Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính

Chương 41:

Trước Sau
Lý Ngọc Phân nghe vậy sợ hết hồn, đây chính là hồ nước, là con nhà ai xảy ta chuyện sao?

Chị vội vàng tiến lên, nhìn theo hướng Bằng Bằng chỉ, không nhìn thấy cái gì cả.

"Không có nha, Bằng Bằng, con chỉ rõ cho mẹ đi." Lý Ngọc Phân hơi lo lắng nói.

"Là chỗ đó, mặc váy..." Bằng Bằng vừa nói xong, vừa quay đầu nhìn xung quanh, trong mắt cũng xuất hiện sự nghi ngờ, "A, không nhìn thấy nữa..."

Trên con đường bên bờ hồ, mặc dù có lắp đèn đường, nhưng độ sáng rất thấp, cũng chỉ có thể để cho người đi đường nhìn rõ đường, nếu là nhìn ra ngoài lan can bảo vệ, tầm mắt sẽ rất mơ hồ.

"Lúc ấy chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ có rằng thằng bé nhìn nhầm thôi, có thể là túi nilon nổi lên trên mặt nước gì đó, không nghĩ đến..." Nhắc đến chuyện này thật sự không trách Lý Ngọc Phân được, nhưng lúc nhắc lại, trong giọng nói của chị cũng có chút tự trách.

"Có lẽ khi đó, Bằng Bằng đã bị để mắt đến." Lạc Văn Thư nói, "Tình huống cụ thể phải đợi đến lúc đó hỏi một chút đã."

Vợ chồng Lý Ngọc Phân nghe nói như vậy, nhất thời có chút sửng sốt.

"Hỏi... Hỏi một chút?"

"Hỏi ai?"



Bằng Bằng, hay là...?

Tất nhiên câu trả lời là cái thứ hai, dù sao Bằng Bằng vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hơn nữa cậu bé cũng không biết được nhiều, rõ ràng muốn biết chỉ có thể hỏi tiểu quỷ kia.

Lạc Văn Thư nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời đã gần như xuống núi hoàn toàn, chân trời chỉ còn lại một tia ánh chiều tà.

Sau khi trời tối, lực lượng dị loại sẽ tăng lên ở trình độ nhất định.

Chẳng qua quỷ nước nhỏ kia, ngày hôm qua bị cô dùng linh lực vẽ một bùa chú nhốt bên trong tủ lạnh cũ trên sân thượng ở lầu bên cạnh.

Ở góc xó xỉnh đó có thể bị ánh mặt trời chiếu đến, mặc dù không phải trực tiếp chiếu lên người tiểu quỷ nước, nhưng cũng có thể suy yếu lực lượng của nó ở trình độ nhất định.

Bù đắp cho nhau, dù ban đêm lực lượng có tăng cũng không tăng được bao nhiêu.

Lạc Văn Thư chuẩn bị xử lý chuyện này, tránh cho càng kéo dàì, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vừa vặn hôm nay từ trong tay Vô Thường giới U Minh xin được một chức vị, xử lý quỷ nước nhỏ trên sân thượng bên cạnh kia, không chỉ có thể giải quyết được vấn đề của Bằng Bằng, còn có thể thuận lợi thêm công trạng đầu tiên khi làm Hành Tẩu Nhân Gian cho Lạc Tinh Dữ.

Nhất cử lượng tiện, hoàn mỹ.



Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Lạc Tinh Dữ mang theo đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ, đứng ở trong phòng ngủ, nhìn ba người lớn trong phòng khách, ánh mắt có chút ngơ ngác, nhưng vẫn theo lễ phép chào mọi người.

"... Mẹ... Mẹ, dì Lý, chú Phương..."

"Tiểu Dữ bị sao vậy, sao mắt lại đỏ ửng, còn có chút sưng?" Lý Ngọc Phân quan tâm hỏi.

Lạc Văn Thư nói, "Hôm nay ra ngoài với em, trên đường trở về không cẩn thận té một cái."

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, mờ mịt nhìn cô một cái, qua hai giây kịp phản ứng lại, phụ họa, "Vâng, thật sự rất đau..."

Lý Ngọc Phân cũng không nghĩ nhiều.

Chuyện đã nói xong, rất nhanh vợ chồng Lý Ngọc Phân lập tức nói tạm biệt.

Sau khi Lạc Văn Thư tiễn người đi, quay đầu lại nói với Lạc Tinh Dữ, "Mẹ phải đi lên tầng cao nhất làm chút chuyện, con cho mẹ mượn ấn tín của con một chút."

Sau khi nói xong, qua hai giây, lại bổ sung thêm một câu: "Con muốn đi cũng có thể đi theo."

Lạc Tinh Dữ bị tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khách đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau