Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác
Chương 2: Di chúc
Editor: Chú dê nhỏ (@diepanhd217)
Năm ngàn vạn cỏn con so với những tài sản khác mà Tống Côn Lãng để lại mà nói quả thực chẳng khác gì muối bỏ bể, người Tống gia vui vẻ quyết định tống cổ Kỳ Minh đi như bố thí ăn mày.
Kỳ Minh cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như nào, dù có là ăn mày tau cũng là ăn mày quý giá nhất!
Một phần di sản của Tống Côn Lãng sắp sửa chia xong, một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh.
"Tôi không đồng ý!"
Kỳ Minh quay đầu về phía âm thanh cất lên, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông sải bước đi tới.
Người đàn ông này ngũ quan cùng Tống Côn Lãng có năm sáu phần tương tự, chắc hẳn là vai chính công trong tiểu thuyết Tống Côn Ngạn.
Tống Côn Ngạn là em trai cùng cha khác mẹ với Tống Côn Lãng, chỉ nhỏ hơn hắn mấy tháng.
Khi Tống Côn Lãng còn sống, Tống Côn Ngạn giả heo ăn thịt hổ, khiến người ta tưởng hắn chỉ là một bao cỏ vô dụng. Vậy nên lúc này người Tống gia tụ họp phân chia tài sản, đương nhiên không nghĩ đến Tống Côn Ngạn, vốn dĩ cũng tính toán chỉ cho Tống Côn Ngạn một chút cổ phần công ty đủ để gã ăn no chờ chết là được rồi.
Thế mà không ngờ Tống Côn Ngạn lại chọn ngay thời điểm mấu chốt để xuất hiện, còn không đồng tình với cách người Tống gia xử lý phần tài sản thuộc về Kỳ Minh.
Phía sau Tống Côn Ngạn còn có một người đàn ông khác, mọi người ở đây đều nhận ra y. Người này là Chu Duy, luật sư nổi danh trong vòng, đã nhận rất nhiều vụ giải quyết di sản. Bây giờ Tống Côn Ngạn tìm đến Chu Duy, cũng coi như lòng dạ Tư Mã Chiêu (lòng dạ hiểm độc), người qua đường đều biết.
"Chu luật sư, nói cho các chú các bác của tôi biết một chút phải xử lý theo pháp luật thế nào đi."
Tống Côn Ngạn khinh miệt cười, ánh mắt thản nhiên đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Kỳ Minh.
Kỳ Minh lập tức có cảm giác như bị rắn rết nhìn thấu, cả người lạnh run.
Chu Duy gật đầu, trầm giọng nói:
"Căn cứ theo <Luật kế thừa> đã quy định ở nước ta, trong trường hợp Tống Côn Lãng tiên sinh không lập di chúc, di sản của ngài ấy phải do người thừa kế hàng đầu, cũng chính là vợ của Tống Côn Lãng tiên sinh Kỳ Minh – Kỳ tiên sinh kế thừa, những người khác đều không có quyền chia tài sản của ngài ấy."
Những người đang ngồi đây ai mà không biết điều này, chẳng qua đều đồng ý cùng nhau giả hồ đồ, sản nghiệp Tống gia sao có thể nhường cho một kẻ ngoại loại chiếm được?
Một người trung niên đã bạc trắng nửa đầu đứng dậy, trong giọng nói đầy sự phẫn nộ:
"Đây là chuyện của Tống gia, làm gì đến lượt một kẻ ngoại lai như Kỳ Minh chen vào?"
Tống Côn Ngạn cười cười.
"Ai nói Kỳ Minh là ngoại lai? Anh ta cùng anh trai tôi đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, được pháp luật thừa nhận là vợ hợp pháp, cũng là người thừa kế hàng đầu. Chú Hai, chú đây là muốn làm trái với pháp luật?"
"Hoang đường!"
Lại thêm một người đập bàn kháng nghị.
"Nó cùng Côn Lãng kết hôn mới mấy ngày? Làm gì có đạo lý nào cho nó thừa kế?"
"Ông Ba, dù mới kết hôn mấy ngày đi nữa, Kỳ Minh được công nhận thành vợ hợp pháp của anh trai tôi vẫn là chuyện không thể chối cãi được."
Nói tới đây, ngữ khí của gã trầm xuống, giọng điệu không cho phép ai xen vào:
"Nếu các vị có ý kiến đối với việc Kỳ Minh thừa kế di sản của anh trai tôi, để bảo vệ cho sự nghiệp của anh ấy, chúng ta chỉ đành gặp nhau trên toà thôi!"
Tống Côn Ngạn dõng dạc nói. Thế nhưng ở đây ai không biết Kỳ Minh và Tống Côn Ngạn là đồng bọn? Đem di sản giao cho Kỳ Minh, chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào tay Tống Côn Ngạn sao?
________
Thấy mình liên tiếp bị nhắc đến, Kỳ Minh chỉ muốn tự đào cái huyệt mà chui xuống luôn cho rồi, không muốn dính vào cái trò tranh đoạt tài sản gà bay chó sủa này tí nào.
Khổ một nỗi là giờ anh không có quyền lên tiếng, bởi vì anh chính là một quân cờ, Tống Côn Ngạn đặt đâu thì ngồi đấy.
Tống Côn Ngạn nhìn vào có vẻ như đang giúp đỡ, nhưng Kỳ Minh trong lòng rõ ràng, Tống Côn Ngạn chẳng qua đang tính kế anh. Dựa vào những gì trợ lý của anh kiếp trước từng nói, cùng với những gì vừa mới trải qua, Kỳ Minh mạnh dạn đoán:
"Kỳ Minh" đồng ý với Tống gia gả cho Tống Côn Lãng xung hỉ, không chỉ vì thích Tống Côn Ngạn, muốn tiếp cận gã, mà nguyên nhân chủ yếu hẳn là "Kỳ Minh" cùng Tống Côn Ngạn có một giao dịch bí mật.
Thậm chí hoang đường hơn, việc xung hỉ này có lẽ chính là một tay Tống Côn Ngạn bày ra.
"Kỳ Minh" khăng khăng nghe theo Tống Côn Ngạn, Tống Côn Ngạn bèn biến cậu ta trở thành vợ hợp pháp của Tống Côn Lãng.
Tống Côn Lãng vừa chết, "Kỳ Minh" lập tức trở thành người thừa kế hàng đầu, mà "Kỳ Minh" như cá mắc lưới, lưới này còn do Tống Côn Ngạn nắm trong tay.
Chỉ cần Tống Côn Ngạn có thể thao túng "Kỳ Minh", cứ thế thì tài sản của Tống Côn Lãng bao nhiêu cũng gián tiếp rơi hết vào túi gã.
Kỳ Minh không muốn bị cuốn vào chuyện phân chia tài sản, nhưng thật ra ngay từ đầu, anh chính là một quân cờ quan trọng trong cục diện hào môn ân oán kia.
Trong khi những kẻ khác ở Tống gia còn đang suy nghĩ làm sao ăn được mớ di sản của Tống Côn Lãng, Tống Côn Ngạn liền công khai làm ra trình tự thừa kế hợp pháp, tung một chiêu "rút củi dưới đáy nồi" đánh những kẻ khác không kịp trở tay.
Sau khi Kỳ Minh thông suốt pha này muốn tránh thì độ khó cũng lên level max, trong lòng nôn nao khó tả.
Chẳng qua, Kỳ Minh anh là người sẽ dễ dàng để kẻ khác chi phối sao?
_______
Tống Côn Ngạn cùng những người Tống gia có mặt trong đại sảnh rơi vào thế giằng co. Tống Côn Ngạn muốn lợi dụng Kỳ Minh kế thừa di sản của Tống Côn Lãng, người Tống gia đối với chỗ di sản ấy lại như hổ rình mồi, bên nào bên nấy nhất quyết không chịu thua.
Không khí trong đại sảnh dần nóng lên, mãi đến khi giọng nói trong trẻo của Kỳ Minh vang vọng.
Kỳ Minh hỏi Chu Duy:
"Xin hỏi Chu luật sư, tôi có thể từ bỏ quyền kế thừa không?"
Tuy rằng anh tiếc năm ngàn vạn kia, nhưng so với việc trở thành quân cờ mặc người khác chỉ huy, tự do bay nhảy chẳng sướng hơn à?
Kiếp trước khó khăn cỡ mấy cũng vượt qua được, bây giờ tính ra thì tương tự thôi, không có năm ngàn vạn di sản, hơ hơ, chắc tau sợ?
Câu hỏi của Kỳ Minh giống như một thanh kiếm sắc, trong nháy mắt chém tan tình cảnh tranh chấp bể đầu nãy giờ, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Kỳ Minh.
Tống Côn Lãng vẫn luôn đứng một bên cũng nhìn qua, ánh mắt rơi xuống trên người Kỳ Minh còn mang theo ý thăm dò nghiền ngẫm.
Kỳ Minh khẽ cắn môi, lặp lại:
"Tôi muốn từ bỏ quyền kế thừa, có thể chứ?"
"Kỳ Minh!"
Biểu cảm bình tĩnh thành thục của Tống Côn Ngạn từ khi bước vào đến giờ vỡ răng rắc, gã nghiến răng ken két:
"Cậu biết cậu đang nói gì không?"
"Tôi biết."
Kỳ Minh thản nhiên tặng cho Tống Côn Ngạn đang phóng ánh mắt như rắn độc sang đây một cái eye contact.
"Tôi không muốn tham gia vào việc Tống gia chia di sản, mọi người muốn phân chia thế nào là chuyện của mọi người. Tôi chỉ là một người thấp cổ bé họng, không chống đỡ nổi tranh đấu của Tống gia."
Vừa nói xong, một ánh mắt trần trụi nhắm ngay lưng Kỳ Minh quét đến, không quay đầu cũng biết là ánh mắt của ai, anh ban đầu định nói vậy rồi thôi, cuối cùng lại thêm một câu, còn tỏ ra rất thâm tình:
"Tuy rằng tôi ở chung với Côn Lãng mới ba ngày, nhưng kí ức trong ba ngày này rất đẹp đẽ, nếu tôi vì thừa kế phần di sản của Côn Lãng mà bị cuốn vào một hồi tranh đấu như vậy sẽ làm mất đi sự tốt đẹp này, cũng là coi rẻ tình cảm của tôi và Côn Lãng."
Tống Côn Lãng trong trạng thái hồn thể cong môi, nhìn sắc mặt ghê tởm của người Tống gia thèm thuồng tài sản của hắn quen rồi, lúc này thấy được tình cảm chân thành tha thiết của Kỳ Minh, giống như một dòng nước ấm len lỏi trong trái tim hắn.
Nhận thấy đi đường quyền một hồi chệch hết dự định, Chu Duy ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:
"Quyền kế thừa thuộc về quyền lợi của Kỳ tiên sinh, Kỳ tiên sinh đương nhiên có quyền từ bỏ. Nhưng mà Kỳ tiên sinh, sao ngài không đợi tôi đọc xong di chúc của Tống Côn Lãng tiên sinh rồi hẵng quyết định?"
Chu Duy nói thêm vài câu cũng không ai để ý tới, tất cả đều tập trung vào di chúc đột nhiên nhảy ra này.
Di chúc của Tống Côn Lãng?
Tống Côn Lãng lập di chúc á hả trời?
Kỳ Minh bất ngờ một thoáng, thế rồi nghĩ đến Tống Côn Lãng trong trạng thái hồn thể kia luôn là khí định thần nhàn, dường như trận náo nhiệt này trong mắt hắn chỉ là một trò cười, Kỳ Minh lại cảm thấy Tống Côn Lãng chắc chắn đã đoán trước hết thảy.
Những kẻ khác trong đại sảnh đều cho rằng đây là Tống Côn Ngạn làm ra, nhưng sau khi thấy biểu cảm khiếp sợ của Tống Côn Ngạn thì sáng tỏ rằng Tống Côn Ngạn cũng không biết Tống Côn Lãng đã lập di chúc.
Chu Duy thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, vẫn bình tĩnh như cũ. Làm một luật sư chuyên giải quyết phân xử di chúc, y sớm đã nhìn quen những sắc mặt này.
Y rút ra tập tài liệu từ trong hồ sơ.
"Di chúc là Tống Côn Lãng tiên sinh lập hai ngày trước, Tỉnh Hoa tiên sinh cũng có mặt. Ngài ấy đang trên đường đến, chờ Tỉnh Hoa tiên sinh đến nơi, tôi sẽ bắt đầu đọc di chúc của Tống Côn Lãng tiên sinh."
Tỉnh Hoa là trợ lý đắc lực của Tống Côn Lãng lúc còn sống, được Tống Côn Lãng cực kì tín nhiệm.
Hơn mười phút sau, Tỉnh Hoa đến nơi.
Ông đã ngoài bốn mươi, trước khi gặp Tống Côn Lãng thì mới vừa bị sa thải, có tài nhưng không gặp thời, ý chí tinh thần đều sa sút. Là Tống Côn Lãng nhìn thấy tài hoa của ông, đề bạt ông lên làm Tổng giám đốc Tống Thị.
Tỉnh Hoa là người dày dạn sương gió, nhìn qua so với người cùng lứa càng già hơn, song đôi mắt đầy khôn khéo, sắc bén đâm thẳng nhân tâm, làm người nhìn không sao che giấu sự sợ hãi.
Sau khi Tỉnh Hoa tiến vào, không nói nửa câu vô nghĩa, đi thẳng vào chủ đề.
"Chu luật sư, bắt đầu đọc di chúc đi."
Di chúc Tống Côn Lãng nhìn thì đơn giản nhưng thật ra cực kì toàn diện.
Mỗi người ở đây hắn đều chia đủ, từ cổ phần công ty đầu tư cho đến bất động sản, giống như xẻ thịt heo mỗi người được phép lĩnh một miếng, không ai hơn ai.
Kỳ Minh là vợ hợp pháp của Tống Côn Lãng, được chia năm ngàn vạn cùng một số biệt thự khu Nhị Hoàn. Kỳ Minh không đi xem, cũng không biết căn biệt thự lớn bao nhiêu, nhưng vừa thấy ở Nhị Hoàn thì đoán chắc là rất xa xỉ.
Kỳ Minh không phải kiểu người thanh cao, anh tính toán lấy đi phần tài sản thuộc về "Kỳ Minh." Vậy nên chẳng chút nào cảm thấy gánh nặng với phần tài sản mình nhận được.
Những người khác không giống vậy, coi trọng chính là cổ phần Tống thị.
Tập đoàn Tống thị là một xí nghiệp tổng hợp, có ăn, mặc, ở, đi lại, có sản nghiệp bình dân cũng có sản nghiệp cao cấp, đầy đủ các phương diện, là đứng đầu trong các doanh nghiệp, tổng trị giá trị cao đến hàng ngàn, hàng trăm triệu.
Tống Côn Lãng cầm quyền Tống thị, nắm giữ 36% cổ phần. Hôm nay tất cả đánh chủ ý lên chỗ di sản này chính là bởi nhằm vào 36% đó.
Số tài sản Chu Duy đọc ra so với phần sau chẳng qua là món khai vị mở màn, so với món chính thì một trời một vực.
Thế nhưng những điều ấy chẳng liên quan gì đến Kỳ Minh.
Anh cùng Tống Côn Lãng kết hôn mới ba ngày, Tống Côn Lãng đã đợi không nổi đi chầu trời cmnr, 5 ngàn vạn cùng số biệt thự kia đã vượt qua dự tính của anh. Nếu mà nhiều hơn thì anh cũng chẳng dám nhận.
Thế rồi, anh lại nghe thấy tên mình lần nữa được Chu Duy đọc lên.
"Sau khi tôi qua đời, 36% cổ phần của tập đoàn Tống thị trong tay tôi sẽ do vợ hợp pháp của tôi – Kỳ Minh kế thừa."
Năm ngàn vạn cỏn con so với những tài sản khác mà Tống Côn Lãng để lại mà nói quả thực chẳng khác gì muối bỏ bể, người Tống gia vui vẻ quyết định tống cổ Kỳ Minh đi như bố thí ăn mày.
Kỳ Minh cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như nào, dù có là ăn mày tau cũng là ăn mày quý giá nhất!
Một phần di sản của Tống Côn Lãng sắp sửa chia xong, một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh.
"Tôi không đồng ý!"
Kỳ Minh quay đầu về phía âm thanh cất lên, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông sải bước đi tới.
Người đàn ông này ngũ quan cùng Tống Côn Lãng có năm sáu phần tương tự, chắc hẳn là vai chính công trong tiểu thuyết Tống Côn Ngạn.
Tống Côn Ngạn là em trai cùng cha khác mẹ với Tống Côn Lãng, chỉ nhỏ hơn hắn mấy tháng.
Khi Tống Côn Lãng còn sống, Tống Côn Ngạn giả heo ăn thịt hổ, khiến người ta tưởng hắn chỉ là một bao cỏ vô dụng. Vậy nên lúc này người Tống gia tụ họp phân chia tài sản, đương nhiên không nghĩ đến Tống Côn Ngạn, vốn dĩ cũng tính toán chỉ cho Tống Côn Ngạn một chút cổ phần công ty đủ để gã ăn no chờ chết là được rồi.
Thế mà không ngờ Tống Côn Ngạn lại chọn ngay thời điểm mấu chốt để xuất hiện, còn không đồng tình với cách người Tống gia xử lý phần tài sản thuộc về Kỳ Minh.
Phía sau Tống Côn Ngạn còn có một người đàn ông khác, mọi người ở đây đều nhận ra y. Người này là Chu Duy, luật sư nổi danh trong vòng, đã nhận rất nhiều vụ giải quyết di sản. Bây giờ Tống Côn Ngạn tìm đến Chu Duy, cũng coi như lòng dạ Tư Mã Chiêu (lòng dạ hiểm độc), người qua đường đều biết.
"Chu luật sư, nói cho các chú các bác của tôi biết một chút phải xử lý theo pháp luật thế nào đi."
Tống Côn Ngạn khinh miệt cười, ánh mắt thản nhiên đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Kỳ Minh.
Kỳ Minh lập tức có cảm giác như bị rắn rết nhìn thấu, cả người lạnh run.
Chu Duy gật đầu, trầm giọng nói:
"Căn cứ theo <Luật kế thừa> đã quy định ở nước ta, trong trường hợp Tống Côn Lãng tiên sinh không lập di chúc, di sản của ngài ấy phải do người thừa kế hàng đầu, cũng chính là vợ của Tống Côn Lãng tiên sinh Kỳ Minh – Kỳ tiên sinh kế thừa, những người khác đều không có quyền chia tài sản của ngài ấy."
Những người đang ngồi đây ai mà không biết điều này, chẳng qua đều đồng ý cùng nhau giả hồ đồ, sản nghiệp Tống gia sao có thể nhường cho một kẻ ngoại loại chiếm được?
Một người trung niên đã bạc trắng nửa đầu đứng dậy, trong giọng nói đầy sự phẫn nộ:
"Đây là chuyện của Tống gia, làm gì đến lượt một kẻ ngoại lai như Kỳ Minh chen vào?"
Tống Côn Ngạn cười cười.
"Ai nói Kỳ Minh là ngoại lai? Anh ta cùng anh trai tôi đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, được pháp luật thừa nhận là vợ hợp pháp, cũng là người thừa kế hàng đầu. Chú Hai, chú đây là muốn làm trái với pháp luật?"
"Hoang đường!"
Lại thêm một người đập bàn kháng nghị.
"Nó cùng Côn Lãng kết hôn mới mấy ngày? Làm gì có đạo lý nào cho nó thừa kế?"
"Ông Ba, dù mới kết hôn mấy ngày đi nữa, Kỳ Minh được công nhận thành vợ hợp pháp của anh trai tôi vẫn là chuyện không thể chối cãi được."
Nói tới đây, ngữ khí của gã trầm xuống, giọng điệu không cho phép ai xen vào:
"Nếu các vị có ý kiến đối với việc Kỳ Minh thừa kế di sản của anh trai tôi, để bảo vệ cho sự nghiệp của anh ấy, chúng ta chỉ đành gặp nhau trên toà thôi!"
Tống Côn Ngạn dõng dạc nói. Thế nhưng ở đây ai không biết Kỳ Minh và Tống Côn Ngạn là đồng bọn? Đem di sản giao cho Kỳ Minh, chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào tay Tống Côn Ngạn sao?
________
Thấy mình liên tiếp bị nhắc đến, Kỳ Minh chỉ muốn tự đào cái huyệt mà chui xuống luôn cho rồi, không muốn dính vào cái trò tranh đoạt tài sản gà bay chó sủa này tí nào.
Khổ một nỗi là giờ anh không có quyền lên tiếng, bởi vì anh chính là một quân cờ, Tống Côn Ngạn đặt đâu thì ngồi đấy.
Tống Côn Ngạn nhìn vào có vẻ như đang giúp đỡ, nhưng Kỳ Minh trong lòng rõ ràng, Tống Côn Ngạn chẳng qua đang tính kế anh. Dựa vào những gì trợ lý của anh kiếp trước từng nói, cùng với những gì vừa mới trải qua, Kỳ Minh mạnh dạn đoán:
"Kỳ Minh" đồng ý với Tống gia gả cho Tống Côn Lãng xung hỉ, không chỉ vì thích Tống Côn Ngạn, muốn tiếp cận gã, mà nguyên nhân chủ yếu hẳn là "Kỳ Minh" cùng Tống Côn Ngạn có một giao dịch bí mật.
Thậm chí hoang đường hơn, việc xung hỉ này có lẽ chính là một tay Tống Côn Ngạn bày ra.
"Kỳ Minh" khăng khăng nghe theo Tống Côn Ngạn, Tống Côn Ngạn bèn biến cậu ta trở thành vợ hợp pháp của Tống Côn Lãng.
Tống Côn Lãng vừa chết, "Kỳ Minh" lập tức trở thành người thừa kế hàng đầu, mà "Kỳ Minh" như cá mắc lưới, lưới này còn do Tống Côn Ngạn nắm trong tay.
Chỉ cần Tống Côn Ngạn có thể thao túng "Kỳ Minh", cứ thế thì tài sản của Tống Côn Lãng bao nhiêu cũng gián tiếp rơi hết vào túi gã.
Kỳ Minh không muốn bị cuốn vào chuyện phân chia tài sản, nhưng thật ra ngay từ đầu, anh chính là một quân cờ quan trọng trong cục diện hào môn ân oán kia.
Trong khi những kẻ khác ở Tống gia còn đang suy nghĩ làm sao ăn được mớ di sản của Tống Côn Lãng, Tống Côn Ngạn liền công khai làm ra trình tự thừa kế hợp pháp, tung một chiêu "rút củi dưới đáy nồi" đánh những kẻ khác không kịp trở tay.
Sau khi Kỳ Minh thông suốt pha này muốn tránh thì độ khó cũng lên level max, trong lòng nôn nao khó tả.
Chẳng qua, Kỳ Minh anh là người sẽ dễ dàng để kẻ khác chi phối sao?
_______
Tống Côn Ngạn cùng những người Tống gia có mặt trong đại sảnh rơi vào thế giằng co. Tống Côn Ngạn muốn lợi dụng Kỳ Minh kế thừa di sản của Tống Côn Lãng, người Tống gia đối với chỗ di sản ấy lại như hổ rình mồi, bên nào bên nấy nhất quyết không chịu thua.
Không khí trong đại sảnh dần nóng lên, mãi đến khi giọng nói trong trẻo của Kỳ Minh vang vọng.
Kỳ Minh hỏi Chu Duy:
"Xin hỏi Chu luật sư, tôi có thể từ bỏ quyền kế thừa không?"
Tuy rằng anh tiếc năm ngàn vạn kia, nhưng so với việc trở thành quân cờ mặc người khác chỉ huy, tự do bay nhảy chẳng sướng hơn à?
Kiếp trước khó khăn cỡ mấy cũng vượt qua được, bây giờ tính ra thì tương tự thôi, không có năm ngàn vạn di sản, hơ hơ, chắc tau sợ?
Câu hỏi của Kỳ Minh giống như một thanh kiếm sắc, trong nháy mắt chém tan tình cảnh tranh chấp bể đầu nãy giờ, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Kỳ Minh.
Tống Côn Lãng vẫn luôn đứng một bên cũng nhìn qua, ánh mắt rơi xuống trên người Kỳ Minh còn mang theo ý thăm dò nghiền ngẫm.
Kỳ Minh khẽ cắn môi, lặp lại:
"Tôi muốn từ bỏ quyền kế thừa, có thể chứ?"
"Kỳ Minh!"
Biểu cảm bình tĩnh thành thục của Tống Côn Ngạn từ khi bước vào đến giờ vỡ răng rắc, gã nghiến răng ken két:
"Cậu biết cậu đang nói gì không?"
"Tôi biết."
Kỳ Minh thản nhiên tặng cho Tống Côn Ngạn đang phóng ánh mắt như rắn độc sang đây một cái eye contact.
"Tôi không muốn tham gia vào việc Tống gia chia di sản, mọi người muốn phân chia thế nào là chuyện của mọi người. Tôi chỉ là một người thấp cổ bé họng, không chống đỡ nổi tranh đấu của Tống gia."
Vừa nói xong, một ánh mắt trần trụi nhắm ngay lưng Kỳ Minh quét đến, không quay đầu cũng biết là ánh mắt của ai, anh ban đầu định nói vậy rồi thôi, cuối cùng lại thêm một câu, còn tỏ ra rất thâm tình:
"Tuy rằng tôi ở chung với Côn Lãng mới ba ngày, nhưng kí ức trong ba ngày này rất đẹp đẽ, nếu tôi vì thừa kế phần di sản của Côn Lãng mà bị cuốn vào một hồi tranh đấu như vậy sẽ làm mất đi sự tốt đẹp này, cũng là coi rẻ tình cảm của tôi và Côn Lãng."
Tống Côn Lãng trong trạng thái hồn thể cong môi, nhìn sắc mặt ghê tởm của người Tống gia thèm thuồng tài sản của hắn quen rồi, lúc này thấy được tình cảm chân thành tha thiết của Kỳ Minh, giống như một dòng nước ấm len lỏi trong trái tim hắn.
Nhận thấy đi đường quyền một hồi chệch hết dự định, Chu Duy ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:
"Quyền kế thừa thuộc về quyền lợi của Kỳ tiên sinh, Kỳ tiên sinh đương nhiên có quyền từ bỏ. Nhưng mà Kỳ tiên sinh, sao ngài không đợi tôi đọc xong di chúc của Tống Côn Lãng tiên sinh rồi hẵng quyết định?"
Chu Duy nói thêm vài câu cũng không ai để ý tới, tất cả đều tập trung vào di chúc đột nhiên nhảy ra này.
Di chúc của Tống Côn Lãng?
Tống Côn Lãng lập di chúc á hả trời?
Kỳ Minh bất ngờ một thoáng, thế rồi nghĩ đến Tống Côn Lãng trong trạng thái hồn thể kia luôn là khí định thần nhàn, dường như trận náo nhiệt này trong mắt hắn chỉ là một trò cười, Kỳ Minh lại cảm thấy Tống Côn Lãng chắc chắn đã đoán trước hết thảy.
Những kẻ khác trong đại sảnh đều cho rằng đây là Tống Côn Ngạn làm ra, nhưng sau khi thấy biểu cảm khiếp sợ của Tống Côn Ngạn thì sáng tỏ rằng Tống Côn Ngạn cũng không biết Tống Côn Lãng đã lập di chúc.
Chu Duy thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, vẫn bình tĩnh như cũ. Làm một luật sư chuyên giải quyết phân xử di chúc, y sớm đã nhìn quen những sắc mặt này.
Y rút ra tập tài liệu từ trong hồ sơ.
"Di chúc là Tống Côn Lãng tiên sinh lập hai ngày trước, Tỉnh Hoa tiên sinh cũng có mặt. Ngài ấy đang trên đường đến, chờ Tỉnh Hoa tiên sinh đến nơi, tôi sẽ bắt đầu đọc di chúc của Tống Côn Lãng tiên sinh."
Tỉnh Hoa là trợ lý đắc lực của Tống Côn Lãng lúc còn sống, được Tống Côn Lãng cực kì tín nhiệm.
Hơn mười phút sau, Tỉnh Hoa đến nơi.
Ông đã ngoài bốn mươi, trước khi gặp Tống Côn Lãng thì mới vừa bị sa thải, có tài nhưng không gặp thời, ý chí tinh thần đều sa sút. Là Tống Côn Lãng nhìn thấy tài hoa của ông, đề bạt ông lên làm Tổng giám đốc Tống Thị.
Tỉnh Hoa là người dày dạn sương gió, nhìn qua so với người cùng lứa càng già hơn, song đôi mắt đầy khôn khéo, sắc bén đâm thẳng nhân tâm, làm người nhìn không sao che giấu sự sợ hãi.
Sau khi Tỉnh Hoa tiến vào, không nói nửa câu vô nghĩa, đi thẳng vào chủ đề.
"Chu luật sư, bắt đầu đọc di chúc đi."
Di chúc Tống Côn Lãng nhìn thì đơn giản nhưng thật ra cực kì toàn diện.
Mỗi người ở đây hắn đều chia đủ, từ cổ phần công ty đầu tư cho đến bất động sản, giống như xẻ thịt heo mỗi người được phép lĩnh một miếng, không ai hơn ai.
Kỳ Minh là vợ hợp pháp của Tống Côn Lãng, được chia năm ngàn vạn cùng một số biệt thự khu Nhị Hoàn. Kỳ Minh không đi xem, cũng không biết căn biệt thự lớn bao nhiêu, nhưng vừa thấy ở Nhị Hoàn thì đoán chắc là rất xa xỉ.
Kỳ Minh không phải kiểu người thanh cao, anh tính toán lấy đi phần tài sản thuộc về "Kỳ Minh." Vậy nên chẳng chút nào cảm thấy gánh nặng với phần tài sản mình nhận được.
Những người khác không giống vậy, coi trọng chính là cổ phần Tống thị.
Tập đoàn Tống thị là một xí nghiệp tổng hợp, có ăn, mặc, ở, đi lại, có sản nghiệp bình dân cũng có sản nghiệp cao cấp, đầy đủ các phương diện, là đứng đầu trong các doanh nghiệp, tổng trị giá trị cao đến hàng ngàn, hàng trăm triệu.
Tống Côn Lãng cầm quyền Tống thị, nắm giữ 36% cổ phần. Hôm nay tất cả đánh chủ ý lên chỗ di sản này chính là bởi nhằm vào 36% đó.
Số tài sản Chu Duy đọc ra so với phần sau chẳng qua là món khai vị mở màn, so với món chính thì một trời một vực.
Thế nhưng những điều ấy chẳng liên quan gì đến Kỳ Minh.
Anh cùng Tống Côn Lãng kết hôn mới ba ngày, Tống Côn Lãng đã đợi không nổi đi chầu trời cmnr, 5 ngàn vạn cùng số biệt thự kia đã vượt qua dự tính của anh. Nếu mà nhiều hơn thì anh cũng chẳng dám nhận.
Thế rồi, anh lại nghe thấy tên mình lần nữa được Chu Duy đọc lên.
"Sau khi tôi qua đời, 36% cổ phần của tập đoàn Tống thị trong tay tôi sẽ do vợ hợp pháp của tôi – Kỳ Minh kế thừa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất