Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 35: Những Lời Cô Vừa Nói Có Ý Gì
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Nghĩ tới đây, cô ta túm lấy Diệp Đông Hỉ đang gào khóc lăn lộn trên mặt đất: “Thằng ngốc này, mày mà không đứng dậy thì tí nữa canh trứng cũng không còn mà húp đâu con ạ!”
Tiếng khóc của Diệp Đông Hỉ dừng ngay, thằng nhóc lấy tay áo chùi sạch nước mũi rồi lồm cồm chạy đến gian nhà chính, chiếm được một cái ghế, ngồi êm đít trên đó nó mới yên tâm.
Thu Thu và Đông Đông đi sau cùng, trong tay còn cầm con chim sẻ đã nướng vàng nên hơi bỏng. Cô thổi thổi mấy hơi, lúng túng nhìn Diệp Đông Hỉ đã chạy tuốt đằng trước.
Đông Đông hiểu ra ý của chị ngay, cu cậu thì thầm vào tai chị: “Chị, lần trước anh Đông Lai với Đông Hỉ đi chơi rồi nhặt được củ khoai lang, hai người ấy nướng khoai mà em chỉ được ngửi thôi!”
Lần này thì Thu Thu không do dự nữa, vội xé đôi con chim sẻ ra rồi chia một nửa cho Đông Đông: “Mau ăn đi!”
Đông Đông cắn một miếng, ngon đến nỗi hai mắt cu cậu híp lại thành một đường thẳng: “Thịt chim sẻ ngon quá đi mất!”
Thu Thu xoa đầu Đông Đông. Cô nhìn nửa con chim sẻ nướng trên tay mình rồi vòng ra góc vườn ngắt một cái lá cải, sau đó bọc miếng thịt vào cái lá cất vào trong túi: “Cho ba mẹ và bà nội nếm thử nữa!”
Đông Đông gật đầu.
Chờ hai chị em Thu Thu và Đông Đông đã ăn xong thịt chim, mọi người trong nhà cũng đông đủ thì Triệu Thúy Hoa mới ra lệnh: “Ăn đi!”
Chủ nhà vừa nói xong, mọi người đều nhanh chóng động đũa. Mục tiêu đầu tiên chính là chậu củ cải xào bóng loáng mỡ lợn, ít nhiều trong đó cũng có đến tận một muỗng đầy mỡ lợn kia mà, nói gì thì vẫn là đồ ăn mặn.
Triệu Thúy Hoa cũng đã quen với việc người trong nhà giành cơm rồi. Bà chậm rãi cầm cái muỗng lớn múc cho Thu Thu một chén canh trứng nấu mướp thật đầy.
Đương nhiên, chén canh trứng của Thu Thu có rất nhiều trứng. Trên mặt chén có một tảng trứng to oạch bồng bềnh như mây làm cặp mắt của Lý Hồng Phân ngồi bên cạnh trợn to như hai con ốc bươu. Nhớ lại cảnh mẹ chồng thiên vị hai chị em Thu Thu là cô ta không thoải mái: “Mẹ, mẹ múc hết trứng gà cho Thu Thu thì mọi người ăn cái gì?”
Cô ta nhìn rõ rành rành ra đấy. Chén canh trứng mẹ chồng múc cho Thu Thu có đến quá nửa là trứng, nửa còn lại là mướp chứ có tí nước nào đâu!
Triệu Thúy Hoa bực bội ném cái muỗng vào lại trong tô nghe “coong” một cái, canh trứng văng tung tóe. Bà bị con dâu tố cáo như vậy nên cũng hơi ngại: “Làm sao? Cả cái bàn thức ăn to như thế mà vẫn chưa đủ bịt cái mồm cô à? Cứ nhất thiết phải giành ăn mấy miếng canh trứng với con cháu? Cô nói xem cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn có mặt mũi đi cướp đồ ăn với cháu nó? Sao? Sao? Lúc nãy không cướp được miếng thịt chim nào nên giờ quay sang cướp nốt mấy miếng trứng mới hả lòng hả dạ cô đúng không?”
Bà nói một tràng như súng máy liên thanh, không cho ai chen vào dù chỉ một lời. Lý Hồng Phân đỏ mắt, bĩu môi biện giải: "Mẹ, con không có ý cướp đồ ăn với Thu Thu mà!”
"Không có ý cướp đồ với con bé? Thế những lời cô vừa nói có ý gì?” Triệu Thúy Hoa cười lạnh.
Lý Hồng Phân cúi đầu thấp hơn, nghẹn họng lúng búng: "Con chỉ muốn giành ít đồ ăn cho Đông Hỉ thôi!”
Triệu Thúy Hoa: “Cô quay lại nhìn cái chén của Đông Hỉ xem có thiếu đồ ăn không? Cả chậu củ cải xào to như vậy, có mấy phần vào chén nó rồi? Mở to hai mắt nhìn cho rõ đi rồi hãy nói chuyện với tôi!”
Nghĩ tới đây, cô ta túm lấy Diệp Đông Hỉ đang gào khóc lăn lộn trên mặt đất: “Thằng ngốc này, mày mà không đứng dậy thì tí nữa canh trứng cũng không còn mà húp đâu con ạ!”
Tiếng khóc của Diệp Đông Hỉ dừng ngay, thằng nhóc lấy tay áo chùi sạch nước mũi rồi lồm cồm chạy đến gian nhà chính, chiếm được một cái ghế, ngồi êm đít trên đó nó mới yên tâm.
Thu Thu và Đông Đông đi sau cùng, trong tay còn cầm con chim sẻ đã nướng vàng nên hơi bỏng. Cô thổi thổi mấy hơi, lúng túng nhìn Diệp Đông Hỉ đã chạy tuốt đằng trước.
Đông Đông hiểu ra ý của chị ngay, cu cậu thì thầm vào tai chị: “Chị, lần trước anh Đông Lai với Đông Hỉ đi chơi rồi nhặt được củ khoai lang, hai người ấy nướng khoai mà em chỉ được ngửi thôi!”
Lần này thì Thu Thu không do dự nữa, vội xé đôi con chim sẻ ra rồi chia một nửa cho Đông Đông: “Mau ăn đi!”
Đông Đông cắn một miếng, ngon đến nỗi hai mắt cu cậu híp lại thành một đường thẳng: “Thịt chim sẻ ngon quá đi mất!”
Thu Thu xoa đầu Đông Đông. Cô nhìn nửa con chim sẻ nướng trên tay mình rồi vòng ra góc vườn ngắt một cái lá cải, sau đó bọc miếng thịt vào cái lá cất vào trong túi: “Cho ba mẹ và bà nội nếm thử nữa!”
Đông Đông gật đầu.
Chờ hai chị em Thu Thu và Đông Đông đã ăn xong thịt chim, mọi người trong nhà cũng đông đủ thì Triệu Thúy Hoa mới ra lệnh: “Ăn đi!”
Chủ nhà vừa nói xong, mọi người đều nhanh chóng động đũa. Mục tiêu đầu tiên chính là chậu củ cải xào bóng loáng mỡ lợn, ít nhiều trong đó cũng có đến tận một muỗng đầy mỡ lợn kia mà, nói gì thì vẫn là đồ ăn mặn.
Triệu Thúy Hoa cũng đã quen với việc người trong nhà giành cơm rồi. Bà chậm rãi cầm cái muỗng lớn múc cho Thu Thu một chén canh trứng nấu mướp thật đầy.
Đương nhiên, chén canh trứng của Thu Thu có rất nhiều trứng. Trên mặt chén có một tảng trứng to oạch bồng bềnh như mây làm cặp mắt của Lý Hồng Phân ngồi bên cạnh trợn to như hai con ốc bươu. Nhớ lại cảnh mẹ chồng thiên vị hai chị em Thu Thu là cô ta không thoải mái: “Mẹ, mẹ múc hết trứng gà cho Thu Thu thì mọi người ăn cái gì?”
Cô ta nhìn rõ rành rành ra đấy. Chén canh trứng mẹ chồng múc cho Thu Thu có đến quá nửa là trứng, nửa còn lại là mướp chứ có tí nước nào đâu!
Triệu Thúy Hoa bực bội ném cái muỗng vào lại trong tô nghe “coong” một cái, canh trứng văng tung tóe. Bà bị con dâu tố cáo như vậy nên cũng hơi ngại: “Làm sao? Cả cái bàn thức ăn to như thế mà vẫn chưa đủ bịt cái mồm cô à? Cứ nhất thiết phải giành ăn mấy miếng canh trứng với con cháu? Cô nói xem cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn có mặt mũi đi cướp đồ ăn với cháu nó? Sao? Sao? Lúc nãy không cướp được miếng thịt chim nào nên giờ quay sang cướp nốt mấy miếng trứng mới hả lòng hả dạ cô đúng không?”
Bà nói một tràng như súng máy liên thanh, không cho ai chen vào dù chỉ một lời. Lý Hồng Phân đỏ mắt, bĩu môi biện giải: "Mẹ, con không có ý cướp đồ ăn với Thu Thu mà!”
"Không có ý cướp đồ với con bé? Thế những lời cô vừa nói có ý gì?” Triệu Thúy Hoa cười lạnh.
Lý Hồng Phân cúi đầu thấp hơn, nghẹn họng lúng búng: "Con chỉ muốn giành ít đồ ăn cho Đông Hỉ thôi!”
Triệu Thúy Hoa: “Cô quay lại nhìn cái chén của Đông Hỉ xem có thiếu đồ ăn không? Cả chậu củ cải xào to như vậy, có mấy phần vào chén nó rồi? Mở to hai mắt nhìn cho rõ đi rồi hãy nói chuyện với tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất