Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ
Chương 7: Làm Gì? Rửa Sạch Sẽ Để Bán Được Giá Tốt Hơn Sao?
Nhìn Thẩm Úc giống như con khỉ lăn bùn còn muốn chạy ra bên ngoài, Lục Kiều Kiều xách cậu bé trở về đặt vào trong một chậu nước ấm.
“Tắm rửa đi, cả người toàn là bùn sẽ không thoải mái.” Lục Kiều Kiều tự nhận giọng của chính mình đã dịu dàng nhỏ nhẹ.
Nhưng Thẩm Úc lại không cảm kích mà cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đánh giá nàng, nói: “Làm gì? Rửa sạch sẽ để bán được giá tốt hơn sao?”
Lục Kiều Kiều: “……” Nàng biết Thẩm Úc đang hiểu lầm nàng, liền giải thích: “Nghĩ cái gì đấy? Rửa sạch sẽ tránh phong hàn.”
Có lẽ người cổ đại nghe không hiểu cảm lạnh là gì, nên Lục Kiều Kiều rất tri kỷ mà dùng hai chữ phong hàn.
Thẩm Úc cười nhạo: “Đừng lấy bộ dạng này nói chuyện với ta, Lục Kiều Kiều, ta nói cho ngươi, ta sẽ không sợ ngươi, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, còn dám tổn thương người nhà ta thì ta làm ngươi chết không có chỗ chôn.”
Nhìn Thẩm Úc để lại lời nói tàn nhẫn, sau đó nghênh ngang rời đi, Lục Kiều Kiều nghiến răng, tên nhóc thúi này, không biết lớn nhỏ gì cả, nói chuyện còn độc miệng đến vậy.
Nhưng nghĩ lại hắn còn chưa tròn 6 tuổi đã phải chịu khổ như thế, cho nên nàng cũng không so đo.
Hiện tại, nàng vẫn nên tiết kiệm sức lực để nghĩ cách giải quyết hai vấn đề lớn trước mắt.
Một là bệnh tình của Thẩm Diệu, hai là vừa rồi nàng đi nấu nước, trong phòng bếp Thẩm gia hiện tại không có một chút lương thực nào.
Nàng phải giải quyết vấn đề thức ăn trước, nếu không nàng chưa kịp đứng vững ở cổ đại thì đã bị chết đói rồi.
Lục Kiều Kiều ngửa đầu nhìn ngọn núi lớn phía sau.
Đã có núi, vậy thì có lẽ có thể tìm được một ít món ăn hoang dã đúng không?
Nàng đi đến cửa phòng chất củi, vừa định dặn dò bọn nhỏ không cần đi loạn liền thấy Thẩm Lan từ bên trong lao tới, trong tay nắm một cái cây chổi, vừa sợ lại kiên định nói: “Nương, nương đừng đánh cha”
Thấy thế, Lục Kiều Kiều hiểu nếu muốn bọn nhỏ buông đề phòng với mình thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, nàng cũng không nói nhiều lời làm cho bọn họ khẩn trương, mà xoay người đi ra sân.
Nhìn bóng dáng Lục Kiều Kiều rời đi, Thẩm Mạt từ trong phòng chui ra, chỉ vào bóng lưng Lục Kiều Kiều nói: “Nàng đi, không trở về sao?”
Thẩm Lan biết Thẩm Mạt đang hỏi Lục Kiều Kiều có phải sẽ không trở về nữa không, cậu không xác định, nhưng vẫn nói: “Có lẽ sẽ không trở lại”
Tốt nhất liền rời đi như thế, không bao giờ trở lại, một ngày mụ ác độc này còn ở đây thì nàng sẽ còn ức hiếp cha và muốn bán bọn họ đi.
Cho nên cậu hy vọng nàng sẽ không trở lại, tốt nhất là chết ở bên ngoài.
“Tắm rửa đi, cả người toàn là bùn sẽ không thoải mái.” Lục Kiều Kiều tự nhận giọng của chính mình đã dịu dàng nhỏ nhẹ.
Nhưng Thẩm Úc lại không cảm kích mà cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đánh giá nàng, nói: “Làm gì? Rửa sạch sẽ để bán được giá tốt hơn sao?”
Lục Kiều Kiều: “……” Nàng biết Thẩm Úc đang hiểu lầm nàng, liền giải thích: “Nghĩ cái gì đấy? Rửa sạch sẽ tránh phong hàn.”
Có lẽ người cổ đại nghe không hiểu cảm lạnh là gì, nên Lục Kiều Kiều rất tri kỷ mà dùng hai chữ phong hàn.
Thẩm Úc cười nhạo: “Đừng lấy bộ dạng này nói chuyện với ta, Lục Kiều Kiều, ta nói cho ngươi, ta sẽ không sợ ngươi, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, còn dám tổn thương người nhà ta thì ta làm ngươi chết không có chỗ chôn.”
Nhìn Thẩm Úc để lại lời nói tàn nhẫn, sau đó nghênh ngang rời đi, Lục Kiều Kiều nghiến răng, tên nhóc thúi này, không biết lớn nhỏ gì cả, nói chuyện còn độc miệng đến vậy.
Nhưng nghĩ lại hắn còn chưa tròn 6 tuổi đã phải chịu khổ như thế, cho nên nàng cũng không so đo.
Hiện tại, nàng vẫn nên tiết kiệm sức lực để nghĩ cách giải quyết hai vấn đề lớn trước mắt.
Một là bệnh tình của Thẩm Diệu, hai là vừa rồi nàng đi nấu nước, trong phòng bếp Thẩm gia hiện tại không có một chút lương thực nào.
Nàng phải giải quyết vấn đề thức ăn trước, nếu không nàng chưa kịp đứng vững ở cổ đại thì đã bị chết đói rồi.
Lục Kiều Kiều ngửa đầu nhìn ngọn núi lớn phía sau.
Đã có núi, vậy thì có lẽ có thể tìm được một ít món ăn hoang dã đúng không?
Nàng đi đến cửa phòng chất củi, vừa định dặn dò bọn nhỏ không cần đi loạn liền thấy Thẩm Lan từ bên trong lao tới, trong tay nắm một cái cây chổi, vừa sợ lại kiên định nói: “Nương, nương đừng đánh cha”
Thấy thế, Lục Kiều Kiều hiểu nếu muốn bọn nhỏ buông đề phòng với mình thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, nàng cũng không nói nhiều lời làm cho bọn họ khẩn trương, mà xoay người đi ra sân.
Nhìn bóng dáng Lục Kiều Kiều rời đi, Thẩm Mạt từ trong phòng chui ra, chỉ vào bóng lưng Lục Kiều Kiều nói: “Nàng đi, không trở về sao?”
Thẩm Lan biết Thẩm Mạt đang hỏi Lục Kiều Kiều có phải sẽ không trở về nữa không, cậu không xác định, nhưng vẫn nói: “Có lẽ sẽ không trở lại”
Tốt nhất liền rời đi như thế, không bao giờ trở lại, một ngày mụ ác độc này còn ở đây thì nàng sẽ còn ức hiếp cha và muốn bán bọn họ đi.
Cho nên cậu hy vọng nàng sẽ không trở lại, tốt nhất là chết ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất