Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất

Chương 8: Meo meo meo meo!

Trước Sau
Edit: Cá

.............

"Văn Tĩnh, xin lỗi cháu nha. Dì lo chơi với Đoàn Đoàn nên nhất thời không chú ý, thế là để tên nhóc kia trốn mất." Văn nữ sĩ nói, "Lần sau bằng mọi giá dì phải bắt được tên nhóc thúi kia, điều giáo nó một trận!"

Lục Văn Tĩnh cười, nói: "Dì à, con có thể nhận ra rằng anh ấy không có ý gì với con cả."

"Con thấy là nên từ bỏ việc này đi."

Lục Văn Tĩnh là một người thức thời.

Tình cảm thì không thể ép buộc được.

Huống hồ, gia thế và bằng cấp của cô vốn không kém tí nào.

Thế nên yêu cầu của Lục Văn Tĩnh về nửa kia của mình rất đơn giản, chỉ cần hai bên đều thích nhau, thế là đủ.

Thế giới rộng lớn, biển người mênh mông.

Lần này Lục Văn Tĩnh tới đây, cũng chỉ là để xem thử coi hai người có hợp sống chung với nhau không.

Nếu hai người không hợp nhau, thì vẫn là nên dẹp chuyện se duyên này đi.

Như thế mới tốt cho hai bên.

Văn nữ sĩ lộ vẻ xin lỗi, nói: "Xin lỗi con nha Văn Tĩnh, lần sau dì chắc chắn sẽ..."

Lục Văn Tĩnh lắc đầu, cô vươn tay sờ đầu nhóc mèo.

Cô nói: "Dì à, dì không cần xin lỗi con đâu."

"Bé mèo này thật ngoan lại rất đáng yêu." Lục Văn Tĩnh chọt chọt chóp mũi ươn ướt bé xinh của nhóc mèo, "Đoàn Đoàn, lần sau chúng ta gặp lại nha."

Trong lòng Văn nũ sĩ khẽ thở dài.



Mười mấy năm rồi nàng không gặp cô nhóc Lục gia này, cô bây giờ khác xa so với khi xưa quá.

Khi xưa thì nhu nhược, bây giờ trong sự nhu nhược đó lại có thêm vài phần kiên cường.

Tính cách như đến đối với tầng lớp như bọn họ cũng không phải là chuyện xấu gì.

Cơ mà cái tên nhóc thúi kia!

Sau khi Văn nữ sĩ tiễn Lục Văn Tĩnh đi, không lâu sau đó Văn Chi Vọng trở lại biệt thự.

"Hừm, Chi Vọng? Biết Lục Văn Tĩnh đi rồi con mới gấp gáp về nhà à?" Văn nữ sĩ ôm nhóc mèo, cà khịa Văn Chi Vọng đang đứng ở cửa.

Văn Chi Vọng vuốt mũi, không phủ nhận.

"Mẹ sắp xếp cho con không ít đối tượng coi mắt, gần như là toàn bộ cô gái hợp cạ với con ở cái đất Hoa Hạ này, thế mà kết quả thì sao? Ai cũng không thích! Còn liên tục trốn ra ngoài, Văn Chi Vọng, con muốn mẹ tức chết hả?!" Văn nữ sĩ tức giận, nói.

Văn Chi Vọng hiểu tính mẹ mình, nếu hôm nay không cho mẹ mình câu trả lời thì cậu sẽ toi đời ngay.

Cậu cũng 30 rồi, không còn nhỏ nữa.

Mẹ cậu không muốn cậu cô độc suốt quãng đời còn lại, chỉ hy vọng có người bên cạnh cậu bầu bạn với cậu.

Thế nhưng, người như vậy đâu có dễ tìm như thế?

Văn Chi Vọng đã trải qua rất nhiều sóng gió của cuộc đời.

Nếu nói đến gu của cậu thì...

Không biết từ khi nào nhóc mèo đã bò xuống khỏi người nữ sĩ, đi đến cạnh cậu.

Văn Chi Vọng theo phản xạ bế nhóc mèo lên.

Hai mắt nhóc mèo xanh thẳm, giống như hai viên ngọc sapphire, phản chiếu hình bóng của cậu, trong trẻo đáng yêu.



Có lẽ cậu thích một người có đôi mắt trong trẻo như vậy đó.

"Mẹ đang hỏi con đó! Ngẩn người ra làm gì!" Văn nữ sĩ nói, "Nếu con thích kiểu người như thế nào thì nói ngay cho mẹ, mẹ lập tức tìm cho con!"

Văn Chi Vọng rũ mawsy.

Xung quanh cậu không có ai có đôi mắt trong veo như vậy cả.

Hào môn thế gia, chú ý nhất là môn đăng hộ đối.

Cho nên người cậu thích chắc là cả đời cũng sẽ không tìm được?

Văn Chi Vọng nói: "Người con thích sợ là mẹ tìm cả đời cũng không thấy, mẹ cũng sẽ không chấp nhận mà đi tìm đâu."

Văn nữ sĩ đang chuẩn bị trả lời thì như chợt nghĩ đến gì đó, nàng lộ ra biểu tình do dự.

Văn Chi Vọng nhíu mày: "Sao vậy?"

Văn nữ sĩ mím môi, hơi chần chờ: "Chi Vọng, không phải là con thích nam nhân chứ?"

Mạch não thần kì của Văn nữ sĩ khiến Văn Chi Vọng trầm mặc.

Đang nép vào lòng Văn Chi Vọng, lười biếng lắc đuôi – Đàn Nhiên, lập tức trợn trừng mắt mèo.

Vờ lờ!

Thế nhưng nhóc lại nghe được quả drama có thể khiến cho vô số phóng viên giới giải trí trở nên điên cuồng, khiến cho nhân dân cả nước bị dọa hết hồn – Bí! Mật! Hào! Môn!

Đàn Nhiên mắt sáng rực, đã nghĩ ra được tiêu đề cho quả drama này luôn rồi.

[Kinh hoàng! Thủ phú giàu nhất Hoa Hạ - người chồng quốc dân Văn Chi Vọng độc thân 30 năm trời – là gay!]

[Mấy cô nàng trên internet khóc ròng: Từ giờ trở đi các bạn bị mất chồng rồi!]

[Mấy đứa con trai trên internet thì im lặng: Đập bàn, ở rễ nhà giàu không còn là giấc mơ nữa rồi!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau