Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Chương 13: Ăn Sạch
Tuy rằng không biết nữ nhân kia đang có ý đồ gì, nhưng nếu không có độc, vậy thì bọn họ liền ăn, không để lại cho nữ nhân kia và Lục gia dù chỉ một chút.
“Đại ca, muội muội, ăn đi” Tuy rằng Thẩm Úc không phải đứa bé lớn nhất trong ba đứa nhỏ, nhưng cậu bé rất thông minh và có chủ ý, chỉ cần cậu mở miệng thì hai người còn lại sẽ nghe.
Thẩm Lan và Thẩm Mạt cũng không khách sáo, cũng không kịp lấy đũa, tay nhỏ bóc đồ ăn rồi cho vào trong miệng.
Thẩm Úc lại dùng một cái chén nhỏ, lấy ra thịt mềm và măng đặt sang một bên, chén này để lại cho cha ăn.
Thấy đã để riêng thức ăn cho Thẩm Diệu, cậu cũng không hề khách sáo nữa.
Ba đứa nhỏ ăn đến mức căng cả bụng mà vẫn chưa ăn hết đĩa đồ ăn kia.
Thẩm Lan xoa cái bụng nhỏ của Thẩm Mạt, vừa vui vẻ mà cũng có chút đau lòng.
“Bụng nhỏ của muội đã lâu không được ăn no căng như thế”
Nghe vậy, trên khuôn mặt non nớt của Thẩm Úc cũng nghiêm túc thêm vài phần, cậu bé ho nhẹ nói: “Không sao, về sau sẽ luôn được ăn no”
Chỉ cần mụ ác độc kia cút ra khỏi nhà, không đem đồ vật trong nhà đi tặng người thì bọn họ nhất định có thể ăn no.
Trong lòng Thẩm Úc đột nhiên sinh ra một mưu kế, chỉ cần ngày mai mụ độc ác kia dám đưa thịt heo cho Lục gia thì cậu sẽ gọi ông nội lí chính tới bắt nàng tại trận.
Nghĩ vậy, cậu càng không muốn đưa đồ ăn cho Lục gia, tay nhỏ chia đồ ăn còn thừa thành ba phần: “Đại ca, muội muội ăn đi, chúng ta đều phải ăn sạch, không thể làm mụ độc ác kia có cơ hội đưa đồ ăn đi”
Thẩm Lan nghe vậy cũng đánh lên tinh thần: “Đúng vậy, chúng ta đều ăn, làm Lục gia không ăn được đồ ăn ngon như vậy”
Giờ phút này, Lục Kiều Kiều ở trong phòng nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, bất đắc dĩ bật cười, nếu không nói đồ ăn sẽ đưa cho Lục gia thì sao bọn họ có thể ăn?
Nàng im lặng, đợi bọn nhỏ ăn no, bưng chén vào phòng chất củi rồi thì lúc này nàng mới đi ra ngoài dọn dẹp chén đũa.
Đám nhỏ này cũng thật là có thể ăn, chẳng những không để lại cho Lục gia mà cũng không để lại cho nàng một miếng nào.
Nàng lăn lộn cả một ngày hôm nay cũng rất đói, vốn định xoa bụng chính mình, nhưng lại đụng trúng cục mỡ ba tầng……
Thôi, nặng như thế này thì còn ăn cái gì, giảm béo đi.
Nàng xử lý đơn giản phần thịt heo còn dư lại, chia ra đặt ở trong nồi và lu lớn.
Con heo rừng này rất lớn, hiện tại lại là mùa xuân, một nhà bọn họ ăn không hết, để lâu cũng hỏng, hơn nữa nếu nàng kiểm tra vết thương cho Thẩm Diệu xong thì cũng phải mua thuốc cho hắn.
Số thịt heo này không thể ăn hết, phải nghĩ cách đổi thành bạc mới được.
Đã có dự tính về thịt heo, Lục Kiều Kiều dời ánh mắt nhìn sang cửa phòng chất củi.
Cũng không biết đám nhóc kia đã ngủ chưa?
Nàng bước nhẹ, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng chất củi.
Không nghe được bên trong có động tĩnh gì, vậy chắc là bọn nhỏ đều đã ngủ rồi.
Lúc này Lục Kiều Kiều mới về phòng lấy giá cắm nến, thật cẩn thận đẩy cửa phòng chất củi ra.
“Đại ca, muội muội, ăn đi” Tuy rằng Thẩm Úc không phải đứa bé lớn nhất trong ba đứa nhỏ, nhưng cậu bé rất thông minh và có chủ ý, chỉ cần cậu mở miệng thì hai người còn lại sẽ nghe.
Thẩm Lan và Thẩm Mạt cũng không khách sáo, cũng không kịp lấy đũa, tay nhỏ bóc đồ ăn rồi cho vào trong miệng.
Thẩm Úc lại dùng một cái chén nhỏ, lấy ra thịt mềm và măng đặt sang một bên, chén này để lại cho cha ăn.
Thấy đã để riêng thức ăn cho Thẩm Diệu, cậu cũng không hề khách sáo nữa.
Ba đứa nhỏ ăn đến mức căng cả bụng mà vẫn chưa ăn hết đĩa đồ ăn kia.
Thẩm Lan xoa cái bụng nhỏ của Thẩm Mạt, vừa vui vẻ mà cũng có chút đau lòng.
“Bụng nhỏ của muội đã lâu không được ăn no căng như thế”
Nghe vậy, trên khuôn mặt non nớt của Thẩm Úc cũng nghiêm túc thêm vài phần, cậu bé ho nhẹ nói: “Không sao, về sau sẽ luôn được ăn no”
Chỉ cần mụ ác độc kia cút ra khỏi nhà, không đem đồ vật trong nhà đi tặng người thì bọn họ nhất định có thể ăn no.
Trong lòng Thẩm Úc đột nhiên sinh ra một mưu kế, chỉ cần ngày mai mụ độc ác kia dám đưa thịt heo cho Lục gia thì cậu sẽ gọi ông nội lí chính tới bắt nàng tại trận.
Nghĩ vậy, cậu càng không muốn đưa đồ ăn cho Lục gia, tay nhỏ chia đồ ăn còn thừa thành ba phần: “Đại ca, muội muội ăn đi, chúng ta đều phải ăn sạch, không thể làm mụ độc ác kia có cơ hội đưa đồ ăn đi”
Thẩm Lan nghe vậy cũng đánh lên tinh thần: “Đúng vậy, chúng ta đều ăn, làm Lục gia không ăn được đồ ăn ngon như vậy”
Giờ phút này, Lục Kiều Kiều ở trong phòng nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, bất đắc dĩ bật cười, nếu không nói đồ ăn sẽ đưa cho Lục gia thì sao bọn họ có thể ăn?
Nàng im lặng, đợi bọn nhỏ ăn no, bưng chén vào phòng chất củi rồi thì lúc này nàng mới đi ra ngoài dọn dẹp chén đũa.
Đám nhỏ này cũng thật là có thể ăn, chẳng những không để lại cho Lục gia mà cũng không để lại cho nàng một miếng nào.
Nàng lăn lộn cả một ngày hôm nay cũng rất đói, vốn định xoa bụng chính mình, nhưng lại đụng trúng cục mỡ ba tầng……
Thôi, nặng như thế này thì còn ăn cái gì, giảm béo đi.
Nàng xử lý đơn giản phần thịt heo còn dư lại, chia ra đặt ở trong nồi và lu lớn.
Con heo rừng này rất lớn, hiện tại lại là mùa xuân, một nhà bọn họ ăn không hết, để lâu cũng hỏng, hơn nữa nếu nàng kiểm tra vết thương cho Thẩm Diệu xong thì cũng phải mua thuốc cho hắn.
Số thịt heo này không thể ăn hết, phải nghĩ cách đổi thành bạc mới được.
Đã có dự tính về thịt heo, Lục Kiều Kiều dời ánh mắt nhìn sang cửa phòng chất củi.
Cũng không biết đám nhóc kia đã ngủ chưa?
Nàng bước nhẹ, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng chất củi.
Không nghe được bên trong có động tĩnh gì, vậy chắc là bọn nhỏ đều đã ngủ rồi.
Lúc này Lục Kiều Kiều mới về phòng lấy giá cắm nến, thật cẩn thận đẩy cửa phòng chất củi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất