Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường
Chương 35
Tự tin là một yếu tố quan trọng giúp người ta tiến gần đến thành công. Người tự tin dám hành động, chỉ khi làm thử mới biết kết quả thế nào, còn không dám làm gì thì chắc chắn không bao giờ thành công, dù biết rằng khả năng thấp vẫn là có khả năng.
Nhưng tự tin quá mức đã thành tự phụ. Một người quá tự phụ, cứ cho rằng bản thân nắm chắc một thứ, rất dễ lấy đá đập chân mình.
Đan Thy có lẽ vẫn chưa nhận thức ra Phạm Đình Vỹ bây giờ cũng không giống với Phạm Đình Vỹ mà cô biết. Cô vẫn đinh ninh rằng anh sẽ tìm cô, vô điều kiện tin tưởng cô, ghen tuông là bản chất chiếm hữu của anh, tất cả những thứ xung quanh chỉ để làm nổi bật tình cảm của hai người. Đến cuối cùng, cô và anh sẽ là một cặp khiến người người phải ngưỡng mộ.
Rất nhanh Đan Thy sẽ phải hối hận.
(Tự tin: tin vào bản thân, có niềm tin vào giá trị của bản thân, biết rằng bản thân có thể làm được việc đó hay không.
Tự phụ: tự đánh giá quá cao tài năng, thành tích của bản thân, xem thường người khác.
Lấy đá đập chân mình: câu thành ngữ gốc là ‘tự lấy đá ghè chân mình’: ám chỉ hành vi làm việc gì đó tự hại chính mình.
Nguồn: google)
Hội trường của học viện điện ảnh.
Khách mời là một nam diễn viên đã bước qua tuổi trung niên nhưng ngài vẫn giữ được dáng vẻ phong độ như thời còn hoàng kim. Hai mươi năm trước, người này chính là nhân vật được rất nhiều đạo diễn săn đón, kể cả đạo diễn nước ngoài cũng tìm đến ngài mời hợp tác. Cái loại giải thưởng cầm đến mỗi tay. Về sau vì lập gia đình mà thời gian làm việc được sắp xếp lại, cũng vì đặc thù mà kịch bản nhận được cũng bị giảm một phần nhỏ, cũng chỉ là một phần nhỏ thôi, tài năng của ngài chưa bao giờ bị lãng phí.
Dù là nhân vật nổi tiếng, tính cách của ngài lại ôn hòa, nhiệt tình, đối với những học viên không chút che giấu, đem những kinh nghiệm mà mình tích lũy được chia sẽ, những gì tâm đắc những gì cần chú ý đều chỉ dẫn cho thế hệ mới.
Hai bên phía dưới sân khấu, ánh đèn led thay nhau lóe sáng, giới báo chí quay chụp được rất nhiều thông tin hình ảnh.
Trong hội trường đông nghịt các học viên, ai ai cũng chăm chú nghe rồi ghi ghi chép chép những điều tiền bối chỉ dạy. Mỗi lúc có vấn đề thảo luận, hội trường lại ồn ào tiếng các học viên nêu lên quan điểm.
Trong quá trình giảng giải, vị tiền bối cũng muốn xem cách diễn của lớp diễn viên trẻ tương lai, ngẫu nhiên đưa ra chủ đề gọi người lên phối hợp diễn. Không làm phụ sự kỳ vọng của ông chủ Tô, Võ Tự Minh bước lên sân khấu chỉ như cát giữa sa mạc, nhưng lúc bước xuống đã trở thành kỳ trân dị bảo.
Trong hội trường bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán.
“Người này là ai vậy? Sao tôi không có ấn tượng gì hết?”
“Hình như tôi cũng chưa từng nhìn thấy người này trong trường?”
“Anh ấy đẹp trai quá!”
“Tôi nhớ ra rồi! Anh ta học lớp bên cạnh lớp mình, nhưng không thường lên lớp, một tuần không biết lên lớp được mấy buổi nên tụi mình mới không nhận ra.”
Vấn đề Võ Tự Minh ít lên lớp không có nhiều người chú ý, hắn cũng không giao lưu với người khác, lên lớp thì nghe giảng xong thì về. Bởi vì Tô Cảnh Phong có người quen trong học viện nên cũng được châm chước.
Ban đầu, Võ Tự Minh cùng một cậu thanh niên khác phối hợp diễn, nhưng thanh niên biểu hiện không tốt, thân kinh bách chiến như hắn lại càng thêm nổi bật. Tiền bối thấy hắn có thể ứng biến nhanh, ánh mắt rất tán thưởng. Để thanh niên đi xuống, tiền bối giữ Võ Tự Minh lại cùng hắn diễn một đoạn khác.
Kết quả ngài rất ưng ý với kỹ năng diễn xuất của Võ Tự Minh, không tiếc lời khen ngợi. Toàn bộ đều được giới truyền thông thu lại, lập tức tạo thành mấy cái hot search như #Diễn viên XX không ngừng khen ngợi học viên trong buổi thỉnh giảng# #Truyền nhân của thiên tài diễn xuất# #Gương mặt triển vọng trong giới giải trí#
Đối với những tin tức mới, Võ Tự Minh không mấy quan tâm, nhưng Tô Cảnh Phong rất vui vẻ cho người trong công ty không ngừng tăng nhiệt cho hot search về Võ Tự Minh. Lượt view của Giang Sơn Thời Loạn cũng nhờ phúc hắn mà không ngừng tăng.
Buổi thỉnh giảng kết thúc, các khách mời được lãnh đạo học viện tiếp đãi, bàn đã đặt trước trong nhà hàng sang trọng. Lúc vị tiền bối xuống sân khấu có nhiều người muốn xin chữ ký mà chen lấn lẫn nhau đi lên. Trong hỗn loạn, Võ Tự Minh êm xuôi đi ra lái xe đến công ty Tô Cảnh Phong.
Võ Tự Minh được đưa thẳng vào phòng làm việc của ông chủ, nhân viên nhìn thấy đều vô cùng ngưỡng mộ, dù sao hắn cũng là bạn thân của ông chủ hơn nữa còn là một cái cây hái ra tiền, đãi ngộ đương nhiên phải đặc biệt. Bước vào đã thấy Tô Cảnh Phong cắm cúi trước máy tính, Võ Tự Minh tự nhiên rót cho mình một ly nước ngồi xuống sô pha trong phòng, hỏi: “Gọi tôi đến có chuyện gì?”
“Haha, hôm nay thu hoạch rất tốt.” Tô Cảnh Phong dứt mắt khỏi mấy bình luận hồng phấn, đi đến chỗ hắn cười khoái chí nói: “Tình hình hiện tại cậu chính là người mới được quan tâm nhất. Bao nhiêu tài nguyên tốt tôi nhất định đều dành cho cậu trước tiên.”
“Nói trọng điểm.” Võ Tự Minh lười nghe lời dong dài, không kiên nhẫn nhắc nhở.
Bị cho thái độ không tốt, Tô Cảnh Phong lại không tức giận. Ở đây ai là ông chủ, ai là nhân viên không biết, dù sao bọn họ chính là bạn tốt, không so đo chút việc cỏn con này.
“Tôi đã nhắm được một kịch bản phim điện ảnh, cậu xem có hứng thú không?” Vừa nói vừa lấy kịch bản đưa cho Võ Tự Minh.
Võ Tự Minh cầm lấy mở ra xem, lướt mắt xem sơ qua nội dung của tác phẩm.
Bộ phim với chủ đề phản ảnh đạo đức con người, nhân vật chính từ cuộc sống nghèo khổ hai bàn tay trắng trở thành người giàu có sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc đến cuối cùng lại trở về với hai bàn tay trắng.
Lúc nghèo khổ, mỗi miếng ăn đều phải cân đo đông đếm, mỗi ngày đều phải tích góp từng đồng từng cắc. Cuộc sống chật vật nhưng nam chính vẫn cố kiếm tiền cho em đi học và nuôi người mẹ bệnh tật. Đến một ngày, chỗ nam chính ở rơi vào khu quy hoạch phát triển kinh tế, giá đất tăng chống mặt, chẳng mấy chốc nam chính từ người nghèo thành người giàu xụ. Có tiền trong tay, nào là mua nhà mua xe, ăn nhà hàng, uống rượu tây, nam chính bắt chước đám phá gia chi tử tiêu tiền hoang phí. Mẹ bệnh tật thì thuê hộ lý chăm sóc, em đi học thì cho tiền thích gì thì mua, bản thân nam chính thì ra vào hộp đêm, rượu chè gái rú. Nam chính hoàn toàn rơi vào cuộc sống trụy lạc. Quen với một đám người không ra gì, cùng hùng vốn đầu tư, kết quả bị lừa sạch tiền, lần nữa trắng tay.
Nội dung phim cho người xem thấy sự tha hóa của con người, phản ánh sâu sắc đạo đức con người bị đồng tiền thôn tính như thế nào. Bản chất lương thiện của nam chính trong lúc nghèo khó đã bị bào mòn, bị du͙ƈ vọиɠ đè bẹp lúc phú quý. Khi con người có nhiều tiền rất dễ bị thay đổi, bị sự sa hoa hào nhoáng cắn nuốt. Nếu không giữ được sơ tâm, rất nhanh sẽ biến thành người thực dụng, quên đi những giá trị tình cảm mà tiền không thể thay thế được.
Kết phim nam chính sau khi cảm ngộ được những gì mình làm hoang đường thế nào cũng đã nhận ra sai lầm, nhận một bài học không thể nào quên thì bắt đầu làm lại cuộc đời. Nam chính cùng cô gái vẫn luôn bên cạnh lúc giang khổ, bị bỏ rơi khi giàu sang nhưng vẫn một lòng chờ nam chính hối cải xây dựng một gia đình.
Nội dung phim rất tốt, diễn biến tâm lý nhân vật phức tạp, mỗi một giai đoạn thế giới quan của nam chính sẽ thay đổi phải xây dựng hình tượng khác tương ứng, tư duy suy nghĩ trước sau bất đồng tạo nên sự tương phản rõ nét. Độ khó của nhân vật này, người có nhiều năm kinh nghiệm cũng chưa chắc cam đoan thể hiện tốt.
Nhưng tự tin quá mức đã thành tự phụ. Một người quá tự phụ, cứ cho rằng bản thân nắm chắc một thứ, rất dễ lấy đá đập chân mình.
Đan Thy có lẽ vẫn chưa nhận thức ra Phạm Đình Vỹ bây giờ cũng không giống với Phạm Đình Vỹ mà cô biết. Cô vẫn đinh ninh rằng anh sẽ tìm cô, vô điều kiện tin tưởng cô, ghen tuông là bản chất chiếm hữu của anh, tất cả những thứ xung quanh chỉ để làm nổi bật tình cảm của hai người. Đến cuối cùng, cô và anh sẽ là một cặp khiến người người phải ngưỡng mộ.
Rất nhanh Đan Thy sẽ phải hối hận.
(Tự tin: tin vào bản thân, có niềm tin vào giá trị của bản thân, biết rằng bản thân có thể làm được việc đó hay không.
Tự phụ: tự đánh giá quá cao tài năng, thành tích của bản thân, xem thường người khác.
Lấy đá đập chân mình: câu thành ngữ gốc là ‘tự lấy đá ghè chân mình’: ám chỉ hành vi làm việc gì đó tự hại chính mình.
Nguồn: google)
Hội trường của học viện điện ảnh.
Khách mời là một nam diễn viên đã bước qua tuổi trung niên nhưng ngài vẫn giữ được dáng vẻ phong độ như thời còn hoàng kim. Hai mươi năm trước, người này chính là nhân vật được rất nhiều đạo diễn săn đón, kể cả đạo diễn nước ngoài cũng tìm đến ngài mời hợp tác. Cái loại giải thưởng cầm đến mỗi tay. Về sau vì lập gia đình mà thời gian làm việc được sắp xếp lại, cũng vì đặc thù mà kịch bản nhận được cũng bị giảm một phần nhỏ, cũng chỉ là một phần nhỏ thôi, tài năng của ngài chưa bao giờ bị lãng phí.
Dù là nhân vật nổi tiếng, tính cách của ngài lại ôn hòa, nhiệt tình, đối với những học viên không chút che giấu, đem những kinh nghiệm mà mình tích lũy được chia sẽ, những gì tâm đắc những gì cần chú ý đều chỉ dẫn cho thế hệ mới.
Hai bên phía dưới sân khấu, ánh đèn led thay nhau lóe sáng, giới báo chí quay chụp được rất nhiều thông tin hình ảnh.
Trong hội trường đông nghịt các học viên, ai ai cũng chăm chú nghe rồi ghi ghi chép chép những điều tiền bối chỉ dạy. Mỗi lúc có vấn đề thảo luận, hội trường lại ồn ào tiếng các học viên nêu lên quan điểm.
Trong quá trình giảng giải, vị tiền bối cũng muốn xem cách diễn của lớp diễn viên trẻ tương lai, ngẫu nhiên đưa ra chủ đề gọi người lên phối hợp diễn. Không làm phụ sự kỳ vọng của ông chủ Tô, Võ Tự Minh bước lên sân khấu chỉ như cát giữa sa mạc, nhưng lúc bước xuống đã trở thành kỳ trân dị bảo.
Trong hội trường bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán.
“Người này là ai vậy? Sao tôi không có ấn tượng gì hết?”
“Hình như tôi cũng chưa từng nhìn thấy người này trong trường?”
“Anh ấy đẹp trai quá!”
“Tôi nhớ ra rồi! Anh ta học lớp bên cạnh lớp mình, nhưng không thường lên lớp, một tuần không biết lên lớp được mấy buổi nên tụi mình mới không nhận ra.”
Vấn đề Võ Tự Minh ít lên lớp không có nhiều người chú ý, hắn cũng không giao lưu với người khác, lên lớp thì nghe giảng xong thì về. Bởi vì Tô Cảnh Phong có người quen trong học viện nên cũng được châm chước.
Ban đầu, Võ Tự Minh cùng một cậu thanh niên khác phối hợp diễn, nhưng thanh niên biểu hiện không tốt, thân kinh bách chiến như hắn lại càng thêm nổi bật. Tiền bối thấy hắn có thể ứng biến nhanh, ánh mắt rất tán thưởng. Để thanh niên đi xuống, tiền bối giữ Võ Tự Minh lại cùng hắn diễn một đoạn khác.
Kết quả ngài rất ưng ý với kỹ năng diễn xuất của Võ Tự Minh, không tiếc lời khen ngợi. Toàn bộ đều được giới truyền thông thu lại, lập tức tạo thành mấy cái hot search như #Diễn viên XX không ngừng khen ngợi học viên trong buổi thỉnh giảng# #Truyền nhân của thiên tài diễn xuất# #Gương mặt triển vọng trong giới giải trí#
Đối với những tin tức mới, Võ Tự Minh không mấy quan tâm, nhưng Tô Cảnh Phong rất vui vẻ cho người trong công ty không ngừng tăng nhiệt cho hot search về Võ Tự Minh. Lượt view của Giang Sơn Thời Loạn cũng nhờ phúc hắn mà không ngừng tăng.
Buổi thỉnh giảng kết thúc, các khách mời được lãnh đạo học viện tiếp đãi, bàn đã đặt trước trong nhà hàng sang trọng. Lúc vị tiền bối xuống sân khấu có nhiều người muốn xin chữ ký mà chen lấn lẫn nhau đi lên. Trong hỗn loạn, Võ Tự Minh êm xuôi đi ra lái xe đến công ty Tô Cảnh Phong.
Võ Tự Minh được đưa thẳng vào phòng làm việc của ông chủ, nhân viên nhìn thấy đều vô cùng ngưỡng mộ, dù sao hắn cũng là bạn thân của ông chủ hơn nữa còn là một cái cây hái ra tiền, đãi ngộ đương nhiên phải đặc biệt. Bước vào đã thấy Tô Cảnh Phong cắm cúi trước máy tính, Võ Tự Minh tự nhiên rót cho mình một ly nước ngồi xuống sô pha trong phòng, hỏi: “Gọi tôi đến có chuyện gì?”
“Haha, hôm nay thu hoạch rất tốt.” Tô Cảnh Phong dứt mắt khỏi mấy bình luận hồng phấn, đi đến chỗ hắn cười khoái chí nói: “Tình hình hiện tại cậu chính là người mới được quan tâm nhất. Bao nhiêu tài nguyên tốt tôi nhất định đều dành cho cậu trước tiên.”
“Nói trọng điểm.” Võ Tự Minh lười nghe lời dong dài, không kiên nhẫn nhắc nhở.
Bị cho thái độ không tốt, Tô Cảnh Phong lại không tức giận. Ở đây ai là ông chủ, ai là nhân viên không biết, dù sao bọn họ chính là bạn tốt, không so đo chút việc cỏn con này.
“Tôi đã nhắm được một kịch bản phim điện ảnh, cậu xem có hứng thú không?” Vừa nói vừa lấy kịch bản đưa cho Võ Tự Minh.
Võ Tự Minh cầm lấy mở ra xem, lướt mắt xem sơ qua nội dung của tác phẩm.
Bộ phim với chủ đề phản ảnh đạo đức con người, nhân vật chính từ cuộc sống nghèo khổ hai bàn tay trắng trở thành người giàu có sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc đến cuối cùng lại trở về với hai bàn tay trắng.
Lúc nghèo khổ, mỗi miếng ăn đều phải cân đo đông đếm, mỗi ngày đều phải tích góp từng đồng từng cắc. Cuộc sống chật vật nhưng nam chính vẫn cố kiếm tiền cho em đi học và nuôi người mẹ bệnh tật. Đến một ngày, chỗ nam chính ở rơi vào khu quy hoạch phát triển kinh tế, giá đất tăng chống mặt, chẳng mấy chốc nam chính từ người nghèo thành người giàu xụ. Có tiền trong tay, nào là mua nhà mua xe, ăn nhà hàng, uống rượu tây, nam chính bắt chước đám phá gia chi tử tiêu tiền hoang phí. Mẹ bệnh tật thì thuê hộ lý chăm sóc, em đi học thì cho tiền thích gì thì mua, bản thân nam chính thì ra vào hộp đêm, rượu chè gái rú. Nam chính hoàn toàn rơi vào cuộc sống trụy lạc. Quen với một đám người không ra gì, cùng hùng vốn đầu tư, kết quả bị lừa sạch tiền, lần nữa trắng tay.
Nội dung phim cho người xem thấy sự tha hóa của con người, phản ánh sâu sắc đạo đức con người bị đồng tiền thôn tính như thế nào. Bản chất lương thiện của nam chính trong lúc nghèo khó đã bị bào mòn, bị du͙ƈ vọиɠ đè bẹp lúc phú quý. Khi con người có nhiều tiền rất dễ bị thay đổi, bị sự sa hoa hào nhoáng cắn nuốt. Nếu không giữ được sơ tâm, rất nhanh sẽ biến thành người thực dụng, quên đi những giá trị tình cảm mà tiền không thể thay thế được.
Kết phim nam chính sau khi cảm ngộ được những gì mình làm hoang đường thế nào cũng đã nhận ra sai lầm, nhận một bài học không thể nào quên thì bắt đầu làm lại cuộc đời. Nam chính cùng cô gái vẫn luôn bên cạnh lúc giang khổ, bị bỏ rơi khi giàu sang nhưng vẫn một lòng chờ nam chính hối cải xây dựng một gia đình.
Nội dung phim rất tốt, diễn biến tâm lý nhân vật phức tạp, mỗi một giai đoạn thế giới quan của nam chính sẽ thay đổi phải xây dựng hình tượng khác tương ứng, tư duy suy nghĩ trước sau bất đồng tạo nên sự tương phản rõ nét. Độ khó của nhân vật này, người có nhiều năm kinh nghiệm cũng chưa chắc cam đoan thể hiện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất