Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Chương 25: Người Một Nhà?
Lục Kiều Kiều bình tĩnh không chút nào hoảng hốt mà nhìn hai người đang tức muốn hộc máu kia.
Ngay khi các nàng cùng lao tới trước mặt nàng, Lục Kiều Kiều xoay tròn cánh tay, trực tiếp đánh tới mặt hai người kia.
Chẳng qua, có lẽ là Lưu thị và Lục lão thái lúc trước đã lĩnh giáo qua sự tài giỏi của nàng, cho nên lần này có thể nhẹ nhàng né tránh bàn tay của nàng.
“Hừ, ngươi nghĩ chiêu này của mình vẫn sẽ có tác dụng sao?” Lưu thị nhận được một chút ngon ngọt liền bắt đầu tự đắc.
“Béo Nha, ngươi thật sự phải vì đám chết bầm này mà đối nghịch với ta và nhị thẩm của ngươi sao?” Lục lão thái trốn sang một bên, nửa thử nửa uy hiếp.
Lục Kiều Kiều cười nhạo: “Nếu bà nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào.”
“Được, đây chính là do ngươi không biết tốt xấu” Lục lão thái nói xong, liếc mắt nhìn Lưu thị một cái, sau đó hai người đi đến đống củi rút ra hai cái gậy to bằng cánh tay.
“Nếu như ngươi luyến tiếc đám chết bầm kia, vậy thì ngươi chỉ có thể đi hầu hạ Tiền viên ngoại”
Lục lão thái nói xong liền đánh tới Lục Kiều Kiều.
Lưu thị cũng lập tức đuổi kịp.
Hai người cùng đánh tới chỗ Lục Kiều Kiều, ép Lục Kiều Kiều phải lùi về phía sau mấy bước.
Trong tay nàng không có công cụ, nếu bị đánh tới thì tất nhiên sẽ bị da tróc thịt bong.
“Béo Nha, hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Nhìn Lục Kiều Kiều lui về phía sau, Lục lão thái tự cho là đúng, muốn bắt chẹt nàng, vội vàng khuyên nàng từ bỏ ngăn cản.
Nhưng Lục Kiều Kiều có thể làm vậy sao?
Nàng cười lạnh một tiếng, thừa dịp hai người thả lỏng liền chạy đến đống củi lửa.
Mà khi nàng đưa tay muốn túm lấy một cái gậy gỗ, lại đột nhiên nghe được tiếng Thẩm Úc hét to: “Cẩn thận”
Nghe vậy, Lục Kiều Kiều ngẩn người, ngay sau đó cảm nhận được phía sau có trận gió đánh tới.
Nàng lập tức xoay người, chỉ thấy Lục lão nhị không biết xuất hiện ở phía sau nàng từ khi nào, giờ phút này đang cầm gậy gỗ muốn đánh lên đầu nàng.
Ngay khi Lục Kiều Kiều có cảm giác trốn không được, giây tiếp theo đầu nàng sẽ phải bị nở hoa, bỗng nhiên, đầu gối Lục lão nhị mềm nhũn, “bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt nàng.
Ngay sau đó ôm lấy chân kêu thảm thiết: “Chân của ta, ta gãy chân rồi”
Chân?
Ai đánh chân hắn? Người này không phải muốn ăn vạ đấy chứ?
Lục lão thái thấy thế liền chỉ vào Lục Kiều Kiều quát lên: “Ngươi, con khốn này, ngươi hại con trai của ta, ta đánh chết ngươi”
Nói xong, Lục lão thái kiêu ngạo muốn nhào lên đánh nàng.
Nhưng Lục Kiều Kiều thấy vậy vẫn thong thả ung dung đặt gậy gỗ ở trên đầu gối Lục lão nhị, nói với Lục lão thái: “Tới đây, nếu còn dám đi tới trước một bước thì ta liền đánh nát đầu gối con trai bà”
“Con khốn……” Lục lão thái cắn răng, nắm chặt gậy gỗ không chịu buông ra, nhưng Lưu thị lại lập tức ném gậy gỗ, cúi đầu khom lưng nói với Lục Kiều Kiều: “Béo Nha, Béo Nha, đều là người một nhà, ngươi đừng xúc động”
Ngay khi các nàng cùng lao tới trước mặt nàng, Lục Kiều Kiều xoay tròn cánh tay, trực tiếp đánh tới mặt hai người kia.
Chẳng qua, có lẽ là Lưu thị và Lục lão thái lúc trước đã lĩnh giáo qua sự tài giỏi của nàng, cho nên lần này có thể nhẹ nhàng né tránh bàn tay của nàng.
“Hừ, ngươi nghĩ chiêu này của mình vẫn sẽ có tác dụng sao?” Lưu thị nhận được một chút ngon ngọt liền bắt đầu tự đắc.
“Béo Nha, ngươi thật sự phải vì đám chết bầm này mà đối nghịch với ta và nhị thẩm của ngươi sao?” Lục lão thái trốn sang một bên, nửa thử nửa uy hiếp.
Lục Kiều Kiều cười nhạo: “Nếu bà nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào.”
“Được, đây chính là do ngươi không biết tốt xấu” Lục lão thái nói xong, liếc mắt nhìn Lưu thị một cái, sau đó hai người đi đến đống củi rút ra hai cái gậy to bằng cánh tay.
“Nếu như ngươi luyến tiếc đám chết bầm kia, vậy thì ngươi chỉ có thể đi hầu hạ Tiền viên ngoại”
Lục lão thái nói xong liền đánh tới Lục Kiều Kiều.
Lưu thị cũng lập tức đuổi kịp.
Hai người cùng đánh tới chỗ Lục Kiều Kiều, ép Lục Kiều Kiều phải lùi về phía sau mấy bước.
Trong tay nàng không có công cụ, nếu bị đánh tới thì tất nhiên sẽ bị da tróc thịt bong.
“Béo Nha, hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Nhìn Lục Kiều Kiều lui về phía sau, Lục lão thái tự cho là đúng, muốn bắt chẹt nàng, vội vàng khuyên nàng từ bỏ ngăn cản.
Nhưng Lục Kiều Kiều có thể làm vậy sao?
Nàng cười lạnh một tiếng, thừa dịp hai người thả lỏng liền chạy đến đống củi lửa.
Mà khi nàng đưa tay muốn túm lấy một cái gậy gỗ, lại đột nhiên nghe được tiếng Thẩm Úc hét to: “Cẩn thận”
Nghe vậy, Lục Kiều Kiều ngẩn người, ngay sau đó cảm nhận được phía sau có trận gió đánh tới.
Nàng lập tức xoay người, chỉ thấy Lục lão nhị không biết xuất hiện ở phía sau nàng từ khi nào, giờ phút này đang cầm gậy gỗ muốn đánh lên đầu nàng.
Ngay khi Lục Kiều Kiều có cảm giác trốn không được, giây tiếp theo đầu nàng sẽ phải bị nở hoa, bỗng nhiên, đầu gối Lục lão nhị mềm nhũn, “bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt nàng.
Ngay sau đó ôm lấy chân kêu thảm thiết: “Chân của ta, ta gãy chân rồi”
Chân?
Ai đánh chân hắn? Người này không phải muốn ăn vạ đấy chứ?
Lục lão thái thấy thế liền chỉ vào Lục Kiều Kiều quát lên: “Ngươi, con khốn này, ngươi hại con trai của ta, ta đánh chết ngươi”
Nói xong, Lục lão thái kiêu ngạo muốn nhào lên đánh nàng.
Nhưng Lục Kiều Kiều thấy vậy vẫn thong thả ung dung đặt gậy gỗ ở trên đầu gối Lục lão nhị, nói với Lục lão thái: “Tới đây, nếu còn dám đi tới trước một bước thì ta liền đánh nát đầu gối con trai bà”
“Con khốn……” Lục lão thái cắn răng, nắm chặt gậy gỗ không chịu buông ra, nhưng Lưu thị lại lập tức ném gậy gỗ, cúi đầu khom lưng nói với Lục Kiều Kiều: “Béo Nha, Béo Nha, đều là người một nhà, ngươi đừng xúc động”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất