Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh
Chương 10
Du Bách Chu nghĩ, Hạ Diễn bằng lòng nhận chiếc bánh mì kia, có nghĩa là phương án chiến lược của cậu chính xác. Tiếp theo, nếu đưa bánh mì có thể tăng giá trị thiện cảm, vậy trước khi Hạ Diễn ăn ngán, tiếp tục tặng bánh mì là ổn.
Chậc chậc, Du Bách Chu cảm thán, quả nhiên là giống với game công lược mà.
Có suy nghĩ này, nhưng Du Bách Chu không có thời gian, đành nhờ dì giúp việc trong nhà mỗi ngày giúp cậu chuẩn bị bánh mì bơ dâu tây, cậu mang đến trường học cho Hạ Diễn.
Phó Hạ trêu chọc cậu vài lần, nói cậu thật sự dồn hết tâm sức vì bạn gái, chẳng những tự tay làm, mà còn mang theo cả sữa bò uống kèm bánh mì.
Trong lòng Du Bách Chu tự nhủ, sữa bò là để con uống thôi.
Du Bách Chu không giải thích nổi, da mặt lại mỏng, lần nào cũng đỏ mặt rời khỏi nhà.
Du Thần đang đi công tác, Phó Hạ gọi điện thoại kể cho hắn nghe chuyện lý thú này, Du Thần lập tức giận dữ: "Gửi thông tin và địa chỉ của con bé đó cho anh! Anh thật muốn xem xem con cái nhà ai bỏ bùa mê thuốc lú cho thằng bé, thành tích của thằng bé xếp bét mà còn dám hẹn hò yêu đương với người khác, có phải nó ăn no rửng mỡ không?"
Phó Hạ đưa điện thoại di động ra khỏi tai một chút, sau đó vừa uống cà phê, vừa thong dong nói: "Nhưng Tiểu Chu đã nói sẽ chăm chỉ học tập, anh không thể nghiêm túc tin tưởng thằng bé một lần sao? Hơn nữa, em cũng không biết đối phương là ai. Lỡ là một cô bé học rất giỏi thì sao, nếu kết giao với một cô gái như vậy có thể khơi dậy hứng thú học tập của thằng bé thì em ủng hộ nhiệt tình."
Du Thần tức giận: "Nếu là một đứa học dốt thì sao?"
Phó Hạ: "Vậy thì để con trai chúng ta dẫn dắt con bé cùng nhau tiến bộ."
Du Thần: "..." Em tin con trai em thật đấy.
...
Sáng sớm, Du Bách Chu đến trường, đút bánh mì vào ngăn bàn của "bạn gái" như mọi khi.
Cậu cất bánh mì đi, lấy sữa ra và bắt đầu uống, nhưng một nửa phần sữa vô tình bị đổ xuống.
Cậu đi đến nhà vệ sinh, vẫn chưa tiến vào đã nghe thấy có người ở bên trong khe khẽ bàn luận về cậu.
Cùng với tiếng nước chảy, là một giọng nói quen thuộc.
"Mày có cảm thấy gần đây đại ca trở nên là lạ thế nào không?"
Đó là giọng của Đồ Cao Minh.
Du Bách Chu tiến lại gần cánh cửa khép hờ, cẩn thận lắng nghe tiếng nói chuyện của những người bên trong.
"Có."
Lần này là tiếng của Xa Thông.
"Phải đấy! Mày cũng phát hiện ra à! Móa, tao cứ tưởng chỉ mình tao cảm thấy đại ca khác với trước kia." Đồ Cao Minh nói: "Nói thế nào nhỉ, cảm giác tính cách của đại ca rất khác lúc trước, đôi khi... giống như biến thành một người hoàn toàn khác."
Nghe được phát biểu của Đồ Cao Minh, Du Bách Chu ở ngoài cửa sửng sốt, tuy cậu không cố ý che giấu thân phận của mình, nhất là sau khi biết được kịch bản, nhưng đột nhiên bị người xung quanh nói như vậy, vẫn không khỏi giật thót, cậu tiếp tục lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người bên trong.
Trước khi nói xong, Đồ Cao Minh cười bổ sung: "Nhưng tao cảm thấy đại ca bây giờ thật dễ thương."
Du Bách Chu: "..."
Xa Thông: "..."
Xa Thông khinh thường liếc nhìn Đồ Cao Minh, rồi nghĩ ra điều gì đó, dừng lại, nói: "Tao biết vì sao đại ca bỗng trở nên thế này."
Du Bách Chu ở cửa kinh ngạc, "!!"
Mình bại lộ rồi?!
Đồ Cao Minh còn sửng sốt hơn cậu: "Mày biết?!"
Xa Thông bảo cậu ta nhỏ giọng, sau đó nhìn quanh không thấy ai, mới nói: "Kỳ nghỉ trước đại ca và Lê ca ở nước ngoài thì xảy ra tai nạn."
Nghe vậy, Du Bách Chu ở ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Xa Thông biết mình không phải nguyên chủ.
Đồ Cao Minh trợn to mắt không tin, "Tai nạn? Tai nạn gì vậy??"
Xa Thông ngập ngừng nói: "... Đại ca bị tai nạn xe cộ."
Khi Xa Thông nói điều này, Du Bách Chu cũng nhớ đến kịch bản.
Thực sự có chuyện như vậy.
Kỳ nghỉ trước, nguyên chủ và Lê Bắc đi nghỉ mát ở nước ngoài, nhưng họ vô tình bị tai nạn xe cộ, còn phải nhập viện.
Nguyên nhân của sự việc là vào ngày nghỉ thứ ba, nguyên chủ và Lê Bắc vốn dĩ hẹn tự lái xe cùng nhau du lịch, kết quả trong nhà Lê Bắc đột nhiên có việc, Lê Bắc phải về ngay lập tức. Nguyên chủ nghe xong giận dỗi, bởi vì chuyện của gia đình Lê Bắc không có mặt Lê Bắc cũng chẳng sao, nhưng Lê Bắc rất có trách nhiệm, cộng thêm cha của cậu ta yêu cầu cậu ta quay lại, vì vậy cậu ta rất kiên nhẫn thảo luận với nguyên chủ, nhưng nguyên chủ phát cáu không đồng ý, Lê Bắc cũng không nhẫn nại thêm. Sau đó, hai người cãi nhau một trận, Lê Bắc rời đi ngay ngày hôm đó, nguyên chủ ở lại.
Tuy nhiên, Lê Bắc mới đến sân bay lại nhận được tin nguyên chủ gặp tai nạn xe cộ, đang trên đường đến bệnh viện, cuối cùng cậu ta vội vàng chạy tới bệnh viện, không kịp trở về nhà, đành phải ở đó chăm sóc nguyên chủ.
Lúc ấy, sự việc này làm chấn động gia đình của hai người, Phó Hạ và Du Thần cùng ngày chạy đến chỗ nguyên chủ, ngay cả cha mẹ của Lê Bắc cũng đến, nhưng may mắn sau đó, nguyên chủ chỉ bị thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, chỉ là đầu bị va đập, hôn mê vài ngày.
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu sờ soạng đầu mình – Thảo nào, cậu cứ cảm thấy trí nhớ không tốt như trước, hóa ra là bị tai nạn xe cộ ảnh hưởng đầu óc!
Sau sự việc này, Lê Bắc tự trách bản thân rất lâu, cậu ta cho rằng nếu lúc đó mình không cãi nhau với nguyên chủ, nguyên chủ cũng không xảy ra chuyện, nên bắt đầu đối xử tốt với nguyên chủ bất kể trả giá.
Du Bách Chu ngẫm nghĩ kịch bản, mới nhận ra trong khoảng thời gian này Lê Bắc đối xử rất tốt với mình là vì chuyện này.
Hai người trong phòng vẫn tiếp tục.
Sau khi Đồ Cao Minh biết chuyện, bàn tay đặt trong dòng nước bất động, sắc mặt tái nhợt nhìn Xa Thông, "Sao mày không nói với tao sớm hơn?"
Xa Thông thở dài nói: "Tai nạn xe cộ luôn là vết sẹo trong lòng đại ca. Tao không muốn khơi ra trước mặt anh ấy, mày không biết cũng tốt."
Đồ Cao Minh nắm lấy cổ áo Xa Thông, "Tao không biết cũng tốt là ý gì? Mày cho rằng mày là người duy nhất quan tâm đến đại ca sao!"
Xa Thông bất lực nói: "Tao tình cờ nghe đại ca và Lê ca tán gẫu mới biết được chuyện này thôi. Đại ca không kể với tao, anh ấy cũng không muốn nhắc đến, mày bảo tao phải nói với mày thế nào?"
Hai người đang tranh cãi, cánh cửa nhà vệ sinh bất ngờ bị đẩy ra, họ nhìn sang, đúng lúc thấy Du Bách Chu đang trong tư thế hai tay chống lên cửa đầy xấu hổ.
Ba ánh mắt chạm nhau: "!!!!"
Lúc này, thầy giáo vừa đẩy cửa kia đi vòng qua Du Bách Chu, bước thẳng vào nhà vệ sinh, nghiêng người về phía Du Bách Chu lẩm bẩm nói: "Kỳ cục..."
Du Bách Chu: "..."
Nhà vệ sinh không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Du Bách Chu đưa Đồ Cao Minh và Xa Thông đi nơi khác. Hai người ngồi xổm trên mặt đất, cậu khoanh tay đi tới đi lui, đi được một lúc thì dừng lại, "Vậy nên, các cậu cảm thấy anh khác trước là vì vụ tai nạn xe hơi đó?"
Hai người ngẩng đầu nhìn cậu, đồng thời gật nhẹ đầu.
"Thật ra..." Du Bách Chu suy nghĩ một chút, trên mặt hiện lên sự khổ sở, "Đúng là như thế."
Nghe vậy, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Ban đầu Du Bách Chu còn lo lắng rằng thiết lập tính cách của bản thân bị sụp đổ sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, giờ thì ổn rồi, cậu đã tìm được một lý do thích hợp!!
Cậu lấy hết năng lượng mà cậu dùng để diễn thuyết ở kiếp trước, tràng giang đại hải nói với họ một đoạn dài về hành trình tâm lý của cậu sau tai nạn xe hơi, bảo họ rằng vụ tai nạn đã gột rửa cậu, cho cậu một đôi mắt nhìn thấy tình yêu xung quanh mình, để cậu phát hiện cuộc sống có rất nhiều chuyện đầy ý nghĩa, khiến cậu muốn bỏ hết những tật xấu trước đây của mình...
Cậu hăng hái nổ, hai người nhiệt tình tin.
Nghe đến những lời cuối cùng, hai mắt Đồ Cao Minh thậm chí còn đỏ lên, ngược lại Xa Thông vẫn duy trì chút lý trí, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Du Bách Chu không biết mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, trong lòng hết sức sảng khoái – Tuyệt vời, sau này có thể thỏa thích phá bỏ thiết lập tính cách!
Cậu an ủi hai người một lúc rồi đưa họ trở lại lớp học.
Hạ Diễn đến lớp học, không hề nghi ngờ lại nhìn thấy chiếc bánh mì bơ dâu trong ngăn kéo bàn học của mình, anh nhìn bánh mì bên trong, cảm thấy bất lực.
Giọng của một người bạn cùng lớp vang lên từ cửa, "Hạ Diễn, Trần lão sư bảo cậu đến văn phòng."
Hạ Diễn đáp lời, đứng dậy đi về phía cửa sau, vừa đi được vài bước thì nghe thấy giọng nói của Du Bách Chu từ ngoài cửa truyền đến, sau đó nhìn thấy Du Bách Chu vừa từ góc rẽ quẹo vào phòng học, theo sau là Đồ Cao Minh và Xa Thông.
Thấy Du Bách Chu, Hạ Diễn nghĩ đến việc cậu cung cấp bánh mì liên tục mỗi ngày, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Anh không có thời gian chơi game với trẻ con.
Cứ tiếp tục thế này không ổn, tốt hơn hết là dứt khoát nói rõ với Du Bách Chu.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Hạ Diễn hé môi, vừa định gọi Du Bách Chu, nhưng anh cũng không ngờ, khi Du Bách Chu nhìn thấy anh, cậu giống như đỉa phải vôi, đột nhiên lùi lại.
Khoảng cách giữa hai người được Du Bách Chu kéo giãn ra.
Hạ Diễn sững sờ nửa giây.
Sau đó lông mày anh khẽ cau lại, mím môi, đi ngang qua Du Bách Chu.
Hạ Diễn đi rồi, Du Bách Chu mới quay đầu hỏi Đồ Cao Minh, "Vừa rồi anh không đi quá gần Hạ Diễn chứ?"
Đồ Cao Minh ngẫm nghĩ, "Không có."
Du Bách Chu lập tức thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy cậu có lẽ không bị Hạ Diễn ghét bỏ đâu.
Hạ Diễn không thích cậu đến gần anh, dễ ợt, cậu chủ động giữ khoảng cách là được.
Chiến đấu tầm xa trước, rồi chiến đấu tầm gần, hoàn hảo không khiếm khuyết.
...
Buổi chiều tan học, Phan Diệc chờ ở cổng trường, dù Hạ Diễn nhiều lần bảo không cần chờ anh, nhưng Phan Diệc luôn mượn cớ tiện đường túm anh lên xe.
Nhà Hạ Diễn không xa trường học, nếu lái xe thì chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Trước khi Hạ Diễn xuống xe, Phan Diệc nhìn thấy trong cặp sách của anh có bánh mì bơ dâu, trông rất ngon, nhất thời thèm thuồng, bèn hỏi Hạ Diễn mình có thể ăn không.
Hạ Diễn nghĩ tới sáng nay Du Bách Chu trốn tránh mình, ánh mắt có chút lạnh lùng, cũng không quan tâm lắm nói: "Tùy cậu."
Được sự cho phép, Phan Diệc tự giác giơ tay lấy, "Cảm ơn Diễn ca!"
Phan Diệc cầm bánh mì, vừa bóc vỏ ngoài vừa hỏi: "Cái này nhìn ngon thật, mua ở trường học chúng ta phải không?"
Hạ Diễn ngập ngừng một lát, "... Không phải."
Phan Diệc nói: "Bên ngoài trường học? Anh nói cho em chỗ, lần sau em đi mua."
Phan Diệc mở gói, định cắn xuống miếng dâu tây sô-cô-la tinh xảo bên trên, đột nhiên hai tay trống rỗng, miệng khép lại, chỉ cắn được không khí.
Hạ Diễn thu hồi bánh mì, "Quên đi, hay là cậu đừng ăn."
Phan Diệc giơ hai bàn tay rỗng, tủi thân càm ràm: "?? Anh ơi! Em cho nó vào miệng rồi, sao anh có thể đổi ý?"
Hạ Diễn lặng thinh, bước ra khỏi xe.
Nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt Phan Diệc lóe lên, hạ cửa kính xuống, hỏi: "Anh, có phải cậu nhóc mà anh thích tặng cho anh không?"
Hạ Diễn dừng bước.
Sau một lúc, anh quay đầu nhìn Phan Diệc, ném bánh mì cho cậu ta, "Lắm chuyện."
Phan Diệc bắt lấy bánh mì, cười khì khì không thôi.
Bởi vì ở lại giao bài tập nên Du Bách Chu ra trễ vài phút, trên đường về, cậu nhờ Lý thúc dừng xe ở lối vào cửa hàng văn phòng phẩm, đi vào mua một lọ mực xanh.
Buổi chiều đi ngang qua chỗ ngồi của Hạ Diễn, cậu phát hiện lọ mực của Hạ Diễn đã cạn.
Lý thúc biết xưa nay Du Bách Chu chưa bao giờ dùng bút máy, nghĩ cậu mua cho Du Thần nên ân cần nhắc nhở: "Tiểu thiếu gia, Du tiên sinh không dùng mực xanh, chỉ dùng mực đen."
Du Bách Chu hiểu ý của Lý thúc, giải thích: "Chú hiểu lầm rồi, không phải cho ba lớn của cháu, mà cháu mua cho một người bạn."
Lý thúc cũng loáng thoáng nghe được chút chuyện từ chỗ Du Thần và Phó Hạ, cười đầy ẩn ý nói: "Xem ra người bạn này rất quan trọng với cháu."
Du Bách Chu suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu, "Rất quan trọng."
Người này có thể nắm giữ vận mệnh của cả gia đình mình.
...
Tự học buổi tối, thừa dịp Hạ Diễn không có ở đây, Du Bách Chu lặng lẽ bỏ mực nước vào ngăn bàn anh, sau đó dán một tờ giấy nhớ lên bình mực như thường lệ.
Lúc trước Du Bách Chu đưa bánh mì cho Hạ Diễn, cậu rất thoải mái không hề giấu giếm, lần này cũng vậy.
Cậu có hai mục đích khi làm việc này: thứ nhất, tăng độ thiện cảm; thứ hai, để người khác biết rằng mặc dù bình thường cậu và Hạ Diễn không giao tiếp nhiều, nhưng mối quan hệ giữa cậu và Hạ Diễn là rất phi thường, thuận tiện cho vài người lòng dạ xấu xa hiểu được Hạ Diễn không phải là người mà họ muốn bắt nạt thì bắt nạt.
Tóm lại trong một câu — Hạ Diễn là người của Du Bách Chu, nếu mày dám động vào cậu ấy, mày chết chắc.
Trong sách gốc có viết rằng Hạ Diễn thường xuyên bị bắt nạt bởi nhiều cách thức, nhưng kể từ khi cậu đưa bánh mì, hình như cậu không nghe nói về việc Hạ Diễn bị bắt nạt nữa.
Như vậy không thể phủ nhận, phương pháp này có hiệu quả.
Du Bách Chu Hi thật sự hi vọng, trong khi tẩy rửa giá trị tội ác của bản thân, cậu có thể tiện thể cung cấp cho Hạ Diễn một số sự trợ giúp trong khả năng của mình.
Ai cũng có lúc tuyệt vọng, cậu không thể trơ mắt nhìn Hạ Diễn rơi vào tuyệt vọng mà không làm gì.
Dẫu cho mai sau người này sẽ phát triển thành một người rất mạnh mẽ, nhưng đó là chuyện của tương lai.
Lúc ấy, cậu không nhất thiết sẽ có quan hệ gì đó với Hạ Diễn, nhưng bây giờ thì khác.
Cậu không thể là ánh sáng của Hạ Diễn, nhưng cậu có thể là một con đom đóm trong thoáng chốc, tạo một điểm sáng trên con đường phía trước của anh.
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu hết sức cảm động, cũng cảm thấy mình có chút vĩ đại!
Tuy nhiên, vào lúc này, người bạn cùng bàn của Hạ Diễn, Thi Sùng Tuấn, đại diện tiêu biểu cho môn ngữ văn của lớp của họ, nhìn gò má của Du Bách Chu, run rẩy đôi tay gầy guộc, hoảng sợ đỡ kính mắt.
Rốt cuộc... Sắp bắt đầu rồi sao...
Tặng đồ cho Hạ Diễn xong, Du Bách Chu hoàn toàn không để ý đến Thi Sùng Tuấn bên cạnh, chỉ mải miết nghĩ tới giá trị thiện cảm sẽ tăng vọt, vô cùng vui vẻ trở về chỗ ngồi.
Đêm đó, một lời tiên tri bắt đầu lan truyền trong Tieba của trường –
Hot boy Du vừa đấm vừa xoa, sau khi cho Hạ Diễn nhiều lợi ích, cuối cùng tặng một lọ mực. Mực 墨/mò/ đồng âm với 没/mò/ trong tiêu diệt 覆没/fùmò/. Cuối cùng, hot boy Du muốn tàn nhẫn tiêu diệt Hạ Diễn!
Chậc chậc, Du Bách Chu cảm thán, quả nhiên là giống với game công lược mà.
Có suy nghĩ này, nhưng Du Bách Chu không có thời gian, đành nhờ dì giúp việc trong nhà mỗi ngày giúp cậu chuẩn bị bánh mì bơ dâu tây, cậu mang đến trường học cho Hạ Diễn.
Phó Hạ trêu chọc cậu vài lần, nói cậu thật sự dồn hết tâm sức vì bạn gái, chẳng những tự tay làm, mà còn mang theo cả sữa bò uống kèm bánh mì.
Trong lòng Du Bách Chu tự nhủ, sữa bò là để con uống thôi.
Du Bách Chu không giải thích nổi, da mặt lại mỏng, lần nào cũng đỏ mặt rời khỏi nhà.
Du Thần đang đi công tác, Phó Hạ gọi điện thoại kể cho hắn nghe chuyện lý thú này, Du Thần lập tức giận dữ: "Gửi thông tin và địa chỉ của con bé đó cho anh! Anh thật muốn xem xem con cái nhà ai bỏ bùa mê thuốc lú cho thằng bé, thành tích của thằng bé xếp bét mà còn dám hẹn hò yêu đương với người khác, có phải nó ăn no rửng mỡ không?"
Phó Hạ đưa điện thoại di động ra khỏi tai một chút, sau đó vừa uống cà phê, vừa thong dong nói: "Nhưng Tiểu Chu đã nói sẽ chăm chỉ học tập, anh không thể nghiêm túc tin tưởng thằng bé một lần sao? Hơn nữa, em cũng không biết đối phương là ai. Lỡ là một cô bé học rất giỏi thì sao, nếu kết giao với một cô gái như vậy có thể khơi dậy hứng thú học tập của thằng bé thì em ủng hộ nhiệt tình."
Du Thần tức giận: "Nếu là một đứa học dốt thì sao?"
Phó Hạ: "Vậy thì để con trai chúng ta dẫn dắt con bé cùng nhau tiến bộ."
Du Thần: "..." Em tin con trai em thật đấy.
...
Sáng sớm, Du Bách Chu đến trường, đút bánh mì vào ngăn bàn của "bạn gái" như mọi khi.
Cậu cất bánh mì đi, lấy sữa ra và bắt đầu uống, nhưng một nửa phần sữa vô tình bị đổ xuống.
Cậu đi đến nhà vệ sinh, vẫn chưa tiến vào đã nghe thấy có người ở bên trong khe khẽ bàn luận về cậu.
Cùng với tiếng nước chảy, là một giọng nói quen thuộc.
"Mày có cảm thấy gần đây đại ca trở nên là lạ thế nào không?"
Đó là giọng của Đồ Cao Minh.
Du Bách Chu tiến lại gần cánh cửa khép hờ, cẩn thận lắng nghe tiếng nói chuyện của những người bên trong.
"Có."
Lần này là tiếng của Xa Thông.
"Phải đấy! Mày cũng phát hiện ra à! Móa, tao cứ tưởng chỉ mình tao cảm thấy đại ca khác với trước kia." Đồ Cao Minh nói: "Nói thế nào nhỉ, cảm giác tính cách của đại ca rất khác lúc trước, đôi khi... giống như biến thành một người hoàn toàn khác."
Nghe được phát biểu của Đồ Cao Minh, Du Bách Chu ở ngoài cửa sửng sốt, tuy cậu không cố ý che giấu thân phận của mình, nhất là sau khi biết được kịch bản, nhưng đột nhiên bị người xung quanh nói như vậy, vẫn không khỏi giật thót, cậu tiếp tục lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người bên trong.
Trước khi nói xong, Đồ Cao Minh cười bổ sung: "Nhưng tao cảm thấy đại ca bây giờ thật dễ thương."
Du Bách Chu: "..."
Xa Thông: "..."
Xa Thông khinh thường liếc nhìn Đồ Cao Minh, rồi nghĩ ra điều gì đó, dừng lại, nói: "Tao biết vì sao đại ca bỗng trở nên thế này."
Du Bách Chu ở cửa kinh ngạc, "!!"
Mình bại lộ rồi?!
Đồ Cao Minh còn sửng sốt hơn cậu: "Mày biết?!"
Xa Thông bảo cậu ta nhỏ giọng, sau đó nhìn quanh không thấy ai, mới nói: "Kỳ nghỉ trước đại ca và Lê ca ở nước ngoài thì xảy ra tai nạn."
Nghe vậy, Du Bách Chu ở ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Xa Thông biết mình không phải nguyên chủ.
Đồ Cao Minh trợn to mắt không tin, "Tai nạn? Tai nạn gì vậy??"
Xa Thông ngập ngừng nói: "... Đại ca bị tai nạn xe cộ."
Khi Xa Thông nói điều này, Du Bách Chu cũng nhớ đến kịch bản.
Thực sự có chuyện như vậy.
Kỳ nghỉ trước, nguyên chủ và Lê Bắc đi nghỉ mát ở nước ngoài, nhưng họ vô tình bị tai nạn xe cộ, còn phải nhập viện.
Nguyên nhân của sự việc là vào ngày nghỉ thứ ba, nguyên chủ và Lê Bắc vốn dĩ hẹn tự lái xe cùng nhau du lịch, kết quả trong nhà Lê Bắc đột nhiên có việc, Lê Bắc phải về ngay lập tức. Nguyên chủ nghe xong giận dỗi, bởi vì chuyện của gia đình Lê Bắc không có mặt Lê Bắc cũng chẳng sao, nhưng Lê Bắc rất có trách nhiệm, cộng thêm cha của cậu ta yêu cầu cậu ta quay lại, vì vậy cậu ta rất kiên nhẫn thảo luận với nguyên chủ, nhưng nguyên chủ phát cáu không đồng ý, Lê Bắc cũng không nhẫn nại thêm. Sau đó, hai người cãi nhau một trận, Lê Bắc rời đi ngay ngày hôm đó, nguyên chủ ở lại.
Tuy nhiên, Lê Bắc mới đến sân bay lại nhận được tin nguyên chủ gặp tai nạn xe cộ, đang trên đường đến bệnh viện, cuối cùng cậu ta vội vàng chạy tới bệnh viện, không kịp trở về nhà, đành phải ở đó chăm sóc nguyên chủ.
Lúc ấy, sự việc này làm chấn động gia đình của hai người, Phó Hạ và Du Thần cùng ngày chạy đến chỗ nguyên chủ, ngay cả cha mẹ của Lê Bắc cũng đến, nhưng may mắn sau đó, nguyên chủ chỉ bị thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, chỉ là đầu bị va đập, hôn mê vài ngày.
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu sờ soạng đầu mình – Thảo nào, cậu cứ cảm thấy trí nhớ không tốt như trước, hóa ra là bị tai nạn xe cộ ảnh hưởng đầu óc!
Sau sự việc này, Lê Bắc tự trách bản thân rất lâu, cậu ta cho rằng nếu lúc đó mình không cãi nhau với nguyên chủ, nguyên chủ cũng không xảy ra chuyện, nên bắt đầu đối xử tốt với nguyên chủ bất kể trả giá.
Du Bách Chu ngẫm nghĩ kịch bản, mới nhận ra trong khoảng thời gian này Lê Bắc đối xử rất tốt với mình là vì chuyện này.
Hai người trong phòng vẫn tiếp tục.
Sau khi Đồ Cao Minh biết chuyện, bàn tay đặt trong dòng nước bất động, sắc mặt tái nhợt nhìn Xa Thông, "Sao mày không nói với tao sớm hơn?"
Xa Thông thở dài nói: "Tai nạn xe cộ luôn là vết sẹo trong lòng đại ca. Tao không muốn khơi ra trước mặt anh ấy, mày không biết cũng tốt."
Đồ Cao Minh nắm lấy cổ áo Xa Thông, "Tao không biết cũng tốt là ý gì? Mày cho rằng mày là người duy nhất quan tâm đến đại ca sao!"
Xa Thông bất lực nói: "Tao tình cờ nghe đại ca và Lê ca tán gẫu mới biết được chuyện này thôi. Đại ca không kể với tao, anh ấy cũng không muốn nhắc đến, mày bảo tao phải nói với mày thế nào?"
Hai người đang tranh cãi, cánh cửa nhà vệ sinh bất ngờ bị đẩy ra, họ nhìn sang, đúng lúc thấy Du Bách Chu đang trong tư thế hai tay chống lên cửa đầy xấu hổ.
Ba ánh mắt chạm nhau: "!!!!"
Lúc này, thầy giáo vừa đẩy cửa kia đi vòng qua Du Bách Chu, bước thẳng vào nhà vệ sinh, nghiêng người về phía Du Bách Chu lẩm bẩm nói: "Kỳ cục..."
Du Bách Chu: "..."
Nhà vệ sinh không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Du Bách Chu đưa Đồ Cao Minh và Xa Thông đi nơi khác. Hai người ngồi xổm trên mặt đất, cậu khoanh tay đi tới đi lui, đi được một lúc thì dừng lại, "Vậy nên, các cậu cảm thấy anh khác trước là vì vụ tai nạn xe hơi đó?"
Hai người ngẩng đầu nhìn cậu, đồng thời gật nhẹ đầu.
"Thật ra..." Du Bách Chu suy nghĩ một chút, trên mặt hiện lên sự khổ sở, "Đúng là như thế."
Nghe vậy, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Ban đầu Du Bách Chu còn lo lắng rằng thiết lập tính cách của bản thân bị sụp đổ sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, giờ thì ổn rồi, cậu đã tìm được một lý do thích hợp!!
Cậu lấy hết năng lượng mà cậu dùng để diễn thuyết ở kiếp trước, tràng giang đại hải nói với họ một đoạn dài về hành trình tâm lý của cậu sau tai nạn xe hơi, bảo họ rằng vụ tai nạn đã gột rửa cậu, cho cậu một đôi mắt nhìn thấy tình yêu xung quanh mình, để cậu phát hiện cuộc sống có rất nhiều chuyện đầy ý nghĩa, khiến cậu muốn bỏ hết những tật xấu trước đây của mình...
Cậu hăng hái nổ, hai người nhiệt tình tin.
Nghe đến những lời cuối cùng, hai mắt Đồ Cao Minh thậm chí còn đỏ lên, ngược lại Xa Thông vẫn duy trì chút lý trí, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Du Bách Chu không biết mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, trong lòng hết sức sảng khoái – Tuyệt vời, sau này có thể thỏa thích phá bỏ thiết lập tính cách!
Cậu an ủi hai người một lúc rồi đưa họ trở lại lớp học.
Hạ Diễn đến lớp học, không hề nghi ngờ lại nhìn thấy chiếc bánh mì bơ dâu trong ngăn kéo bàn học của mình, anh nhìn bánh mì bên trong, cảm thấy bất lực.
Giọng của một người bạn cùng lớp vang lên từ cửa, "Hạ Diễn, Trần lão sư bảo cậu đến văn phòng."
Hạ Diễn đáp lời, đứng dậy đi về phía cửa sau, vừa đi được vài bước thì nghe thấy giọng nói của Du Bách Chu từ ngoài cửa truyền đến, sau đó nhìn thấy Du Bách Chu vừa từ góc rẽ quẹo vào phòng học, theo sau là Đồ Cao Minh và Xa Thông.
Thấy Du Bách Chu, Hạ Diễn nghĩ đến việc cậu cung cấp bánh mì liên tục mỗi ngày, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Anh không có thời gian chơi game với trẻ con.
Cứ tiếp tục thế này không ổn, tốt hơn hết là dứt khoát nói rõ với Du Bách Chu.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Hạ Diễn hé môi, vừa định gọi Du Bách Chu, nhưng anh cũng không ngờ, khi Du Bách Chu nhìn thấy anh, cậu giống như đỉa phải vôi, đột nhiên lùi lại.
Khoảng cách giữa hai người được Du Bách Chu kéo giãn ra.
Hạ Diễn sững sờ nửa giây.
Sau đó lông mày anh khẽ cau lại, mím môi, đi ngang qua Du Bách Chu.
Hạ Diễn đi rồi, Du Bách Chu mới quay đầu hỏi Đồ Cao Minh, "Vừa rồi anh không đi quá gần Hạ Diễn chứ?"
Đồ Cao Minh ngẫm nghĩ, "Không có."
Du Bách Chu lập tức thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy cậu có lẽ không bị Hạ Diễn ghét bỏ đâu.
Hạ Diễn không thích cậu đến gần anh, dễ ợt, cậu chủ động giữ khoảng cách là được.
Chiến đấu tầm xa trước, rồi chiến đấu tầm gần, hoàn hảo không khiếm khuyết.
...
Buổi chiều tan học, Phan Diệc chờ ở cổng trường, dù Hạ Diễn nhiều lần bảo không cần chờ anh, nhưng Phan Diệc luôn mượn cớ tiện đường túm anh lên xe.
Nhà Hạ Diễn không xa trường học, nếu lái xe thì chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Trước khi Hạ Diễn xuống xe, Phan Diệc nhìn thấy trong cặp sách của anh có bánh mì bơ dâu, trông rất ngon, nhất thời thèm thuồng, bèn hỏi Hạ Diễn mình có thể ăn không.
Hạ Diễn nghĩ tới sáng nay Du Bách Chu trốn tránh mình, ánh mắt có chút lạnh lùng, cũng không quan tâm lắm nói: "Tùy cậu."
Được sự cho phép, Phan Diệc tự giác giơ tay lấy, "Cảm ơn Diễn ca!"
Phan Diệc cầm bánh mì, vừa bóc vỏ ngoài vừa hỏi: "Cái này nhìn ngon thật, mua ở trường học chúng ta phải không?"
Hạ Diễn ngập ngừng một lát, "... Không phải."
Phan Diệc nói: "Bên ngoài trường học? Anh nói cho em chỗ, lần sau em đi mua."
Phan Diệc mở gói, định cắn xuống miếng dâu tây sô-cô-la tinh xảo bên trên, đột nhiên hai tay trống rỗng, miệng khép lại, chỉ cắn được không khí.
Hạ Diễn thu hồi bánh mì, "Quên đi, hay là cậu đừng ăn."
Phan Diệc giơ hai bàn tay rỗng, tủi thân càm ràm: "?? Anh ơi! Em cho nó vào miệng rồi, sao anh có thể đổi ý?"
Hạ Diễn lặng thinh, bước ra khỏi xe.
Nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt Phan Diệc lóe lên, hạ cửa kính xuống, hỏi: "Anh, có phải cậu nhóc mà anh thích tặng cho anh không?"
Hạ Diễn dừng bước.
Sau một lúc, anh quay đầu nhìn Phan Diệc, ném bánh mì cho cậu ta, "Lắm chuyện."
Phan Diệc bắt lấy bánh mì, cười khì khì không thôi.
Bởi vì ở lại giao bài tập nên Du Bách Chu ra trễ vài phút, trên đường về, cậu nhờ Lý thúc dừng xe ở lối vào cửa hàng văn phòng phẩm, đi vào mua một lọ mực xanh.
Buổi chiều đi ngang qua chỗ ngồi của Hạ Diễn, cậu phát hiện lọ mực của Hạ Diễn đã cạn.
Lý thúc biết xưa nay Du Bách Chu chưa bao giờ dùng bút máy, nghĩ cậu mua cho Du Thần nên ân cần nhắc nhở: "Tiểu thiếu gia, Du tiên sinh không dùng mực xanh, chỉ dùng mực đen."
Du Bách Chu hiểu ý của Lý thúc, giải thích: "Chú hiểu lầm rồi, không phải cho ba lớn của cháu, mà cháu mua cho một người bạn."
Lý thúc cũng loáng thoáng nghe được chút chuyện từ chỗ Du Thần và Phó Hạ, cười đầy ẩn ý nói: "Xem ra người bạn này rất quan trọng với cháu."
Du Bách Chu suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu, "Rất quan trọng."
Người này có thể nắm giữ vận mệnh của cả gia đình mình.
...
Tự học buổi tối, thừa dịp Hạ Diễn không có ở đây, Du Bách Chu lặng lẽ bỏ mực nước vào ngăn bàn anh, sau đó dán một tờ giấy nhớ lên bình mực như thường lệ.
Lúc trước Du Bách Chu đưa bánh mì cho Hạ Diễn, cậu rất thoải mái không hề giấu giếm, lần này cũng vậy.
Cậu có hai mục đích khi làm việc này: thứ nhất, tăng độ thiện cảm; thứ hai, để người khác biết rằng mặc dù bình thường cậu và Hạ Diễn không giao tiếp nhiều, nhưng mối quan hệ giữa cậu và Hạ Diễn là rất phi thường, thuận tiện cho vài người lòng dạ xấu xa hiểu được Hạ Diễn không phải là người mà họ muốn bắt nạt thì bắt nạt.
Tóm lại trong một câu — Hạ Diễn là người của Du Bách Chu, nếu mày dám động vào cậu ấy, mày chết chắc.
Trong sách gốc có viết rằng Hạ Diễn thường xuyên bị bắt nạt bởi nhiều cách thức, nhưng kể từ khi cậu đưa bánh mì, hình như cậu không nghe nói về việc Hạ Diễn bị bắt nạt nữa.
Như vậy không thể phủ nhận, phương pháp này có hiệu quả.
Du Bách Chu Hi thật sự hi vọng, trong khi tẩy rửa giá trị tội ác của bản thân, cậu có thể tiện thể cung cấp cho Hạ Diễn một số sự trợ giúp trong khả năng của mình.
Ai cũng có lúc tuyệt vọng, cậu không thể trơ mắt nhìn Hạ Diễn rơi vào tuyệt vọng mà không làm gì.
Dẫu cho mai sau người này sẽ phát triển thành một người rất mạnh mẽ, nhưng đó là chuyện của tương lai.
Lúc ấy, cậu không nhất thiết sẽ có quan hệ gì đó với Hạ Diễn, nhưng bây giờ thì khác.
Cậu không thể là ánh sáng của Hạ Diễn, nhưng cậu có thể là một con đom đóm trong thoáng chốc, tạo một điểm sáng trên con đường phía trước của anh.
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu hết sức cảm động, cũng cảm thấy mình có chút vĩ đại!
Tuy nhiên, vào lúc này, người bạn cùng bàn của Hạ Diễn, Thi Sùng Tuấn, đại diện tiêu biểu cho môn ngữ văn của lớp của họ, nhìn gò má của Du Bách Chu, run rẩy đôi tay gầy guộc, hoảng sợ đỡ kính mắt.
Rốt cuộc... Sắp bắt đầu rồi sao...
Tặng đồ cho Hạ Diễn xong, Du Bách Chu hoàn toàn không để ý đến Thi Sùng Tuấn bên cạnh, chỉ mải miết nghĩ tới giá trị thiện cảm sẽ tăng vọt, vô cùng vui vẻ trở về chỗ ngồi.
Đêm đó, một lời tiên tri bắt đầu lan truyền trong Tieba của trường –
Hot boy Du vừa đấm vừa xoa, sau khi cho Hạ Diễn nhiều lợi ích, cuối cùng tặng một lọ mực. Mực 墨/mò/ đồng âm với 没/mò/ trong tiêu diệt 覆没/fùmò/. Cuối cùng, hot boy Du muốn tàn nhẫn tiêu diệt Hạ Diễn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất