Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70
Chương 46: Về Nhà Ngoại
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Diệp Kiến Quốc cũng không còn kế nào nữa, ông suy tư một hồi rồi nói với vợ: "Thế để anh đi đàm phán với kế toán xin ứng trước số công điểm của anh, rồi đi đổi điểm lấy mười cân lúa mì làm quà mừng thọ cho ba vợ, em thấy sao?”
Mười cân lúa mì thì không đáng giá bằng năm đồng, nhưng với người nhà nông thì nó thiết thực hơn nhiều.
Mắt Thẩm Thu Bình sáng rực: "Thế anh xem như này có được không? Anh đến đội sản xuất đổi ít lúa mì về đây để em mài thành bột mịn, xong rồi làm cho ba mấy cái bánh bao hình đào mừng thọ!”
Đây đã là cách tốt nhất bà nghĩ ra được.
Mười cân lúa mì để không ăn cũng hết, làm thành đào mừng thọ ông cụ còn thấy có thể diện với bà con chòm xóm!
“Được, chỉ có vợ anh là thông minh!”
Diệp Kiến Quốc ôm Thẩm Thu Bình lại hôn thêm một chặp nữa. Thẩm Thu Bình bị hôn đến nỗi cả người lắc tới lắc lui, khóe mắt đuôi mày đều ẩn hiện sự xấu hổ. Hai vợ chồng họ đã lâu lắm rồi không thân thiết.
Diệp Kiến Quốc và Thẩm Thu Bình làm vợ chồng mười mấy năm, mỗi vẻ mặt biểu cảm của bà ông đều hiểu hết! Ông cúi đầu ghé vào bên tai Thẩm Thu Bình nói nhỏ: "Vợ, có tới không?”
Gò má Thẩm Thu Bình đỏ hồng, bà quay đầu lại nhìn hai chị em Thu Thu và Đông Đông, có vẻ hơi e ngại hai đứa con nhỏ.
Diệp Kiến Quốc biết bà băn khoăn điều gì nên lại nhỏ tiếng khuyên nhủ: "Không sao đâu, hai chị em nó ngủ say rồi!”
Thẩm Thu Bình cúi đầu, ừ một tiếng bé như muỗi kêu.
Diệp Kiến Quốc được vợ cho phép thì vui như trẩy hội, người đàn ông đã mấy chục tuổi len lén chùm chăn lên đầu cho hai vợ chồng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trên bầu trời xấu hổ kéo mấy đám mây ra che khuất mắt mình.
Ngày hôm sau, Diệp Kiến Quốc đến đội sản xuất vay mười cân lúa mì, làm gì thì làm một thể luôn. Ông dành thời gian buổi trưa để đi đến nhà máy của xã nhờ người ta xay luôn mười cân lúa ấy thành bột mịn.
Sau đó liền mang về nhà để Thẩm Thu Bình bắt tay vào làm đào mừng thọ. Vương Quế Chi và Lý Hồng Phân ghen ăn tức ở đến mấy cũng bị một câu nói của Triệu Thúy Hoa đuổi đi: "Đấy không phải là tiền chung của nhà đâu, là Kiến Quốc vay mượn để làm quà mừng thọ cho nhà vợ mẹ nó. Hai đứa chúng mày có giỏi thì qua đó mà lấy, bà già này đảm bảo không hó hé một câu!”
Vương Quế Chi cùng Lý Hồng Phân ghen tỵ lắm nhưng cũng không làm gì được, trách thì trách hai ông chồng nhà này không bằng người ta thôi.
Thẩm Thu Bình có được bột mì trắng mịn thì bắt đầu bắt tay làm bánh bao đào mừng thọ. Bánh bao hình quả đào được bà nặn ra vừa tao nhã vừa xinh đẹp, hấp xong thì không khác gì đào thật, đẹp vô cùng.
Thu Thu và Đông Đông được mẹ cho mỗi đứa một cái bánh bao chay nặn thành hình chú thỏ trắng. Hai đứa ăn ngon đến mức vừa gặm vừa hát.
Chờ làm bánh bao đào mừng thọ xong, Thẩm Thu Bình qua xin phép Triệu Thúy Hoa rồi mới dẫn hai chị em Thu Thu và Đông Đông trở về nhà ngoại.
Trưa nay vì tranh thủ đi xay bột cho vợ nên Diệp Kiến Quốc đã chậm trễ việc công, thành ra buổi chiều phải làm bù nên không thể tiễn ba mẹ con đi được.
Đội sản xuất Khang Trang cách đội sản xuất Cờ Đỏ đến mười cây số, đi qua đó cũng phải mất hai tiếng mới tới nơi.
Thẩm Thu Bình một tay xách giỏ đựng bánh bao, một tay dắt Đông Đông. Bình thường ở nhà thì không cảm thấy thằng bé ốm yếu, vừa đi xa được một lúc, Đông Đông đã mệt đến mức không đi nổi.
Diệp Kiến Quốc cũng không còn kế nào nữa, ông suy tư một hồi rồi nói với vợ: "Thế để anh đi đàm phán với kế toán xin ứng trước số công điểm của anh, rồi đi đổi điểm lấy mười cân lúa mì làm quà mừng thọ cho ba vợ, em thấy sao?”
Mười cân lúa mì thì không đáng giá bằng năm đồng, nhưng với người nhà nông thì nó thiết thực hơn nhiều.
Mắt Thẩm Thu Bình sáng rực: "Thế anh xem như này có được không? Anh đến đội sản xuất đổi ít lúa mì về đây để em mài thành bột mịn, xong rồi làm cho ba mấy cái bánh bao hình đào mừng thọ!”
Đây đã là cách tốt nhất bà nghĩ ra được.
Mười cân lúa mì để không ăn cũng hết, làm thành đào mừng thọ ông cụ còn thấy có thể diện với bà con chòm xóm!
“Được, chỉ có vợ anh là thông minh!”
Diệp Kiến Quốc ôm Thẩm Thu Bình lại hôn thêm một chặp nữa. Thẩm Thu Bình bị hôn đến nỗi cả người lắc tới lắc lui, khóe mắt đuôi mày đều ẩn hiện sự xấu hổ. Hai vợ chồng họ đã lâu lắm rồi không thân thiết.
Diệp Kiến Quốc và Thẩm Thu Bình làm vợ chồng mười mấy năm, mỗi vẻ mặt biểu cảm của bà ông đều hiểu hết! Ông cúi đầu ghé vào bên tai Thẩm Thu Bình nói nhỏ: "Vợ, có tới không?”
Gò má Thẩm Thu Bình đỏ hồng, bà quay đầu lại nhìn hai chị em Thu Thu và Đông Đông, có vẻ hơi e ngại hai đứa con nhỏ.
Diệp Kiến Quốc biết bà băn khoăn điều gì nên lại nhỏ tiếng khuyên nhủ: "Không sao đâu, hai chị em nó ngủ say rồi!”
Thẩm Thu Bình cúi đầu, ừ một tiếng bé như muỗi kêu.
Diệp Kiến Quốc được vợ cho phép thì vui như trẩy hội, người đàn ông đã mấy chục tuổi len lén chùm chăn lên đầu cho hai vợ chồng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trên bầu trời xấu hổ kéo mấy đám mây ra che khuất mắt mình.
Ngày hôm sau, Diệp Kiến Quốc đến đội sản xuất vay mười cân lúa mì, làm gì thì làm một thể luôn. Ông dành thời gian buổi trưa để đi đến nhà máy của xã nhờ người ta xay luôn mười cân lúa ấy thành bột mịn.
Sau đó liền mang về nhà để Thẩm Thu Bình bắt tay vào làm đào mừng thọ. Vương Quế Chi và Lý Hồng Phân ghen ăn tức ở đến mấy cũng bị một câu nói của Triệu Thúy Hoa đuổi đi: "Đấy không phải là tiền chung của nhà đâu, là Kiến Quốc vay mượn để làm quà mừng thọ cho nhà vợ mẹ nó. Hai đứa chúng mày có giỏi thì qua đó mà lấy, bà già này đảm bảo không hó hé một câu!”
Vương Quế Chi cùng Lý Hồng Phân ghen tỵ lắm nhưng cũng không làm gì được, trách thì trách hai ông chồng nhà này không bằng người ta thôi.
Thẩm Thu Bình có được bột mì trắng mịn thì bắt đầu bắt tay làm bánh bao đào mừng thọ. Bánh bao hình quả đào được bà nặn ra vừa tao nhã vừa xinh đẹp, hấp xong thì không khác gì đào thật, đẹp vô cùng.
Thu Thu và Đông Đông được mẹ cho mỗi đứa một cái bánh bao chay nặn thành hình chú thỏ trắng. Hai đứa ăn ngon đến mức vừa gặm vừa hát.
Chờ làm bánh bao đào mừng thọ xong, Thẩm Thu Bình qua xin phép Triệu Thúy Hoa rồi mới dẫn hai chị em Thu Thu và Đông Đông trở về nhà ngoại.
Trưa nay vì tranh thủ đi xay bột cho vợ nên Diệp Kiến Quốc đã chậm trễ việc công, thành ra buổi chiều phải làm bù nên không thể tiễn ba mẹ con đi được.
Đội sản xuất Khang Trang cách đội sản xuất Cờ Đỏ đến mười cây số, đi qua đó cũng phải mất hai tiếng mới tới nơi.
Thẩm Thu Bình một tay xách giỏ đựng bánh bao, một tay dắt Đông Đông. Bình thường ở nhà thì không cảm thấy thằng bé ốm yếu, vừa đi xa được một lúc, Đông Đông đã mệt đến mức không đi nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất