Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Chương 42: Ông Trời Không Công Bằng
“Không được, không được” Nương Nhị Trụ chối từ, tuy rằng một cái đồ chơi làm bằng đường chỉ tốn 2 văn tiền, nhưng đối với dân nhà nông như bọn họ thì 2 văn tiền có thể mua được nửa cân bột mì, bọn họ ăn không nổi, cũng không thể lấy của Lục Kiều Kiều.
Nhưng Lục Kiều Kiều lại nói: “Tẩu tử đi cùng ta một đường vất vả, vừa rồi nếu không phải có ngươi thì chắc chắn ta sẽ không bán được nhanh như vậy, tẩu tử xem như ta vui vẻ vì kiếm được bạc, cũng làm mấy đứa nhỏ dính chút không khí vui mừng”
Nghe Lục Kiều Kiều nói những lời này, nương Nhị Trụ cũng chỉ có thể nhận lấy, sau đó cùng Lục Kiều Kiều giống như là tỷ muội kết bái, trên đường trở về vừa nói vừa cười.
Hai người vừa vào thôn liền nhìn thấy nhà lí chính đang ngồi ở dưới cây hòe trước cửa thôn hóng mát.
Nhìn thấy nàng xách theo bao lớn bao nhỏ, trong tay còn xách theo một con gà mái già, vội lắc lư quạt hương bồ trong tay: “U, Béo Nha, ngươi đã phát tài sao? Sao mua nhiều đồ như vậy?”
Lục Kiều Kiều nghe vậy cũng không né không tránh, tự nhiên hào phóng nâng đồ vật trong tay lên cao: “Buổi sáng đi theo tẩu tử Tú Phân lên phố bán thịt heo rừng, đổi lấy chút tiền”
Nương Nhị Trụ tên là Tú Phân, hai người nói chuyện suốt đường về, Lục Kiều Kiều cũng hiểu biết nhiều hơn về nàng.
Vợ lí chính nghe vậy vội tán thưởng gật đầu: “Không tồi, không tồi, đi huyện thành trở về mệt muốn chết rồi phải không? Mau về nhà nghỉ ngơi đi”
Lục Kiều Kiều khách sáo chào hỏi vợ lí chính hai câu, sau đó đi theo Tú Phân tiếp tục đi đến phía trước.
Lại không biết giờ phút này Lưu thị đang đứng ở phía sau cây lớn cách đó không xa, trong ánh mắt đều là sự độc ác, trừng mắt nhìn nàng một cái liền chạy về nhà.
Lưu thị vừa vào cửa liền nhìn thấy Lục lão thái, bà ta gào lên thê thảm: “Nương ơi, ông trời không công bằng, hiện tại thay đổi biện pháp muốn dồn chúng ta vào chỗ chết đây này?”
“Nói lung tung cái gì vậy? Lỡ ông trời nghe thấy thì sao” Lục lão thái mê tín tàn nhẫn tát Lưu thị một cái, sau đó mới hỏi: “Vừa rồi ngươi kêu la cái gì?”
Lưu thị nghe vậy cũng bất chấp xoa cánh tay, chỉ về hướng cửa thôn, lòng đầy căm phẫn nói:
“Nương, vừa rồi khi ta đi vào liền nhìn thấy Lục Kiều Kiều mang theo bao lớn bao nhỏ, mua không ít lương thực, trong tay còn xách theo một con gà”
Nghe vậy, Lục lão thái lập tức trầm mặt xuống: “Nàng lấy bạc từ nơi nào? Chẳng lẽ là lúc trước chưa đưa hết cho ngươi, còn cất giấu?”
“Không, vợ lí chính hỏi thì nàng nói là đi bán thịt heo”
“Nghe nàng đánh rắm, Thẩm Diệu đều đã bị bệnh rồi mà nhà nàng còn có thể có thịt heo sao? Hơn nữa trước đây Thẩm Diệu đi săn cũng không thấy nàng khiêng thịt heo đi bán, chính là cái đồ lười” Hiện tại Lục lão thái nhắc tới Lục Kiều Kiều thì chính là vẻ mặt coi thường.
“Mặc kệ nàng lấy bạc từ nơi nào, chúng ta không thể để Lục Kiều Kiều nuốt riêng được, nàng không đi Tiền gia làm hại chúng ta bị mất 50 lượng bạc. Vốn dĩ năm nay Thăng Thăng nhà ta có thể đi tới học đường, hiện tại bị chậm trễ còn không biết năm nào tháng nào mới có thể đi, Thăng Thăng nhà ta thông minh như vậy, học muộn một năm liền muộn một năm thi đậu Trạng Nguyên để quang tông diệu tổ”
“Ngươi nói đúng, dù nàng lấy bạc từ nơi nào thì cũng cần phải đưa cho chúng ta, con khốn kia không xứng” Lục lão thái nói, tròng mắt vốn đục ngầu dần trở nên sắc bén, mang theo một tia tính kế.
Nhưng Lục Kiều Kiều lại nói: “Tẩu tử đi cùng ta một đường vất vả, vừa rồi nếu không phải có ngươi thì chắc chắn ta sẽ không bán được nhanh như vậy, tẩu tử xem như ta vui vẻ vì kiếm được bạc, cũng làm mấy đứa nhỏ dính chút không khí vui mừng”
Nghe Lục Kiều Kiều nói những lời này, nương Nhị Trụ cũng chỉ có thể nhận lấy, sau đó cùng Lục Kiều Kiều giống như là tỷ muội kết bái, trên đường trở về vừa nói vừa cười.
Hai người vừa vào thôn liền nhìn thấy nhà lí chính đang ngồi ở dưới cây hòe trước cửa thôn hóng mát.
Nhìn thấy nàng xách theo bao lớn bao nhỏ, trong tay còn xách theo một con gà mái già, vội lắc lư quạt hương bồ trong tay: “U, Béo Nha, ngươi đã phát tài sao? Sao mua nhiều đồ như vậy?”
Lục Kiều Kiều nghe vậy cũng không né không tránh, tự nhiên hào phóng nâng đồ vật trong tay lên cao: “Buổi sáng đi theo tẩu tử Tú Phân lên phố bán thịt heo rừng, đổi lấy chút tiền”
Nương Nhị Trụ tên là Tú Phân, hai người nói chuyện suốt đường về, Lục Kiều Kiều cũng hiểu biết nhiều hơn về nàng.
Vợ lí chính nghe vậy vội tán thưởng gật đầu: “Không tồi, không tồi, đi huyện thành trở về mệt muốn chết rồi phải không? Mau về nhà nghỉ ngơi đi”
Lục Kiều Kiều khách sáo chào hỏi vợ lí chính hai câu, sau đó đi theo Tú Phân tiếp tục đi đến phía trước.
Lại không biết giờ phút này Lưu thị đang đứng ở phía sau cây lớn cách đó không xa, trong ánh mắt đều là sự độc ác, trừng mắt nhìn nàng một cái liền chạy về nhà.
Lưu thị vừa vào cửa liền nhìn thấy Lục lão thái, bà ta gào lên thê thảm: “Nương ơi, ông trời không công bằng, hiện tại thay đổi biện pháp muốn dồn chúng ta vào chỗ chết đây này?”
“Nói lung tung cái gì vậy? Lỡ ông trời nghe thấy thì sao” Lục lão thái mê tín tàn nhẫn tát Lưu thị một cái, sau đó mới hỏi: “Vừa rồi ngươi kêu la cái gì?”
Lưu thị nghe vậy cũng bất chấp xoa cánh tay, chỉ về hướng cửa thôn, lòng đầy căm phẫn nói:
“Nương, vừa rồi khi ta đi vào liền nhìn thấy Lục Kiều Kiều mang theo bao lớn bao nhỏ, mua không ít lương thực, trong tay còn xách theo một con gà”
Nghe vậy, Lục lão thái lập tức trầm mặt xuống: “Nàng lấy bạc từ nơi nào? Chẳng lẽ là lúc trước chưa đưa hết cho ngươi, còn cất giấu?”
“Không, vợ lí chính hỏi thì nàng nói là đi bán thịt heo”
“Nghe nàng đánh rắm, Thẩm Diệu đều đã bị bệnh rồi mà nhà nàng còn có thể có thịt heo sao? Hơn nữa trước đây Thẩm Diệu đi săn cũng không thấy nàng khiêng thịt heo đi bán, chính là cái đồ lười” Hiện tại Lục lão thái nhắc tới Lục Kiều Kiều thì chính là vẻ mặt coi thường.
“Mặc kệ nàng lấy bạc từ nơi nào, chúng ta không thể để Lục Kiều Kiều nuốt riêng được, nàng không đi Tiền gia làm hại chúng ta bị mất 50 lượng bạc. Vốn dĩ năm nay Thăng Thăng nhà ta có thể đi tới học đường, hiện tại bị chậm trễ còn không biết năm nào tháng nào mới có thể đi, Thăng Thăng nhà ta thông minh như vậy, học muộn một năm liền muộn một năm thi đậu Trạng Nguyên để quang tông diệu tổ”
“Ngươi nói đúng, dù nàng lấy bạc từ nơi nào thì cũng cần phải đưa cho chúng ta, con khốn kia không xứng” Lục lão thái nói, tròng mắt vốn đục ngầu dần trở nên sắc bén, mang theo một tia tính kế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất