Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 28: Thứ Rất Rất Quan Trọng
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Theo lý thì mấy thứ quý giá như này chẳng tới phiên mấy đứa cháu gái, nhưng năm xưa khi hai chị em Thẩm Thu Bình cùng Thẩm Thu Lệ lập gia đình lại trùng với thời gian Đảng thanh tra rất ghê, mấy thứ đồ cổ có giá trị như vậy chỉ dám giấu đi thật kĩ chứ không dám lộ ra cho người khác biết, vậy nên hai chị em họ chỉ mang được mỗi mình không đến nhà chồng.
Bà ngoại đau lòng hai cô con gái, mấy năm nay xã hội cũng dễ dãi hơn rồi nên mới mượn cớ làm lễ sinh nhật cho hai đứa cháu gái rồi tặng hai đứa. Một là bồi thường chuyện năm xưa hai đứa con cháu không có gì mang theo bên mình, hai là cho cháu gái làm của hồi môn.
Lúc mới nhận được, miếng ngọc bội này xám xịt, trông chẳng phải loại đáng giá. Vậy mà mới chỉ một thời gian ngắn, ngọc bội đã trở nên trong suốt, thậm chí còn tỏa ánh sáng lấp lánh, chỉ nhìn cũng biết đây là vật quý báu, còn là thứ có giá trị vô biên.
"Đây... Đây là chuyện gì vậy hả trời?" Triệu Thúy Hoa nghiêm mặt.
Bản thân bà cũng đã nhìn thấy miếng ngọc này lúc cô cháu gái mới mang về, sao mới có vài tháng, ngọc đểu đã biến thành ngọc tốt rồi?
Thu Thu mềm giọng: “Con cũng không biết là chuyện gì nữa. Từ lúc con cầm miếng ngọc thì nó càng ngày càng sáng, còn cái vòng tay trong trẻo tuyệt đẹp mà Lâm Hạnh đã chọn thì cứ như rơi vào đống tro ấy, càng lúc càng đen!”
Cô ngừng một lúc, trên mặt bỗng hiện lên dáng vẻ tủi thân: “Hôm nọ chị ta hẹn con cùng mang nước ra ruộng cho mọi người, nào ngờ chỉ vì muốn lừa con mang ngọc bội ra khỏi nhà thôi, sau đó dụ con đổi cái vòng xám đen của chị ta lấy miếng ngọc của con, nhưng lúc ấy con nhất quyết không đồng ý!”
Chuyện kế tiếp, Thu Thu không cần phải nói thì mấy người ở đây cũng hiểu rõ.
"Cho nên hôm nay Lâm Hạnh đến đây không phải vì quan tâm con nên muốn thăm con, nó đến để ăn trộm đồ của con hả?"
Thẩm Thu Bình hoảng hồn, bà thật sự không dám tin. Thế mà lúc nãy bà còn yên tâm cho Lâm Hạnh lại gần con gái, thì ra con bé đó chỉ muốn trộm ngọc!
Thu Thu cắn môi gật gật đầu, giọng nói của cô mềm nhũn, còn mang theo vài phần đắc ý: “Đúng vậy! Cho nên con mới lừa lại chị ta, nói là chị ta đến để lấy lại số đồ chơi mà chị ta đã từng tặng con!”
Lâm Hạnh đối xử tốt với cô thế nào, không chỉ có người trong đội biết, ngay cả người nhà họ Diệp cũng tin tưởng chị ta. Cho dù Thẩm Thu Bình và chị ruột của mình không ưa nhau nhưng nể mặt Lâm Hạnh luôn quan tâm đến Thu Thu nên bà vẫn luôn hiền từ đối với đứa cháu xinh xắn này.
Nhà bọn họ không giàu có như nhà họ Lâm nhưng lần đầu tiên Lâm Hạnh vào bếp nấu cơm, may vá quần áo đều do chính tay bà dạy nó từng li từng tí; hay có những ngày mùa đông trời lạnh, con bé ra sông giặt quần áo thì bà cũng giúp nó làm.
Có thể nói, trong lòng bà đã coi Lâm Hạnh là một nửa con gái của mình rồi.
Thẩm Thu Bình không hiểu: “Chẳng phải chính Lâm Hạnh là người không chọn miếng ngọc kia sao?”
Hôm đó khi mẹ bà bảo Thu Thu và Lâm Hạnh chọn quà, Lâm Hạnh nhanh tay lẹ mắt đã cướp luôn chiếc vòng nằm trên mặt đất. Bà còn tận mắt nhìn thấy biểu cảm yêu thích trên mặt Lâm Hạnh kia mà.
Vậy nên bà và con cũng ráng chịu thiệt thòi, đành để Thu Thu chọn miếng ngọc bội màu tối mà Lâm Hạnh không cần.
Thu Thu cúi đầu xuống, có vẻ rất buồn: “Tại dạo này Lâm Hạnh thấy miếng ngọc của con sáng hơn trước, còn vòng ngọc của chị ta thì lại kém đi hẳn nên mới muốn cướp lại thứ đẹp hơn!”
Tựa như khi cô ta cướp vòng ngọc vậy, thứ gì đẹp thì cô ta phải có cho bằng được. Nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà trong đầu cứ có một giọng nói báo cho rằng: Chiếc vòng ngọc đó cũng là thứ rất quan trọng, rất rất quan trọng đối với cô.
Theo lý thì mấy thứ quý giá như này chẳng tới phiên mấy đứa cháu gái, nhưng năm xưa khi hai chị em Thẩm Thu Bình cùng Thẩm Thu Lệ lập gia đình lại trùng với thời gian Đảng thanh tra rất ghê, mấy thứ đồ cổ có giá trị như vậy chỉ dám giấu đi thật kĩ chứ không dám lộ ra cho người khác biết, vậy nên hai chị em họ chỉ mang được mỗi mình không đến nhà chồng.
Bà ngoại đau lòng hai cô con gái, mấy năm nay xã hội cũng dễ dãi hơn rồi nên mới mượn cớ làm lễ sinh nhật cho hai đứa cháu gái rồi tặng hai đứa. Một là bồi thường chuyện năm xưa hai đứa con cháu không có gì mang theo bên mình, hai là cho cháu gái làm của hồi môn.
Lúc mới nhận được, miếng ngọc bội này xám xịt, trông chẳng phải loại đáng giá. Vậy mà mới chỉ một thời gian ngắn, ngọc bội đã trở nên trong suốt, thậm chí còn tỏa ánh sáng lấp lánh, chỉ nhìn cũng biết đây là vật quý báu, còn là thứ có giá trị vô biên.
"Đây... Đây là chuyện gì vậy hả trời?" Triệu Thúy Hoa nghiêm mặt.
Bản thân bà cũng đã nhìn thấy miếng ngọc này lúc cô cháu gái mới mang về, sao mới có vài tháng, ngọc đểu đã biến thành ngọc tốt rồi?
Thu Thu mềm giọng: “Con cũng không biết là chuyện gì nữa. Từ lúc con cầm miếng ngọc thì nó càng ngày càng sáng, còn cái vòng tay trong trẻo tuyệt đẹp mà Lâm Hạnh đã chọn thì cứ như rơi vào đống tro ấy, càng lúc càng đen!”
Cô ngừng một lúc, trên mặt bỗng hiện lên dáng vẻ tủi thân: “Hôm nọ chị ta hẹn con cùng mang nước ra ruộng cho mọi người, nào ngờ chỉ vì muốn lừa con mang ngọc bội ra khỏi nhà thôi, sau đó dụ con đổi cái vòng xám đen của chị ta lấy miếng ngọc của con, nhưng lúc ấy con nhất quyết không đồng ý!”
Chuyện kế tiếp, Thu Thu không cần phải nói thì mấy người ở đây cũng hiểu rõ.
"Cho nên hôm nay Lâm Hạnh đến đây không phải vì quan tâm con nên muốn thăm con, nó đến để ăn trộm đồ của con hả?"
Thẩm Thu Bình hoảng hồn, bà thật sự không dám tin. Thế mà lúc nãy bà còn yên tâm cho Lâm Hạnh lại gần con gái, thì ra con bé đó chỉ muốn trộm ngọc!
Thu Thu cắn môi gật gật đầu, giọng nói của cô mềm nhũn, còn mang theo vài phần đắc ý: “Đúng vậy! Cho nên con mới lừa lại chị ta, nói là chị ta đến để lấy lại số đồ chơi mà chị ta đã từng tặng con!”
Lâm Hạnh đối xử tốt với cô thế nào, không chỉ có người trong đội biết, ngay cả người nhà họ Diệp cũng tin tưởng chị ta. Cho dù Thẩm Thu Bình và chị ruột của mình không ưa nhau nhưng nể mặt Lâm Hạnh luôn quan tâm đến Thu Thu nên bà vẫn luôn hiền từ đối với đứa cháu xinh xắn này.
Nhà bọn họ không giàu có như nhà họ Lâm nhưng lần đầu tiên Lâm Hạnh vào bếp nấu cơm, may vá quần áo đều do chính tay bà dạy nó từng li từng tí; hay có những ngày mùa đông trời lạnh, con bé ra sông giặt quần áo thì bà cũng giúp nó làm.
Có thể nói, trong lòng bà đã coi Lâm Hạnh là một nửa con gái của mình rồi.
Thẩm Thu Bình không hiểu: “Chẳng phải chính Lâm Hạnh là người không chọn miếng ngọc kia sao?”
Hôm đó khi mẹ bà bảo Thu Thu và Lâm Hạnh chọn quà, Lâm Hạnh nhanh tay lẹ mắt đã cướp luôn chiếc vòng nằm trên mặt đất. Bà còn tận mắt nhìn thấy biểu cảm yêu thích trên mặt Lâm Hạnh kia mà.
Vậy nên bà và con cũng ráng chịu thiệt thòi, đành để Thu Thu chọn miếng ngọc bội màu tối mà Lâm Hạnh không cần.
Thu Thu cúi đầu xuống, có vẻ rất buồn: “Tại dạo này Lâm Hạnh thấy miếng ngọc của con sáng hơn trước, còn vòng ngọc của chị ta thì lại kém đi hẳn nên mới muốn cướp lại thứ đẹp hơn!”
Tựa như khi cô ta cướp vòng ngọc vậy, thứ gì đẹp thì cô ta phải có cho bằng được. Nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà trong đầu cứ có một giọng nói báo cho rằng: Chiếc vòng ngọc đó cũng là thứ rất quan trọng, rất rất quan trọng đối với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất