Xuyên Thành Lão Bà Của Nhân Vật Phản Diện Trong Tiểu Thuyết
Chương 3: "Nếu đến để chửi tôi thì mời hai vị đi về
Nguyệt Phong Ngạn nhìn Trình Thiên Hoàn rồi lại nhìn hai con người một nam một nữ trước mặt, nhíu mày lên tiếng: “Làm loạn cái gì thế hả?”
Bạch Khánh Long ủy khuất lại gần Nguyệt Phong Ngạn làm nũng như chú cún con:“Anh, cậu ta sao lại anh đây?”
Nguyệt Phong Ngạn liếc nhìn quản gia, quản gia thấy thế liền lôi Bạch Khánh Long đang ủy khuất ra chỗ Hàn Như Uyên. Nguyệt Phong Ngạn thấy cậu ta đã về chỗ của bạn gái lúc này mới nhìn bọn họ lên tiếng:“Chị dâu của mấy người không ở đây thì ở đâu? Lớn rồi học cách tôn trọng trưởng bối đi”
Bạch Khánh Long tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, anh luôn nghĩ ca mình sẽ không tha thứ cho tên khốn nạn kia sau khi biết tên đó sẽ phản bội ca, ai ngờ sau một đêm ca mình hoàn toàn thay đổi, lại đồng ý cho tên khốn này ở đây, còn nói đây là chị dâu anh làm cho anh muốn thổ huyết. Bạch Khánh Long tức giận nhìn mặt Nguyệt Phong Ngạn nói: “Ca bị điên rồi hay sao? Tên này đã cắm sừng ca đấy? Cậu ta còn định chia cắt em với Như Uyên đó? Ca giữ lại cậu ta làm gì vậy?”
Nguyệt Phong Ngạn lia ánh mắt sắc lạnh nhìn Bạch Khánh Long, trầm giọng lên tiếng thoạt nhìn hắn không thích thái độ và cách nói chuyện này của Bạch Khánh Long: “Tôn trọng trưởng bối. Cậu nghe không hiểu?”
Bạch Khánh Long thấy thái độ này của Nguyệt Phong Ngạn bất ngờ lùi lại một bước, người anh trai này của anh chưa bao giờ tức giận, nói chuyện với ai cũng nhàn nhạt thờ ơ, dù có ai xiên xỏ, nói bóng nói gió người anh trai này hắn cũng không bao giờ tức giận vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói tiếng nào, giống kiểu người “mặc kệ mọi thứ không quan tâm người khác nói gì với mình” thế nhưng giờ hắn lại tức giận chỉ vì anh nói xấu người chồng hợp pháp của hắn. Bạch Khánh Long có chút không tin nói, anh ta nhìn Trình Thiên Hoàn với ánh mắt “Mẹ kiếp cậu dám bỏ bùa mê thuốc lú cho anh ấy”
Trình Thiên Hoàn cũng là kiểu người giống Nguyệt Phong Ngạn, cậu mặc kệ ai nói gì mình vẫn thờ ơ chẳng quan tâm. Thấy giọng điệu của Nguyệt Phong Ngạn tức giận cũng ngước mặt nhìn hắn, cậu có chút vui vẻ? Bởi chưa bao giờ có ai vì cậu mà tức giận.
Thấy tình hình không ổn Trình Thiên Hoàn giọng trầm xuống lến tiếng: “Nếu đến để chửi tôi thì mời hai vị đi về”. Tuy cậu nói nhưng không nhìn vào bọn họ mà vẫn xem tivi ngồi ăn snack khoai tay vị gà rán. Bạch Khánh Long và Hàn Như Uyên á khẩu không nói được gì, vốn dĩ mục đích ban đầu của bọn họ đến đây là xem Trình Thiên Hoàn còn sống hay đã chết.
Trình Thiên Hoàn lại tiếp tục lên tiếng: “Nếu đến để xem tôi chết hay chưa thì bây giờ các người về được rồi bởi vì tôi vẫn còn sống. Còn muốn đến thăm sức tình hình sức khỏe của tôi thì các người cũng về được rồi bởi như các người đã thấy tôi rất khỏe mạnh không có vấn đề gì hết”
Chưa kịp để ai nói gì Trình Thiên Hoàn lên tiếng lần nữa: “Còn có chuyện hồi xưa tôi làm tôi xin lỗi, lúc ấy tôi ngu muội. Mong hai vị tha thứ. Quản gia tiễn khách”
Bạch Khánh Long, Hàn Như Uyên và Nguyệt Phong Ngạn trước thái độ này của Trình Thiên Hoàn. Quản gia nhìn Nguyệt Phong Ngạn trong lòng có chút do dự, Nguyệt Phong Ngạn lấy tay xoa hai bên vầng thái dương nhìn quản gia lên tiếng: “Dì Dương tiễn khách”
Dì Dương thấy ông chủ mình lên tiếng mới dám hành động: “ Mời Bạch thiếu gia, Hàn tiểu thư về cho. Hôm nay tiên sinh và vợ tiên sinh rất mệt cần nghỉ ngơi, mong hai vị thông cảm”. Dì Dương rất lịch sự tiễn hai người bọn họ ra tận cửa.
Bạch Khánh Long ủy khuất lại gần Nguyệt Phong Ngạn làm nũng như chú cún con:“Anh, cậu ta sao lại anh đây?”
Nguyệt Phong Ngạn liếc nhìn quản gia, quản gia thấy thế liền lôi Bạch Khánh Long đang ủy khuất ra chỗ Hàn Như Uyên. Nguyệt Phong Ngạn thấy cậu ta đã về chỗ của bạn gái lúc này mới nhìn bọn họ lên tiếng:“Chị dâu của mấy người không ở đây thì ở đâu? Lớn rồi học cách tôn trọng trưởng bối đi”
Bạch Khánh Long tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, anh luôn nghĩ ca mình sẽ không tha thứ cho tên khốn nạn kia sau khi biết tên đó sẽ phản bội ca, ai ngờ sau một đêm ca mình hoàn toàn thay đổi, lại đồng ý cho tên khốn này ở đây, còn nói đây là chị dâu anh làm cho anh muốn thổ huyết. Bạch Khánh Long tức giận nhìn mặt Nguyệt Phong Ngạn nói: “Ca bị điên rồi hay sao? Tên này đã cắm sừng ca đấy? Cậu ta còn định chia cắt em với Như Uyên đó? Ca giữ lại cậu ta làm gì vậy?”
Nguyệt Phong Ngạn lia ánh mắt sắc lạnh nhìn Bạch Khánh Long, trầm giọng lên tiếng thoạt nhìn hắn không thích thái độ và cách nói chuyện này của Bạch Khánh Long: “Tôn trọng trưởng bối. Cậu nghe không hiểu?”
Bạch Khánh Long thấy thái độ này của Nguyệt Phong Ngạn bất ngờ lùi lại một bước, người anh trai này của anh chưa bao giờ tức giận, nói chuyện với ai cũng nhàn nhạt thờ ơ, dù có ai xiên xỏ, nói bóng nói gió người anh trai này hắn cũng không bao giờ tức giận vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói tiếng nào, giống kiểu người “mặc kệ mọi thứ không quan tâm người khác nói gì với mình” thế nhưng giờ hắn lại tức giận chỉ vì anh nói xấu người chồng hợp pháp của hắn. Bạch Khánh Long có chút không tin nói, anh ta nhìn Trình Thiên Hoàn với ánh mắt “Mẹ kiếp cậu dám bỏ bùa mê thuốc lú cho anh ấy”
Trình Thiên Hoàn cũng là kiểu người giống Nguyệt Phong Ngạn, cậu mặc kệ ai nói gì mình vẫn thờ ơ chẳng quan tâm. Thấy giọng điệu của Nguyệt Phong Ngạn tức giận cũng ngước mặt nhìn hắn, cậu có chút vui vẻ? Bởi chưa bao giờ có ai vì cậu mà tức giận.
Thấy tình hình không ổn Trình Thiên Hoàn giọng trầm xuống lến tiếng: “Nếu đến để chửi tôi thì mời hai vị đi về”. Tuy cậu nói nhưng không nhìn vào bọn họ mà vẫn xem tivi ngồi ăn snack khoai tay vị gà rán. Bạch Khánh Long và Hàn Như Uyên á khẩu không nói được gì, vốn dĩ mục đích ban đầu của bọn họ đến đây là xem Trình Thiên Hoàn còn sống hay đã chết.
Trình Thiên Hoàn lại tiếp tục lên tiếng: “Nếu đến để xem tôi chết hay chưa thì bây giờ các người về được rồi bởi vì tôi vẫn còn sống. Còn muốn đến thăm sức tình hình sức khỏe của tôi thì các người cũng về được rồi bởi như các người đã thấy tôi rất khỏe mạnh không có vấn đề gì hết”
Chưa kịp để ai nói gì Trình Thiên Hoàn lên tiếng lần nữa: “Còn có chuyện hồi xưa tôi làm tôi xin lỗi, lúc ấy tôi ngu muội. Mong hai vị tha thứ. Quản gia tiễn khách”
Bạch Khánh Long, Hàn Như Uyên và Nguyệt Phong Ngạn trước thái độ này của Trình Thiên Hoàn. Quản gia nhìn Nguyệt Phong Ngạn trong lòng có chút do dự, Nguyệt Phong Ngạn lấy tay xoa hai bên vầng thái dương nhìn quản gia lên tiếng: “Dì Dương tiễn khách”
Dì Dương thấy ông chủ mình lên tiếng mới dám hành động: “ Mời Bạch thiếu gia, Hàn tiểu thư về cho. Hôm nay tiên sinh và vợ tiên sinh rất mệt cần nghỉ ngơi, mong hai vị thông cảm”. Dì Dương rất lịch sự tiễn hai người bọn họ ra tận cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất