Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Chương 30: Có Nương Sinh Mà Không Có Nương Dạy
Nghĩ vậy, Lục Kiều Kiều lại khó xử, vốn dĩ kế hoạch hôm nay là đi tới huyện thành bán thịt, có thể mua một ít gia vị mang về, nhưng hiện tại nàng chưa đi nên trong nhà không có thứ gì để dùng.
Thịt kho cần phải phải dùng muối ăn.
Lục Kiều Kiều im lặng, cũng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Nàng từ trong nồi cắt ra một khối thịt nhỏ, xách theo đi đến nhà Tiểu Hổ gần nhà nàng nhất, đổi một ít nước tương và muối ăn với nương Tiểu Hổ.
Về đến nhà, Lục Kiều Kiều cho nước vào trong nồi, sau đó bỏ thịt heo rừng vào, bỏ thêm vỏ quế, hương diệp, nước tương và muối ăn.
Tiếp theo chính là đậy nắp nồi, thêm củi nấu với lửa nhỏ.
Lục Kiều Kiều lại bưng một cục đá đặt ở bên hố bếp, vừa nhóm lửa vừa dùng tro rửa sạch nội tạng heo.
Nàng cũng không biết người ở nơi này có ăn nội tạng heo hay không, nhưng mặc kệ bọn họ có ăn hay không, chờ kho nội tạng xong, mùi hương kia không phải ai cũng có thể từ chối được.
Đến lúc đó bán mấy thứ này đi là nàng có thể mua một ít gà bồi bổ cho Thẩm Diệu, bọn nhỏ cũng có thể ăn đỡ thèm.
Nghĩ vậy, Lục Kiều Kiều càng làm càng hăng say.
Nàng vừa đứng dậy định hắt nước rửa ruột ra ngoài, chỉ thấy một phụ nhân mập mạp lôi kéo cổ áo Thẩm Úc đi đến bên này.
Trong miệng còn liên tục quở trách: “Nhóc con chết tiệt kia, dám trộm tới nhà ta trộm đồ, ngươi cũng không hỏi thăm lão nương là ai”
Nói xong, phụ nhân vung lên cánh tay, cả người Thẩm Úc cũng run lên theo.
Thấy vậy, Lục Kiều Kiều vội đi đến bên kia đón tiếp.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Kiều Kiều dò hỏi, đưa tay muốn kéo Thẩm Úc về phía mình.
Nhưng phụ nhân kia lại lập tức kéo Thẩm Úc sang một tay khác, đưa tay chỉ vào nàng mắng:
“Lục Kiều Kiều, tên súc sinh nhà ngươi trộm thảo dược nhà ta, đó chính là dược liệu cứu mạng của cha Nhị Trụ, nếu như làm hỏng thì dù có làm thịt tên nhãi ranh này cũng không đủ đền lại”
Nghe vậy, Lục Kiều Kiều nhíu mày nhìn về phía Thẩm Úc, lại thấy khóe mắt cậu bé có dấu vết bầm tím.
Không cần phải nói, nhất định là bị nương Nhị Trụ đánh, nàng liền đau lòng.
Nương Nhị Trụ không hiểu tại sao đứa nhỏ này lại trộm dược, nhưng nàng có thể không biết sao?
“Lại đây……” Lục Kiều Kiều đi lên một bước, đưa tay muốn nhìn xem đôi mắt của cậu bé có bị làm sao không.
Nhưng Thẩm Úc lại hất tay nàng ra, cắn răng ngẩng cổ quát:
“Đánh, ngươi đánh đi, mụ độc ác! Không phải ngươi nói đi tìm dược sao? Ngươi tìm chưa? Ngươi chỉ biết ăn, hiện tại còn ở nhà hầm thịt?”
Cậu nhìn thấy trong bếp bốc khói, cũng ngửi được mùi thịt.
Cậu biết ngay là mụ độc ác này không có khả năng cải tà quy chính, nàng chính là muốn cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, sau đó chậm rãi tra tấn bọn họ, nàng chính là ma quỷ.
Lục Kiều Kiều thấy vậy liền rút bàn tay treo ở giữa không trung lại.
“Ôi, nhìn xem thằng nhóc có nương sinh mà không có nương dạy này.”
Thịt kho cần phải phải dùng muối ăn.
Lục Kiều Kiều im lặng, cũng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Nàng từ trong nồi cắt ra một khối thịt nhỏ, xách theo đi đến nhà Tiểu Hổ gần nhà nàng nhất, đổi một ít nước tương và muối ăn với nương Tiểu Hổ.
Về đến nhà, Lục Kiều Kiều cho nước vào trong nồi, sau đó bỏ thịt heo rừng vào, bỏ thêm vỏ quế, hương diệp, nước tương và muối ăn.
Tiếp theo chính là đậy nắp nồi, thêm củi nấu với lửa nhỏ.
Lục Kiều Kiều lại bưng một cục đá đặt ở bên hố bếp, vừa nhóm lửa vừa dùng tro rửa sạch nội tạng heo.
Nàng cũng không biết người ở nơi này có ăn nội tạng heo hay không, nhưng mặc kệ bọn họ có ăn hay không, chờ kho nội tạng xong, mùi hương kia không phải ai cũng có thể từ chối được.
Đến lúc đó bán mấy thứ này đi là nàng có thể mua một ít gà bồi bổ cho Thẩm Diệu, bọn nhỏ cũng có thể ăn đỡ thèm.
Nghĩ vậy, Lục Kiều Kiều càng làm càng hăng say.
Nàng vừa đứng dậy định hắt nước rửa ruột ra ngoài, chỉ thấy một phụ nhân mập mạp lôi kéo cổ áo Thẩm Úc đi đến bên này.
Trong miệng còn liên tục quở trách: “Nhóc con chết tiệt kia, dám trộm tới nhà ta trộm đồ, ngươi cũng không hỏi thăm lão nương là ai”
Nói xong, phụ nhân vung lên cánh tay, cả người Thẩm Úc cũng run lên theo.
Thấy vậy, Lục Kiều Kiều vội đi đến bên kia đón tiếp.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Kiều Kiều dò hỏi, đưa tay muốn kéo Thẩm Úc về phía mình.
Nhưng phụ nhân kia lại lập tức kéo Thẩm Úc sang một tay khác, đưa tay chỉ vào nàng mắng:
“Lục Kiều Kiều, tên súc sinh nhà ngươi trộm thảo dược nhà ta, đó chính là dược liệu cứu mạng của cha Nhị Trụ, nếu như làm hỏng thì dù có làm thịt tên nhãi ranh này cũng không đủ đền lại”
Nghe vậy, Lục Kiều Kiều nhíu mày nhìn về phía Thẩm Úc, lại thấy khóe mắt cậu bé có dấu vết bầm tím.
Không cần phải nói, nhất định là bị nương Nhị Trụ đánh, nàng liền đau lòng.
Nương Nhị Trụ không hiểu tại sao đứa nhỏ này lại trộm dược, nhưng nàng có thể không biết sao?
“Lại đây……” Lục Kiều Kiều đi lên một bước, đưa tay muốn nhìn xem đôi mắt của cậu bé có bị làm sao không.
Nhưng Thẩm Úc lại hất tay nàng ra, cắn răng ngẩng cổ quát:
“Đánh, ngươi đánh đi, mụ độc ác! Không phải ngươi nói đi tìm dược sao? Ngươi tìm chưa? Ngươi chỉ biết ăn, hiện tại còn ở nhà hầm thịt?”
Cậu nhìn thấy trong bếp bốc khói, cũng ngửi được mùi thịt.
Cậu biết ngay là mụ độc ác này không có khả năng cải tà quy chính, nàng chính là muốn cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, sau đó chậm rãi tra tấn bọn họ, nàng chính là ma quỷ.
Lục Kiều Kiều thấy vậy liền rút bàn tay treo ở giữa không trung lại.
“Ôi, nhìn xem thằng nhóc có nương sinh mà không có nương dạy này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất