Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia
Chương 9: 9 Tuổi: CỎ TRÊN MỘ ĐÃ DÀI HAI THƯỚC
Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu.
_____
Tô Mạch trông chừng đến nửa đêm, mãi đến khi Kinh Úc hạ sốt mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Có lẽ là do đêm qua gió lạnh, còn ngồi trên ghế một lúc lâu nên sau khi thức giấc cả người anh vô cùng đau nhức, dù vừa tỉnh dậy nhưng anh chỉ có thể kiệt sức ngã về giường.
Tô Mạch thở dài, nguyên chủ quá sa đọa rồi, nếu không thì sao lại yếu đến mức này?
Không kể đến chuyện xuyên thành pháo hôi, cũng không kể đến chuyện xuyên vào một tên yếu ớt đi hai bước đã thở hổn hển một lần, quan trọng là tên này còn không biết sống chết, cơ thể đã không ra gì còn dám so kèo vũ lực với nam chính...
Tô Mạch bất lực, không muốn than thêm từ nào.
Nhưng cằn nhằn thì cằn nhằn thôi, sống thì vẫn phải sống.
Anh vươn người, ngáp một cái rồi rời giường.
Nắng đầu thu xuyên qua tán lá xum xuê rồi rọi qua cửa sổ, để lại tia sáng ôn hòa trên mặt đất.
Đợi nửa ngày không thấy tiếng động gì, Tô Mạch liếc nhìn xung quanh.
Kỳ lạ, thế mà hôm nay Nhạc Đồng lại không ở đây!
Nhưng cũng được, anh không có thói quen để người hầu trông chừng bên cạnh. Tự xuống giường rồi tự rửa mặt, sau đó anh mới đến trước tủ quần áo, cầm một bộ đồ không quá nổi bật để thay. Hôm qua lúc Nhạc Đồng lấy xiêm y thì anh đã để ý đến đống đồ sặc sỡ trong bốn năm ngăn tủ, có thể nhìn ra nguyên chủ rất chăm chút vẻ ngoài. Không biết vì sao anh lại nghĩ đến câu: "Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm". Có lẽ nguyên chủ cũng giống vậy nhỉ?
Nếu không phải tai nghe mắt thấy thì anh sẽ không tin chuyện một pháo hôi nhỏ nhoi như nguyên chủ lại có một đoạn lương duyên với vị vua tương lai của Đại Lương.
Nhưng nếu là vậy thì mọi thứ đã dễ giải thích hơn rồi.
Nếu trong nguyên tác Tần Mặc đã đến Bắc Tấn tìm nguyên chủ, cũng từng nói qua câu: "Ngài chờ ta.", thì đó là lần cuối cùng mà bọn họ gặp nhau, anh không biết nguyên chủ sẽ trả lời như thế nào, nhưng anh biết Tần Mặc sẽ không giữ lời, y không đến mang nguyên chủ đi, hoặc là nói y đến quá muộn, nguyên chủ không thể chờ y đến nữa.
Nếu dựa theo cốt truyện thì hiện giờ trong triều đình Đại Lương đang xảy ra lục đục, lúc này Tần Mặc đã bắt đầu thu thập binh quyền, chờ đến khi y đến Bắc Tấn cũng là ba năm sau, nhưng nguyên chủ vừa đến Bắc Tấn nửa năm đã bị giết chết. Ba năm sau, mộ phần của nguyên chủ cũng đã xanh cỏ.
Giữa tình yêu và quyền lực, Tần Mặc lựa chọn vế sau, nhưng vẫn ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Tấn, chỉ vì muốn nói mấy câu với nguyên chủ đã xuất giá.
Luyến tiếc quyền lựci nhưng không bỏ được mỹ nhân. Liều mạng bước lên đế vị, nhưng hồn mỹ nhân đã sớm hòa vào cát bụi, lý do Tần Mặc căm hận nam chính đã quá dễ đoán, cẩn thận nghĩ lại thì có lẽ y chỉ muốn lấy lại hài cốt của nguyên chủ thôi.
Nhưng đáng buồn là, y không thể đến kịp, năm lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn của nam chính, cuối cùng chỉ có thể chạy vào cõi chết của chính mình.
Tuy nhiên hai người đều chết dưới kiếm thủ hạ của nam chính, dù cách chết khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau, sinh cùng một nơi, chết trong tay một người, suy cho cùng cũng là một loại duyên phận.
"Haiz!" Tô Mạch thở dài, đúng là người đáng giận ắt có chỗ đáng thương, ban đầu bọn họ chỉ là nhân vật được in trong sách, nhưng nhìn vết thương trên người Kinh Úc lúc này thì lại không thấy bọn họ đáng thương chút nào.
Nếu anh không xuất hiện, thì cốt truyện sẽ phát sinh giống như nguyên tác, so với vết thương trong nguyên tác thì vết thương của Kinh Úc hiện tại không đáng là bao, đó là lý do nguyên chủ chết thảm như vậy, nhưng cũng rất xứng đáng, người có tội sẽ phải chịu sự trừng phạt thích hợp.
Thay đồ xong, Tô Mặc đứng trước gương đồng cởi dây buộc tóc, anh không biết làm, chỉ có thể buộc thành tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, nhìn qua không có vấn đề gì anh mới mở cửa phòng.
Không biết có phải ảo giác của anh hay không, Vương phủ hôm nay rất ngay ngắn trật tự, ngay cả cổng biệt viện cũng được dọn dẹp lại, bọn hạ nhân cực kỳ cung kính, thị nữ lập tức hành lễ khi thấy Tô Mạch.
Chỉ thấy tay phải của nàng áp lên tay trái đặt bên eo, khép chân uốn gối, hơi cúi đầu: "Vương phi!"
"Ừ". Tô Mạch đáp xong thì nhanh chân tới Hiên Triệt điện.
Anh vừa bước vào đã bị cảnh tượng bên trong làm cho ngạc nhiên... Sao mới qua một đêm mà... Hiệu suất làm việc của Nhạc Đồng cao như vậy sao?
Chỉ thấy Hiên Triệt điện vốn trống vắng hiện tại đã trở nên nhộn nhịp hơn nhiều, đồ vật trong phòng cũng được dọn dẹp ngăn nắp, vừa nhìn là biết đã tốn không ít công trang trí.
Thi thoảng trong phòng còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, xung quanh an tĩnh tốt đẹp, bên cạnh giường là cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, làm bằng gỗ quý. Phong cảnh hữu tình bên ngoài song cửa, nào là núi giả, ao con, đài sen xanh biếc, sóng nước lăn tăn.
Bên ngoài có lúc còn thấy tiểu tỳ đi ngang, tiếng bước chân vụn vặt nhẹ nhàng, âm thanh nói chuyện cũng rất nhỏ.
Tô Mạch không thể tin chỉ trong một đêm mà Úc Vương phủ đã hoàn toàn thay đổi, so với ngày thường im lặng vắng vẻ thì bây giờ như đã lật mặt ba trăm sáu mươi độ.
Trong lòng Tô Mạch không nhịn được mà tán dương Nhạc Đồng, có người hầu năng suất như vậy thì không còn gì đáng lo nữa. Tô Mạch không nghĩ nữa, nhìn thoáng qua giường ngủ.
Gì đây?
Người đâu?
Nghĩ đến khả năng xấu nhất, trong lòng Tô Mạch lập tức lo sợ, với vết thương trên người như lúc này thì Kinh Úc không thể chạy lung tung được, trừ khi...
Gần như là theo bản năng, anh lập tức xoay người đi ra ngoài, hai ba bước đã tới cửa, hiện tại bao nhiêu tức giận đều bộc phát ra hết: "Ta không phải bảo các ngươi rồi sao? Các ngươi ăn cái gì mà ngu thế?!!!"
Tất cả thị nữ ở đây đều giật mình nhưng không dám lên tiếng. Hôm nay các nàng mới đến, tất nhiên không thể biết lúc trước Vương phi đã dặn dò cái gì, nhưng vẫn nghe được đại khái ý của Vương phi.
Một tỳ nữ lá gan lớn đứng dậy, cúi người: "Vương phi đang tìm Vương gia phải không ạ?"
Tô Mạch nhắm mắt, cố gắng nguôi giận: "Không thì sao? Ta không phải đã bảo các ngươi phải tôn trọng Vương gia rồi à? Các ngươi bây giờ đang làm cái gì?"
Thị nữ cúi người, thấp giọng giải thích: "Bẩm Vương phi, bọn nô tỳ hôm nay mới vào phủ, không biết tình huống rõ ràng, thỉnh Vương phi thứ tội!"
Mới tới?
Tô Mạch lúc này mới chú ý đến, mấy thị nữ ở đây đúng là rất lạ mặt, hóa ra không phải cảnh báo đám hạ nhân kia, mà là thay người luôn. Đam Mỹ Hay
Sau khi nghe xong lý do, bực tức trong lòng Tô Mạch đã tiêu tan không ít: "Ừ, các ngươi có thấy Vương gia đi đâu không?"
Thanh âm êm dịu vang bên tai, làm thị nữ không khỏi tò mò, giọng điệu mềm mại như nước, rất phù hợp với khí chất ưu tư lúc này của Vương phi.
Vì tò mò mà thị nữ hơi ngẩng đầu, nhìn về hướng Tô Mạch.
Chỉ liếc mắt một cái, thị nữ lập tức nhìn đến ngây người.
Rõ ràng không có phát quan cũng không đeo trâm cài, mái tóc đen dài được cột rất tùy tiện, gió nhẹ thổi đến, chỉ thấy tóc mai của anh phe phẩy tung bay, cùng sợi dây bạc vui múa, tuy vóc dáng xinh đẹp, nhưng không hề giống nữ nhi mềm mỏng, đặc biệt là cặp mắt kia, thoạt nhìn vừa thông minh vừa kiêu ngạo, khiến người khác không thể rời mắt.
Nàng sống bao năm, nhưng chưa từng nhìn thấy nam tử nào đẹp như vậy.
"Hỏi ngươi đấy, có nhìn thấy Vương gia đi đâu không? Ngươi nhìn ta làm gì?"
Nàng vội vàng phục hồi tinh thần rồi cúi đầu:"Bẩm Vương phi, Vương gia đang ngắm sen cùng Sóc Vương."
Sóc vương?
Còn cùng nhau ngắm sen?
Sóc vương tên là Kinh Tử Sóc, chính là trợ thủ giúp nam chính ngồi lên ngôi vị, đừng nhìn gã ngày thường cà lơ phất phơ không đứng đắn mà nhầm, thật ra gã vô cùng tinh ý, cho nên lúc nghe Kinh Úc đang ở cạnh Sóc Vương, Tô Mạnh nhẹ nhàng thở một hơi.
Mặc dù là thế, nhưng anh vẫn không yên lòng, cực khổ cả đêm qua mới khiến Kinh Úc hạ sốt, hôm nay ra ngoài mà trúng gió thì không phải càng lớn chuyện sao?!
Hồ sen cách Hiên Triệt điện không xa, đi vài bước đã tới.
Từ xa Tô Mạch đã thấy hai bóng người ngồi trong đình cạnh hồ sen hóng gió, thanh âm vụn vặt, không biết đang nói gì.
Tô Mạch đi đến, có lẽ vì nghe thấy tiếng bước chân nên Kinh Tử Sóc quay đầu lại, nhìn về phía Tô Mạch, phẩy nhẹ cây quạt trong tay, đứng lên từ ghế đá: "Em dâu nhớ nhị đệ của ta hả, nhanh như vậy đã tìm đến đây".
Tô Mạch cười khẽ: "Đúng vậy, tân hôn yến nhĩ, ta với Vương gia là tâm đầu ý hợp, ngay cả bệ hạ còn nói chúng ta trời sinh một đôi, ta thấy có gì lạ đâu?!"
"À? Phải không thế?" Kinh Tử Sóc cầm cây quạt trên tay rồi nghiêng người dựa vào cột đá, nhướng mày suy tư nhìn Tô Mạch: "Nhưng hình như bổn vương nghe nói em dâu đã cùng người khác đan tơ xen tình rồi mà nhỉ?"
Tô Mạch hơi mỉm cười, cũng không vội trả lời câu hỏi của Sóc Vương, mà đi đến bên cạnh Kinh Úc, khoác áo choàng trong tay lên người hắn:"Sóc Vương cũng bảo là nghe nói, đã là đồn đãi thì chắc gì đã là sự thật?"
Sóc Vương thu hết động tác của Tô Mạch vào đáy mắt, gã thấp giọng cười khẽ, khóe miệng mang theo một tia cười nhạo: "Thú vị, thật sự thú vị, mấy năm không gặp, Tam hoàng tử diễn càng ngày càng tốt, không biết ngươi còn nhớ ước định giữa chúng ta không?"
Ước định...
Lại là ước định.
Nguyên chủ hứa nhăng hẹn cuội với bao nhiêu người vậy?
Không thể an phận một chút sao?
Lúc anh đang định mở miệng, thì lại thấy trong mắt của Sóc Vương thoáng qua một tia gian xảo.
Không đúng, Sóc Vương không có khả năng biết nguyên chủ, nếu anh đoán không sai, Lần duy nhất Sóc Vương đến Đại Lương là năm năm trước, thời điểm mà quận chúa Nhu Gia xuất giá, nguyên chủ lúc đó chỉ là một đứa trẻ, có thể ước định cái gì với Sóc Vương.
Nếu thật sự có hẹn ước, anh có thể nói mình đã quên, bao nhiêu năm trôi qua rồi, quên thì quên thôi.
May mắn là anh kịp thời phản ứng, nếu không thì đã bị mắc mưu của người này.
Tô Mạch cười cười, ngữ khí tự nhiên thong thả: "Hả? Sóc vương có khi nhớ nhầm đấy chứ, bổn vương phi chưa từng ước định cái gì với ngươi, Sóc vương nhận sai người rồi."
Kinh Tử Sóc nhìn Tô Mạch rồi nhìn Kinh Úc, thấy ánh mắt nhị đệ lộ vẻ cảnh cáo thì bật cười, giống như đúng là nhận sai người: "Như vậy à, có lẽ bổn vương nhớ lầm thật, thời gian cũng trôi qua lâu rồi, em dâu chớ trách ta".
Tô Mạch cười khẽ: "Không đâu, bổn vương phi không nghĩ nhiều như vậy, đi thôi, bên ngoài gió lớn, Vương gia còn đang bệnh, không hóng gió lâu được, có gì muốn nói thì vào phòng nói".
Kinh Tử Sóc nhìn Kinh Úc, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không cần, bổn vương đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa làm xong, bổn vương không phiền hai người nữa, các ngươi có tâm sự gì thì về phòng mà từ từ nói, bổn vương về trước".
"Nhị đệ, ngày khác ta lại đến thăm ngươi".
Nhìn bóng dáng kia đi xa, Tô Mạch biết bản thân không thể ngồi chờ chết được.
Anh nên cân nhắc kĩ, hoàng tử điên nguyên chủ đã biến mất, dù anh mỗi ngày giả điên cũng không sao, nhưng nghĩ đến kết cục thảm hại kia thì vẫn nên tìm biện pháp khác.
Beta: nnminhchauu.
_____
Tô Mạch trông chừng đến nửa đêm, mãi đến khi Kinh Úc hạ sốt mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Có lẽ là do đêm qua gió lạnh, còn ngồi trên ghế một lúc lâu nên sau khi thức giấc cả người anh vô cùng đau nhức, dù vừa tỉnh dậy nhưng anh chỉ có thể kiệt sức ngã về giường.
Tô Mạch thở dài, nguyên chủ quá sa đọa rồi, nếu không thì sao lại yếu đến mức này?
Không kể đến chuyện xuyên thành pháo hôi, cũng không kể đến chuyện xuyên vào một tên yếu ớt đi hai bước đã thở hổn hển một lần, quan trọng là tên này còn không biết sống chết, cơ thể đã không ra gì còn dám so kèo vũ lực với nam chính...
Tô Mạch bất lực, không muốn than thêm từ nào.
Nhưng cằn nhằn thì cằn nhằn thôi, sống thì vẫn phải sống.
Anh vươn người, ngáp một cái rồi rời giường.
Nắng đầu thu xuyên qua tán lá xum xuê rồi rọi qua cửa sổ, để lại tia sáng ôn hòa trên mặt đất.
Đợi nửa ngày không thấy tiếng động gì, Tô Mạch liếc nhìn xung quanh.
Kỳ lạ, thế mà hôm nay Nhạc Đồng lại không ở đây!
Nhưng cũng được, anh không có thói quen để người hầu trông chừng bên cạnh. Tự xuống giường rồi tự rửa mặt, sau đó anh mới đến trước tủ quần áo, cầm một bộ đồ không quá nổi bật để thay. Hôm qua lúc Nhạc Đồng lấy xiêm y thì anh đã để ý đến đống đồ sặc sỡ trong bốn năm ngăn tủ, có thể nhìn ra nguyên chủ rất chăm chút vẻ ngoài. Không biết vì sao anh lại nghĩ đến câu: "Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm". Có lẽ nguyên chủ cũng giống vậy nhỉ?
Nếu không phải tai nghe mắt thấy thì anh sẽ không tin chuyện một pháo hôi nhỏ nhoi như nguyên chủ lại có một đoạn lương duyên với vị vua tương lai của Đại Lương.
Nhưng nếu là vậy thì mọi thứ đã dễ giải thích hơn rồi.
Nếu trong nguyên tác Tần Mặc đã đến Bắc Tấn tìm nguyên chủ, cũng từng nói qua câu: "Ngài chờ ta.", thì đó là lần cuối cùng mà bọn họ gặp nhau, anh không biết nguyên chủ sẽ trả lời như thế nào, nhưng anh biết Tần Mặc sẽ không giữ lời, y không đến mang nguyên chủ đi, hoặc là nói y đến quá muộn, nguyên chủ không thể chờ y đến nữa.
Nếu dựa theo cốt truyện thì hiện giờ trong triều đình Đại Lương đang xảy ra lục đục, lúc này Tần Mặc đã bắt đầu thu thập binh quyền, chờ đến khi y đến Bắc Tấn cũng là ba năm sau, nhưng nguyên chủ vừa đến Bắc Tấn nửa năm đã bị giết chết. Ba năm sau, mộ phần của nguyên chủ cũng đã xanh cỏ.
Giữa tình yêu và quyền lực, Tần Mặc lựa chọn vế sau, nhưng vẫn ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Tấn, chỉ vì muốn nói mấy câu với nguyên chủ đã xuất giá.
Luyến tiếc quyền lựci nhưng không bỏ được mỹ nhân. Liều mạng bước lên đế vị, nhưng hồn mỹ nhân đã sớm hòa vào cát bụi, lý do Tần Mặc căm hận nam chính đã quá dễ đoán, cẩn thận nghĩ lại thì có lẽ y chỉ muốn lấy lại hài cốt của nguyên chủ thôi.
Nhưng đáng buồn là, y không thể đến kịp, năm lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn của nam chính, cuối cùng chỉ có thể chạy vào cõi chết của chính mình.
Tuy nhiên hai người đều chết dưới kiếm thủ hạ của nam chính, dù cách chết khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau, sinh cùng một nơi, chết trong tay một người, suy cho cùng cũng là một loại duyên phận.
"Haiz!" Tô Mạch thở dài, đúng là người đáng giận ắt có chỗ đáng thương, ban đầu bọn họ chỉ là nhân vật được in trong sách, nhưng nhìn vết thương trên người Kinh Úc lúc này thì lại không thấy bọn họ đáng thương chút nào.
Nếu anh không xuất hiện, thì cốt truyện sẽ phát sinh giống như nguyên tác, so với vết thương trong nguyên tác thì vết thương của Kinh Úc hiện tại không đáng là bao, đó là lý do nguyên chủ chết thảm như vậy, nhưng cũng rất xứng đáng, người có tội sẽ phải chịu sự trừng phạt thích hợp.
Thay đồ xong, Tô Mặc đứng trước gương đồng cởi dây buộc tóc, anh không biết làm, chỉ có thể buộc thành tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, nhìn qua không có vấn đề gì anh mới mở cửa phòng.
Không biết có phải ảo giác của anh hay không, Vương phủ hôm nay rất ngay ngắn trật tự, ngay cả cổng biệt viện cũng được dọn dẹp lại, bọn hạ nhân cực kỳ cung kính, thị nữ lập tức hành lễ khi thấy Tô Mạch.
Chỉ thấy tay phải của nàng áp lên tay trái đặt bên eo, khép chân uốn gối, hơi cúi đầu: "Vương phi!"
"Ừ". Tô Mạch đáp xong thì nhanh chân tới Hiên Triệt điện.
Anh vừa bước vào đã bị cảnh tượng bên trong làm cho ngạc nhiên... Sao mới qua một đêm mà... Hiệu suất làm việc của Nhạc Đồng cao như vậy sao?
Chỉ thấy Hiên Triệt điện vốn trống vắng hiện tại đã trở nên nhộn nhịp hơn nhiều, đồ vật trong phòng cũng được dọn dẹp ngăn nắp, vừa nhìn là biết đã tốn không ít công trang trí.
Thi thoảng trong phòng còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, xung quanh an tĩnh tốt đẹp, bên cạnh giường là cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, làm bằng gỗ quý. Phong cảnh hữu tình bên ngoài song cửa, nào là núi giả, ao con, đài sen xanh biếc, sóng nước lăn tăn.
Bên ngoài có lúc còn thấy tiểu tỳ đi ngang, tiếng bước chân vụn vặt nhẹ nhàng, âm thanh nói chuyện cũng rất nhỏ.
Tô Mạch không thể tin chỉ trong một đêm mà Úc Vương phủ đã hoàn toàn thay đổi, so với ngày thường im lặng vắng vẻ thì bây giờ như đã lật mặt ba trăm sáu mươi độ.
Trong lòng Tô Mạch không nhịn được mà tán dương Nhạc Đồng, có người hầu năng suất như vậy thì không còn gì đáng lo nữa. Tô Mạch không nghĩ nữa, nhìn thoáng qua giường ngủ.
Gì đây?
Người đâu?
Nghĩ đến khả năng xấu nhất, trong lòng Tô Mạch lập tức lo sợ, với vết thương trên người như lúc này thì Kinh Úc không thể chạy lung tung được, trừ khi...
Gần như là theo bản năng, anh lập tức xoay người đi ra ngoài, hai ba bước đã tới cửa, hiện tại bao nhiêu tức giận đều bộc phát ra hết: "Ta không phải bảo các ngươi rồi sao? Các ngươi ăn cái gì mà ngu thế?!!!"
Tất cả thị nữ ở đây đều giật mình nhưng không dám lên tiếng. Hôm nay các nàng mới đến, tất nhiên không thể biết lúc trước Vương phi đã dặn dò cái gì, nhưng vẫn nghe được đại khái ý của Vương phi.
Một tỳ nữ lá gan lớn đứng dậy, cúi người: "Vương phi đang tìm Vương gia phải không ạ?"
Tô Mạch nhắm mắt, cố gắng nguôi giận: "Không thì sao? Ta không phải đã bảo các ngươi phải tôn trọng Vương gia rồi à? Các ngươi bây giờ đang làm cái gì?"
Thị nữ cúi người, thấp giọng giải thích: "Bẩm Vương phi, bọn nô tỳ hôm nay mới vào phủ, không biết tình huống rõ ràng, thỉnh Vương phi thứ tội!"
Mới tới?
Tô Mạch lúc này mới chú ý đến, mấy thị nữ ở đây đúng là rất lạ mặt, hóa ra không phải cảnh báo đám hạ nhân kia, mà là thay người luôn. Đam Mỹ Hay
Sau khi nghe xong lý do, bực tức trong lòng Tô Mạch đã tiêu tan không ít: "Ừ, các ngươi có thấy Vương gia đi đâu không?"
Thanh âm êm dịu vang bên tai, làm thị nữ không khỏi tò mò, giọng điệu mềm mại như nước, rất phù hợp với khí chất ưu tư lúc này của Vương phi.
Vì tò mò mà thị nữ hơi ngẩng đầu, nhìn về hướng Tô Mạch.
Chỉ liếc mắt một cái, thị nữ lập tức nhìn đến ngây người.
Rõ ràng không có phát quan cũng không đeo trâm cài, mái tóc đen dài được cột rất tùy tiện, gió nhẹ thổi đến, chỉ thấy tóc mai của anh phe phẩy tung bay, cùng sợi dây bạc vui múa, tuy vóc dáng xinh đẹp, nhưng không hề giống nữ nhi mềm mỏng, đặc biệt là cặp mắt kia, thoạt nhìn vừa thông minh vừa kiêu ngạo, khiến người khác không thể rời mắt.
Nàng sống bao năm, nhưng chưa từng nhìn thấy nam tử nào đẹp như vậy.
"Hỏi ngươi đấy, có nhìn thấy Vương gia đi đâu không? Ngươi nhìn ta làm gì?"
Nàng vội vàng phục hồi tinh thần rồi cúi đầu:"Bẩm Vương phi, Vương gia đang ngắm sen cùng Sóc Vương."
Sóc vương?
Còn cùng nhau ngắm sen?
Sóc vương tên là Kinh Tử Sóc, chính là trợ thủ giúp nam chính ngồi lên ngôi vị, đừng nhìn gã ngày thường cà lơ phất phơ không đứng đắn mà nhầm, thật ra gã vô cùng tinh ý, cho nên lúc nghe Kinh Úc đang ở cạnh Sóc Vương, Tô Mạnh nhẹ nhàng thở một hơi.
Mặc dù là thế, nhưng anh vẫn không yên lòng, cực khổ cả đêm qua mới khiến Kinh Úc hạ sốt, hôm nay ra ngoài mà trúng gió thì không phải càng lớn chuyện sao?!
Hồ sen cách Hiên Triệt điện không xa, đi vài bước đã tới.
Từ xa Tô Mạch đã thấy hai bóng người ngồi trong đình cạnh hồ sen hóng gió, thanh âm vụn vặt, không biết đang nói gì.
Tô Mạch đi đến, có lẽ vì nghe thấy tiếng bước chân nên Kinh Tử Sóc quay đầu lại, nhìn về phía Tô Mạch, phẩy nhẹ cây quạt trong tay, đứng lên từ ghế đá: "Em dâu nhớ nhị đệ của ta hả, nhanh như vậy đã tìm đến đây".
Tô Mạch cười khẽ: "Đúng vậy, tân hôn yến nhĩ, ta với Vương gia là tâm đầu ý hợp, ngay cả bệ hạ còn nói chúng ta trời sinh một đôi, ta thấy có gì lạ đâu?!"
"À? Phải không thế?" Kinh Tử Sóc cầm cây quạt trên tay rồi nghiêng người dựa vào cột đá, nhướng mày suy tư nhìn Tô Mạch: "Nhưng hình như bổn vương nghe nói em dâu đã cùng người khác đan tơ xen tình rồi mà nhỉ?"
Tô Mạch hơi mỉm cười, cũng không vội trả lời câu hỏi của Sóc Vương, mà đi đến bên cạnh Kinh Úc, khoác áo choàng trong tay lên người hắn:"Sóc Vương cũng bảo là nghe nói, đã là đồn đãi thì chắc gì đã là sự thật?"
Sóc Vương thu hết động tác của Tô Mạch vào đáy mắt, gã thấp giọng cười khẽ, khóe miệng mang theo một tia cười nhạo: "Thú vị, thật sự thú vị, mấy năm không gặp, Tam hoàng tử diễn càng ngày càng tốt, không biết ngươi còn nhớ ước định giữa chúng ta không?"
Ước định...
Lại là ước định.
Nguyên chủ hứa nhăng hẹn cuội với bao nhiêu người vậy?
Không thể an phận một chút sao?
Lúc anh đang định mở miệng, thì lại thấy trong mắt của Sóc Vương thoáng qua một tia gian xảo.
Không đúng, Sóc Vương không có khả năng biết nguyên chủ, nếu anh đoán không sai, Lần duy nhất Sóc Vương đến Đại Lương là năm năm trước, thời điểm mà quận chúa Nhu Gia xuất giá, nguyên chủ lúc đó chỉ là một đứa trẻ, có thể ước định cái gì với Sóc Vương.
Nếu thật sự có hẹn ước, anh có thể nói mình đã quên, bao nhiêu năm trôi qua rồi, quên thì quên thôi.
May mắn là anh kịp thời phản ứng, nếu không thì đã bị mắc mưu của người này.
Tô Mạch cười cười, ngữ khí tự nhiên thong thả: "Hả? Sóc vương có khi nhớ nhầm đấy chứ, bổn vương phi chưa từng ước định cái gì với ngươi, Sóc vương nhận sai người rồi."
Kinh Tử Sóc nhìn Tô Mạch rồi nhìn Kinh Úc, thấy ánh mắt nhị đệ lộ vẻ cảnh cáo thì bật cười, giống như đúng là nhận sai người: "Như vậy à, có lẽ bổn vương nhớ lầm thật, thời gian cũng trôi qua lâu rồi, em dâu chớ trách ta".
Tô Mạch cười khẽ: "Không đâu, bổn vương phi không nghĩ nhiều như vậy, đi thôi, bên ngoài gió lớn, Vương gia còn đang bệnh, không hóng gió lâu được, có gì muốn nói thì vào phòng nói".
Kinh Tử Sóc nhìn Kinh Úc, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không cần, bổn vương đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa làm xong, bổn vương không phiền hai người nữa, các ngươi có tâm sự gì thì về phòng mà từ từ nói, bổn vương về trước".
"Nhị đệ, ngày khác ta lại đến thăm ngươi".
Nhìn bóng dáng kia đi xa, Tô Mạch biết bản thân không thể ngồi chờ chết được.
Anh nên cân nhắc kĩ, hoàng tử điên nguyên chủ đã biến mất, dù anh mỗi ngày giả điên cũng không sao, nhưng nghĩ đến kết cục thảm hại kia thì vẫn nên tìm biện pháp khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất