Huống chi, con cõng Thu Thu ra ngoài thì cả đội sản xuất đều biết Thu Thu ốm rồi còn gì nữa!”
Đến lúc đó, không biết đội sản xuất lại đồn đoán như thế nào đâu.
Hai vợ chồng Diệp Kiến Quốc nghe vậy cũng thấy có lý. Cả hai không dám hé răng, xem như chấp nhận cách làm của Triệu Thúy Hoa.
Triệu Thúy Hoa an ủi hai vợ chồng Diệp Kiến Quốc xong xuôi, vừa ra đến cửa thì lại va phải Lâm Hạnh. Lâm Hạnh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ rất tôn da, khuôn mặt như hoa anh đào ửng hồng xinh xắn.
Cú va chạm khá mạnh khiến cô ta chao đảo, Lâm Hạnh xoa xoa cái mũi đau đớn, nhẹ giọng chào hỏi: “Diệp thái thái, bà muốn ra ngoài ạ?”
Triệu Thúy Hoa đang sốt ruột nên thái độ có hơi gay gắt với Lâm Hạnh, nhưng nghĩ đến chuyện cục cưng nhà mình thân với cô ta thì sắc mặt mới sáng sủa hơn một chút: “Ừ! Bà ra ngoài có tí việc!”
Nói xong liền tất tả bỏ đi.
"Dì út, Diệp thái thái đi đâu thế ạ?" Ánh mắt Lâm Hạnh lóe lên tia sáng mờ ám, cô ta ra vẻ thân thiện hỏi thăm.
"Đi mời bà bói Lại đến xem bệnh cho Thu Thu ấy mà." Nói gì thì nói đối phương cũng là cháu gái của mình, Thẩm Thu Bình sốt ruột cỡ nào thì vẫn nhỏ nhẹ giải thích cho cô ta.
"Thu Thu chưa khỏe lại ạ?" Lâm Hạnh cau mày, khuôn mặt ngập tràn lo lắng: “Dì út, con có thể vào thăm Thu Thu không dì?”
Thẩm Thu Bình ừ một tiếng: “Con thân với con bé Thu Thu, vào trò chuyện với con bé cũng tốt!”
Được cho phép, Lâm Hạnh nhảy nhót đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thu Thu đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô ta cảm thấy mới có mấy ngày không gặp mà Thu Thu trông như thể lại đẹp hơn vài phần.
Cho dù đang chìm vào hôn mê thì cũng không làm át đi đường nét tuyệt mỹ trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, thứ khiến Lâm Hạnh cảm thấy tiếc nuối nhất chính là khuôn mặt quá mức bình thường của mình.
Nhưng không sao, đời này cô ta còn nhỏ, còn trẻ, tuổi xuân phơi phới, ngày thường cũng chăm chỉ dưỡng da, làn da trắng sáng chính là ưu thế lớn nhất của cô ta.
Nhà họ Diệp sốt ruột như thế nào, Thu Thu chẳng hề hay biết.
Bởi vì cô đã ngủ vùi suốt ba ngày liền.
Giấc mộng dài này mang lại cho Thu Thu một cảm giác vô cùng thoải mái, cứ như mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn rộng, xung quanh bản thân được bao bọc bởi một lớp không khí ngọt ngào lạ thường.
Thậm chí nó còn khiến cô sinh ra suy nghĩ không muốn tỉnh lại, và cô cũng không biết rằng người nhà mình đã lo lắng đến sắp phát điên.
Sáng ngày thứ ba, Triệu Thúy Hoa thở dài, bà đặt cái chén xuống bàn, cuối cùng cũng quyết định: “Mẹ sẽ đi tìm bà bói Lại!”
Tới giờ phút này thì Diệp Kiến Quốc và Thẩm Thu Bình cũng không phản đối nữa, sắc mặt hai vị phụ huynh vô cùng khó coi: “Mẹ, để con cõng Thu Thu cho!”
Nhà đại đội trưởng đội sản xuất lại tiếp xúc với một thầy bói, dù thế nào thì như vậy cũng đã sai rồi, nhưng chuyện đến nước này... bọn họ không quan tâm được nhiều như vậy.
Mặc kệ ân oán và sự bất mãn với bà bói Lại, thậm chí họ còn gạt đi chuyện năm xưa bà ta đã phán Thu Thu là sao chổi.
Chỉ cần có thể cứu Thu Thu thì thế nào cũng được.
"Đừng! Để mẹ đi mời bà bói Lại về nhà!” Triệu Thúy Hoa cau mày: “Sức khỏe của Thu Thu chưa chắc đã chịu được việc bôn ba đường dài. Huống chi, con cõng Thu Thu ra ngoài thì cả đội sản xuất đều biết Thu Thu ốm rồi còn gì nữa!”
Đến lúc đó, không biết đội sản xuất lại đồn đoán như thế nào đâu.
Hai vợ chồng Diệp Kiến Quốc nghe vậy cũng thấy có lý. Cả hai không dám hé răng, xem như chấp nhận cách làm của Triệu Thúy Hoa.
Triệu Thúy Hoa an ủi hai vợ chồng Diệp Kiến Quốc xong xuôi, vừa ra đến cửa thì lại va phải Lâm Hạnh. Lâm Hạnh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ rất tôn da, khuôn mặt như hoa anh đào ửng hồng xinh xắn.
Cú va chạm khá mạnh khiến cô ta chao đảo, Lâm Hạnh xoa xoa cái mũi đau đớn, nhẹ giọng chào hỏi: “Diệp thái thái, bà muốn ra ngoài ạ?”
Triệu Thúy Hoa đang sốt ruột nên thái độ có hơi gay gắt với Lâm Hạnh, nhưng nghĩ đến chuyện cục cưng nhà mình thân với cô ta thì sắc mặt mới sáng sủa hơn một chút: “Ừ! Bà ra ngoài có tí việc!”
Nói xong liền tất tả bỏ đi.
"Dì út, Diệp thái thái đi đâu thế ạ?" Ánh mắt Lâm Hạnh lóe lên tia sáng mờ ám, cô ta ra vẻ thân thiện hỏi thăm.
"Đi mời bà bói Lại đến xem bệnh cho Thu Thu ấy mà." Nói gì thì nói đối phương cũng là cháu gái của mình, Thẩm Thu Bình sốt ruột cỡ nào thì vẫn nhỏ nhẹ giải thích cho cô ta.
"Thu Thu chưa khỏe lại ạ?" Lâm Hạnh cau mày, khuôn mặt ngập tràn lo lắng: “Dì út, con có thể vào thăm Thu Thu không dì?”
Thẩm Thu Bình ừ một tiếng: “Con thân với con bé Thu Thu, vào trò chuyện với con bé cũng tốt!”
Được cho phép, Lâm Hạnh nhảy nhót đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thu Thu đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô ta cảm thấy mới có mấy ngày không gặp mà Thu Thu trông như thể lại đẹp hơn vài phần.
Cho dù đang chìm vào hôn mê thì cũng không làm át đi đường nét tuyệt mỹ trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, thứ khiến Lâm Hạnh cảm thấy tiếc nuối nhất chính là khuôn mặt quá mức bình thường của mình.
Nhưng không sao, đời này cô ta còn nhỏ, còn trẻ, tuổi xuân phơi phới, ngày thường cũng chăm chỉ dưỡng da, làn da trắng sáng chính là ưu thế lớn nhất của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất