Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất

Chương 7: Meo meo meo meo meo!

Trước Sau
Edit: Cá

Nốt chương này rồi ngủ =))))))))))))))))

.................

Husky hoảng sợ nhìn đôi tay đeo đầy trang sức kia, muốn động mà không dám động.

Ngón tay nàng tinh tế thon dài, móng tay sơn màu đẹp đẽ.

Đôi tay kia nhẹ nhàng chạm lưng nó.

Văn nữ sĩ sờ lớp lông xù xù của chú chó, sau đó tầm mắt dừng lại tại một cục màu xám trắng cách đó không xa.

Văn nữ sinh lập tức thu hồi đôi tay đang vuốt lông chó.

Ma trảo rời khỏi.

Nguyên bản chú Husky đang đứng bất động ngay lập tức vắt chân lên cổ mà chạy về hướng hoa viên.

"Đa Đa hết bệnh rồi, tinh thần cũng tốt hơn hồi đó nhiều."

Văn nữ sĩ nhìn cục xám trắng kia, không nhịn được cong cong khóe môi: "Vọng Vọng, con nuôi thú cưng mới à?"

Văn Chi Vọng gật đầu: "Mèo Ragdoll. Mua về để chơi với Đa Đa. Tên nhóc là Đoàn Đoàn."

"Đoàn Đoàn à? Tên hay đó."

Văn nữ sĩ đến gần nhóc mèo, đồng thời nói với cô gái phía sau nàng: "Văn Tĩnh, cháu ra sofa ngồi đi."

Đàm Nhiên nằm rạp ra đất, nhìn chằm chằm nữ nhân đang đến gần mình.

Nữ nhân thân hình cân đối, miệng mỉm cười.

Dựa vào việc vuốt lông chó khi nãy của nàng, hẳn là không phải người ngược đãi thú cưng.



Nhóc mèo Đàm Nhiên run run tai.

Thế tạo sao Husky lại sợ như vậy nhỉ?

Văn nữ sĩ dừng trước mặt nhóc mèo, sau đó ngồi xổm xuống.

"Bé gọi là Đoàn Đoàn phải không?"

Nhóc mèo ngậm chóp đuôi xám nhạt, mắt long lanh nhìn chằm chằm nàng.

Sau đó miệng hơi mở ra, kêu một tiếng: "Meo~"

Tiếng mèo kêu vừa mềm lại còn ngọt ngào, Văn nữ sĩ mắt sáng lên.

"Chị cho bé một món quà, xem có thích không nha."

Văn nữ sĩ duỗi tay, ôm nhóc mèo vào lòng.

Quà?

Là cá khô ngon ngon? Hay là thức ăn mèo vị mới?

Nhóc mèo thò lưỡi phấn nộn liếm liếm môi.

Giây tiếp theo, một bóng ma bao phủ lên đầu nhóc mèo.

"Ẩy, đây là quà của chị cho bé nè."

Đàm Nhiên trợn tròn mắt mèo.

Một cái cài đầu hình nơ bướm màu hồng nhạt thật lớn gắn đến đầu nhóc mèo.

Đàm Nhiên cảm thấy nó có hơi chật một tí.

Không đúng, đợi đã.

Hồng nhạt? Nơ bướm?!



"Con nhìn nè, Đoàn Đoàn đeo nơ bướm hồng nhạt đáng yêu quá chừng luôn!"

Văn nữ sĩ cười, nói với Lục Văn Tĩnh đang đứng kế bên: " Văn Tĩnh, trong túi của dì có vòng cổ nơ bướm hồng nhạt, dải lụa nơ bướm hồng nhạt, giày nơ bướm hồng nhạt,... Con mang hết lại đây cho dì!"

Tất cả đều là nơ bướm hồng nhạt?

Có lộn không đó! Nhóc là giống đực nha!

Đàm Nhiên nhìn Văn nữ sĩ mỉm cười đầy hưng phấn, thân mèo mỏng manh nhịn không được mà giật thót một cái.

Nhóc rốt cuộc đã hiểu vì sao nghe nữ sĩ đến là chó ngu sợ đến mức vắt giò lên cổ chạy rồi.

Văn Chi Vọng nhìn nhóc mèo.

Nhóc mèo nhìn cậu chớp chớp mắt đầy tủi thân.

Văn Chi Vọng mím môi, rồi nhìn về nữ sỉ vội vàng hóa trang cho nhóc mèo mà làm lơ cậu.

Trong lòng cậu lặng lẽ quyết định.

Văn Chi Vọng lặng lẽ đứng lên, ánh mắt có lỗi nhìn về nhóc mèo, sau đó xoay người trốn.

Xin lỗi nha, vì sợ bị mẹ quấy rầy, cậu chỉ có thể để nhóc mèo ở lại làm lá chắn.

Mười phút sau, nhóc mèo bị chúng bạn xa lánh mang vẻ mặt không cảm xúc tê liệt ngã xuống ghế sofa.

Đầu nhóc đội cài đầu nơ bướm hồng nhạt, cổ đeo vòng cổ nơ bướm hồng nhạt, đeo giày nơ bướm hồng nhạt, còn mặc váy nơ bướm hồng nhạt.

Ngay cả chóp đuôi của nhóc, cũng bị cột dải lụa nơ bướm hồng nhạt.

"Tách", Văn nữ sỉ vô cùng hài lòng, chụp ảnh nhóc mèo đối với cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Từ trước đến nay, Đàm Nhiên vĩnh viễn không nghĩ đến.

Bản thân mình có ngày sẽ mặc nữ trang như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau