Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Chương 26: Cha Ta Là Anh Hùng
“Người một nhà ư?” Lục Kiều Kiều cười lạnh một tiếng:
“Ta thèm vào, ai và các ngươi là người một nhà chứ, nhanh cút đi, nếu lần sau các ngươi còn dám nói tới Tiền gia gì nữa, bán con gì nữa thì ta liền làm thịt các ngươi”
Lục Kiều Kiều híp mắt nhìn lướt qua Lục lão nhị, quyết đoán đá người ra sân.
Ngay lập tức, Lục lão nhị còn khóc la to hơn nữa.
Lưu thị nhìn thảm trạng của Lục lão nhị liền bị dọa sắc mặt trắng bệch, chạy ra sân đỡ Lục lão nhị nói: “Đương gia, ông làm sao vậy, ông đừng làm ta sợ đó”
Mặc kệ Lưu thị nói cái gì thì Lục lão nhị cũng không đáp lại, chỉ luôn ôm chân kêu rên.
Lưu thị không có biện pháp chỉ đành phải nhìn Lục lão thái, khóc ròng nói: “Nương, ngài mau đến xem đi, sợ là lão nhị bị gãy chân rồi”
Lục lão thái vội vàng đi ra ngoài cửa.
Nhưng khi đi ngang qua Lục Kiều Kiều thì lại âm trầm uy hiếp nói: “Con khốn, nếu như nhị thúc của ngươi xảy ra chuyện gì thì ta nhất định sẽ làm thịt ngươi”
“Ta sợ quá nha……” Lục Kiều Kiều khinh thường, vỗ bộ ngực châm chọc.
Lục lão thái nhíu mày, căm ghét trong ánh mắt giống như muốn bò ra ngoài bóp chết Lục Kiều Kiều.
Nhưng Lục Kiều Kiều lại hoàn toàn không bỏ ở trong mắt, nhìn Lưu thị và Lục lão thái đỡ Lục lão nhị chạy trối chết, trong lòng nàng cũng chỉ có hai chữ sảng khoái.
Nàng đắc ý cười cười, sau đó nhìn về phía đám nhỏ, lại phát hiện bọn nhỏ cũng đang nhìn nàng.
“Nương, người không sao chứ?” Trong bầu không khí xấu hổ, Thẩm Lan mở miệng hỏi.
Lục Kiều Kiều cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Úc: “Cảm ơn con nhé, nhóc con”
Nếu vừa rồi không phải cậu bé nhắc nhở một câu cẩn thận thì nàng cũng không phát hiện ra Lục lão nhị tới.
Nghe vậy thì Thẩm Úc sờ cái mũi, quay đầu đi.
Không phải là do cậu lo lắng cho nữ nhân kia đâu, chỉ là nếu như nàng bị Lục gia đánh ngã thì có lẽ đám người Lục gia sẽ đối phó với huynh muội bọn họ.
“Sao thế? Thẹn thùng sao?” Nhìn biểu tình rối rắm trên mặt Thẩm Úc, Lục Kiều Kiều đi lên cố ý trêu đùa cậu bé.
Thẩm Úc thấy vậy liền nghiêm túc nói: “Ngươi và Lục gia đang diễn cái gì?”
“Hửm?” Lục Kiều Kiều trừng mắt, cậu nói gì vậy?
Nàng đấu tranh anh dũng vì bọn họ, không phải bọn họ đang nghĩ chính mình và Lục gia đang diễn kịch đấy chứ?
Khi nàng muốn chống eo lý luận với tên nhóc thối này, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng “đông”.
Giống như là tiếng người bị ngã ……
Nghĩ vậy, Lục Kiều Kiều giống như nhớ tới cái gì, nhanh chóng lao vào nhà.
Quả nhiên liền thấy Thẩm Diệu sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, tấm ván gỗ và mảnh vải trên đùi mơ hồ nhìn thấy một ít vết máu.
Nhất định là miệng vết thương đã bị rách ra.
Nam nhân này…… Không muốn sống nữa sao?
Lục Kiều Kiều sốt ruột, lập tức đỡ Thẩm Diệu lên giường.
“Cha ta làm sao vậy?”
“Cha……”
Thấy Thẩm Diệu như thế, bọn nhỏ tiến lên hỏi thăm.
Lục Kiều Kiều mở tấm ván gỗ trên đùi Thẩm Diệu ra, giọng điệu không được tốt nói: “Muốn làm anh hùng thì cũng phải nhìn xem chính mình đang như thế nào chứ”
Nghe Lục Kiều Kiều nói lời này, Thẩm Úc và Thẩm Lan liếc nhìn nhau, cũng đoán được lý do Lục lão nhị đột nhiên ngã xuống đất là do cha.
Thẩm Úc nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cha ta là anh hùng”
“Ta thèm vào, ai và các ngươi là người một nhà chứ, nhanh cút đi, nếu lần sau các ngươi còn dám nói tới Tiền gia gì nữa, bán con gì nữa thì ta liền làm thịt các ngươi”
Lục Kiều Kiều híp mắt nhìn lướt qua Lục lão nhị, quyết đoán đá người ra sân.
Ngay lập tức, Lục lão nhị còn khóc la to hơn nữa.
Lưu thị nhìn thảm trạng của Lục lão nhị liền bị dọa sắc mặt trắng bệch, chạy ra sân đỡ Lục lão nhị nói: “Đương gia, ông làm sao vậy, ông đừng làm ta sợ đó”
Mặc kệ Lưu thị nói cái gì thì Lục lão nhị cũng không đáp lại, chỉ luôn ôm chân kêu rên.
Lưu thị không có biện pháp chỉ đành phải nhìn Lục lão thái, khóc ròng nói: “Nương, ngài mau đến xem đi, sợ là lão nhị bị gãy chân rồi”
Lục lão thái vội vàng đi ra ngoài cửa.
Nhưng khi đi ngang qua Lục Kiều Kiều thì lại âm trầm uy hiếp nói: “Con khốn, nếu như nhị thúc của ngươi xảy ra chuyện gì thì ta nhất định sẽ làm thịt ngươi”
“Ta sợ quá nha……” Lục Kiều Kiều khinh thường, vỗ bộ ngực châm chọc.
Lục lão thái nhíu mày, căm ghét trong ánh mắt giống như muốn bò ra ngoài bóp chết Lục Kiều Kiều.
Nhưng Lục Kiều Kiều lại hoàn toàn không bỏ ở trong mắt, nhìn Lưu thị và Lục lão thái đỡ Lục lão nhị chạy trối chết, trong lòng nàng cũng chỉ có hai chữ sảng khoái.
Nàng đắc ý cười cười, sau đó nhìn về phía đám nhỏ, lại phát hiện bọn nhỏ cũng đang nhìn nàng.
“Nương, người không sao chứ?” Trong bầu không khí xấu hổ, Thẩm Lan mở miệng hỏi.
Lục Kiều Kiều cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Úc: “Cảm ơn con nhé, nhóc con”
Nếu vừa rồi không phải cậu bé nhắc nhở một câu cẩn thận thì nàng cũng không phát hiện ra Lục lão nhị tới.
Nghe vậy thì Thẩm Úc sờ cái mũi, quay đầu đi.
Không phải là do cậu lo lắng cho nữ nhân kia đâu, chỉ là nếu như nàng bị Lục gia đánh ngã thì có lẽ đám người Lục gia sẽ đối phó với huynh muội bọn họ.
“Sao thế? Thẹn thùng sao?” Nhìn biểu tình rối rắm trên mặt Thẩm Úc, Lục Kiều Kiều đi lên cố ý trêu đùa cậu bé.
Thẩm Úc thấy vậy liền nghiêm túc nói: “Ngươi và Lục gia đang diễn cái gì?”
“Hửm?” Lục Kiều Kiều trừng mắt, cậu nói gì vậy?
Nàng đấu tranh anh dũng vì bọn họ, không phải bọn họ đang nghĩ chính mình và Lục gia đang diễn kịch đấy chứ?
Khi nàng muốn chống eo lý luận với tên nhóc thối này, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng “đông”.
Giống như là tiếng người bị ngã ……
Nghĩ vậy, Lục Kiều Kiều giống như nhớ tới cái gì, nhanh chóng lao vào nhà.
Quả nhiên liền thấy Thẩm Diệu sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, tấm ván gỗ và mảnh vải trên đùi mơ hồ nhìn thấy một ít vết máu.
Nhất định là miệng vết thương đã bị rách ra.
Nam nhân này…… Không muốn sống nữa sao?
Lục Kiều Kiều sốt ruột, lập tức đỡ Thẩm Diệu lên giường.
“Cha ta làm sao vậy?”
“Cha……”
Thấy Thẩm Diệu như thế, bọn nhỏ tiến lên hỏi thăm.
Lục Kiều Kiều mở tấm ván gỗ trên đùi Thẩm Diệu ra, giọng điệu không được tốt nói: “Muốn làm anh hùng thì cũng phải nhìn xem chính mình đang như thế nào chứ”
Nghe Lục Kiều Kiều nói lời này, Thẩm Úc và Thẩm Lan liếc nhìn nhau, cũng đoán được lý do Lục lão nhị đột nhiên ngã xuống đất là do cha.
Thẩm Úc nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cha ta là anh hùng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất