Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 36: Hiếu Thuận
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Lý Hồng Phân nghiêng đầu nhìn sang chỗ con trai. Đông Hỉ bé bằng cục kẹo nhưng đồ ăn trong chén thì đúng là chất lên như núi, phải nhiều hơn số thức ăn của tất cả mọi người cộng lại ấy chứ.
Đó cũng là mọi người nhường nhịn bọn trẻ. Đông Hỉ là đứa nhỏ nhất trong nhà nên khi nó gắp thức ăn, tất cả mọi người còn chủ động gạt chỗ tóp mỡ ra cho cu cậu gắp trước ấy chứ.
Đông Hỉ lại chỉ lo ăn, người khác nhường là nó hăng hái gắp cho bằng sạch, vậy nên tóp mỡ trong chén nó mới chồng như ngọn núi thế kia.
Lần này thì Lý Hồng Phân không còn gì để nói, cô ta đỏ mặt. Ai mà ngờ được mới chớp mắt cái thằng con nhà mình đã gắp lắm thế không biết. Cô ta đành líu ríu xin lỗi: “Mẹ, con… cũng tại con không để ý thôi mà!”
“Số lần cô mù mắt không ít đâu nhỉ!” Triệu Thúy Hoa cười lạnh.
Diệp Kiến Thiết cũng bị cô vợ hay tọc mạch của mình làm điên đầu gần chết. Người đàn ông tặng ngay cho vợ một cái tát như trời giáng: “Cô bớt bớt cái mồm đi. Mẹ còn để Đông Hỉ thiếu ăn thiếu uống hay sao mà đến lượt cái ngữ như cô đi tranh mấy miếng ăn hả?”
Lý Hồng Phân lúng túng: “Tôi, đã bảo là tôi không thấy mà!” Nhưng cũng đâu thể đổ lỗi hết lên đầu cô ta.
*
Cả nhà ăn cơm xong, ba anh con bác cả tự giác thu dọn bàn.
Thẩm Thu Bình nhanh nhẹn đặt chén đũa vào trong chậu rửa rồi bưng về phòng bếp, hôm nay đến phiên Thẩm Thu Bình làm nhiệm vụ.
Bà vừa vào phòng bếp, Thu Thu cũng nhanh chân lẻn vào theo. Thấy mọi người đều về phòng riêng nghỉ ngơi, Thu Thu mới mang nửa con chim sẻ giấu trong túi ra đưa cho mẹ như đưa một vật báu: “Mẹ, mẹ nếm thử miếng thịt chim sẻ này!”
Buổi trưa nay có củ cải xào với tóp mỡ thật, nhưng có tí tóp mỡ nhường hết cho lũ trẻ con rồi, người lớn trong nhà nào có được mấy miếng.
Thẩm Thu Bình được nếm vị mỡ vẫn là do chồng gắp cho bà mấy miếng đồ ăn rồi lén lút gắp thêm cho bà một miếng tóp mỡ, nhưng bà không nỡ ăn, thế là lại cho Thu Thu. Thu Thu không chịu, cuối cùng lại vào hết trong bụng Đông Đông.
Thẩm Thu Bình nhìn con chim sẻ nhỏ chỉ còn lại có một nửa, mắt bà nhòe đi, nghẹn ngào: “Chỗ thịt chim này không bõ dính răng, mẹ không thích ăn, con ăn nhanh đi, buổi trưa cũng không thấy con ăn được mấy miếng cơm, uống mỗi chén canh trứng làm sao no con!”
Thu Thu lắc đầu, mềm giọng nói: “Con không muốn ăn chim sẻ đâu!” Đấy là sự thật, cô ăn không nổi cái thứ thịt này chứ không phải tiếc nuối gì.
Nhưng ở trong mắt Thẩm Thu Bình, tất cả đã trở thành biểu hiện của cô con gái hiếu thảo. Con gái bà thương cha mẹ, không nỡ ăn nên mới nói vậy.
Bà không nói không rằng liền nhét miếng thịt chim sẻ vào miệng Thu Thu. Thu Thu cảm nhận được mùi thịt trong miệng thì trợn tròn mắt: “Mẹ, con không ăn thật mà!”
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để ăn thịt chim sẻ đâu!!!
Thu Thu xém chút thì nôn ra rồi, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của mẹ mình, cuối cùng vẫn nuốt miếng thịt xuống họng theo dòng nước mắt.
Thấy con gái ăn hết, Thẩm Thu Bình mới vui vẻ đuổi Thu Thu ra ngoài: “Về phòng đi, hai chị em ngủ trưa một lúc rồi dậy!”
Thu Thu ra khỏi phòng bếp, miếng thịt nghẹn ứ ở cổ họng khiến cô muốn nôn mấy lần. Vương Quế Chi bước ra khỏi phòng nhìn thấy cảnh này liền mở miệng trào phúng: “Tưởng mình là tiểu thư lá ngọc cành vàng đấy à? Nhà người khác thì không có mà húp, bản thân có lại đòi nôn ra cơ đấy! Xí!”
Lý Hồng Phân nghiêng đầu nhìn sang chỗ con trai. Đông Hỉ bé bằng cục kẹo nhưng đồ ăn trong chén thì đúng là chất lên như núi, phải nhiều hơn số thức ăn của tất cả mọi người cộng lại ấy chứ.
Đó cũng là mọi người nhường nhịn bọn trẻ. Đông Hỉ là đứa nhỏ nhất trong nhà nên khi nó gắp thức ăn, tất cả mọi người còn chủ động gạt chỗ tóp mỡ ra cho cu cậu gắp trước ấy chứ.
Đông Hỉ lại chỉ lo ăn, người khác nhường là nó hăng hái gắp cho bằng sạch, vậy nên tóp mỡ trong chén nó mới chồng như ngọn núi thế kia.
Lần này thì Lý Hồng Phân không còn gì để nói, cô ta đỏ mặt. Ai mà ngờ được mới chớp mắt cái thằng con nhà mình đã gắp lắm thế không biết. Cô ta đành líu ríu xin lỗi: “Mẹ, con… cũng tại con không để ý thôi mà!”
“Số lần cô mù mắt không ít đâu nhỉ!” Triệu Thúy Hoa cười lạnh.
Diệp Kiến Thiết cũng bị cô vợ hay tọc mạch của mình làm điên đầu gần chết. Người đàn ông tặng ngay cho vợ một cái tát như trời giáng: “Cô bớt bớt cái mồm đi. Mẹ còn để Đông Hỉ thiếu ăn thiếu uống hay sao mà đến lượt cái ngữ như cô đi tranh mấy miếng ăn hả?”
Lý Hồng Phân lúng túng: “Tôi, đã bảo là tôi không thấy mà!” Nhưng cũng đâu thể đổ lỗi hết lên đầu cô ta.
*
Cả nhà ăn cơm xong, ba anh con bác cả tự giác thu dọn bàn.
Thẩm Thu Bình nhanh nhẹn đặt chén đũa vào trong chậu rửa rồi bưng về phòng bếp, hôm nay đến phiên Thẩm Thu Bình làm nhiệm vụ.
Bà vừa vào phòng bếp, Thu Thu cũng nhanh chân lẻn vào theo. Thấy mọi người đều về phòng riêng nghỉ ngơi, Thu Thu mới mang nửa con chim sẻ giấu trong túi ra đưa cho mẹ như đưa một vật báu: “Mẹ, mẹ nếm thử miếng thịt chim sẻ này!”
Buổi trưa nay có củ cải xào với tóp mỡ thật, nhưng có tí tóp mỡ nhường hết cho lũ trẻ con rồi, người lớn trong nhà nào có được mấy miếng.
Thẩm Thu Bình được nếm vị mỡ vẫn là do chồng gắp cho bà mấy miếng đồ ăn rồi lén lút gắp thêm cho bà một miếng tóp mỡ, nhưng bà không nỡ ăn, thế là lại cho Thu Thu. Thu Thu không chịu, cuối cùng lại vào hết trong bụng Đông Đông.
Thẩm Thu Bình nhìn con chim sẻ nhỏ chỉ còn lại có một nửa, mắt bà nhòe đi, nghẹn ngào: “Chỗ thịt chim này không bõ dính răng, mẹ không thích ăn, con ăn nhanh đi, buổi trưa cũng không thấy con ăn được mấy miếng cơm, uống mỗi chén canh trứng làm sao no con!”
Thu Thu lắc đầu, mềm giọng nói: “Con không muốn ăn chim sẻ đâu!” Đấy là sự thật, cô ăn không nổi cái thứ thịt này chứ không phải tiếc nuối gì.
Nhưng ở trong mắt Thẩm Thu Bình, tất cả đã trở thành biểu hiện của cô con gái hiếu thảo. Con gái bà thương cha mẹ, không nỡ ăn nên mới nói vậy.
Bà không nói không rằng liền nhét miếng thịt chim sẻ vào miệng Thu Thu. Thu Thu cảm nhận được mùi thịt trong miệng thì trợn tròn mắt: “Mẹ, con không ăn thật mà!”
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để ăn thịt chim sẻ đâu!!!
Thu Thu xém chút thì nôn ra rồi, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của mẹ mình, cuối cùng vẫn nuốt miếng thịt xuống họng theo dòng nước mắt.
Thấy con gái ăn hết, Thẩm Thu Bình mới vui vẻ đuổi Thu Thu ra ngoài: “Về phòng đi, hai chị em ngủ trưa một lúc rồi dậy!”
Thu Thu ra khỏi phòng bếp, miếng thịt nghẹn ứ ở cổ họng khiến cô muốn nôn mấy lần. Vương Quế Chi bước ra khỏi phòng nhìn thấy cảnh này liền mở miệng trào phúng: “Tưởng mình là tiểu thư lá ngọc cành vàng đấy à? Nhà người khác thì không có mà húp, bản thân có lại đòi nôn ra cơ đấy! Xí!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất