Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 17

Trước Sau
Edit: Điềm Điềm

**********************

Chiếc xe đột nhiên xuất hiện ở đây, khiến rất nhiều người chú ý, Thẩm Bằng Lan đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo bỗng nhiên dừng động tác trên tay, chọc tới Hạ Kinh Hồng bên cạnh chú ý: ” Làm sao vậy…”

Thanh âm hạ xuống đồng thời đã chú ý tới Aston Martin đang dừng cách đó không xa.

Mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Cổ Lộ Trần ngồi trên ghế nhổm lên một chút, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chiếc xe sang cách đó không xa.

La Kỳ Sinh nhìn lướt qua, tầm mắt không động rơi trở lại kịch bản.

Hoa Tự Cẩm chọt Dung Ngọc đang cúi đầu ăn, Dung Ngọc ngẩng đầu thuận thế nhìn thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa, chớp chớp mắt, không biết Hoa Tự Cẩm chọt cậu làm gì.

Đang định quay đầu lại hỏi một chút, liền thấy cửa xe mở ra, người đàn ông mặc âu phục màu đen trên người bước chân dài từ trong xe đi ra, ngũ quan anh tuấn mang theo quý khí tự nhiên, mặc dù chỉ đơn giản là đứng ở nơi đó, cũng đủ thu hút ánh mắt mọi người.

Dung Ngọc kìm lòng không được hít sâu một hơi, theo bản năng đứng lên, tuy rằng ngày hôm qua Cố Triều Từ đã sớm nói cho cậu biết sẽ tới, nhưng cứ như vậy ban ngày ban ngày nhìn thấy anh, Dung Ngọc theo bản năng liền có chút chột dạ.

Khoảnh khắc Cố Triều Từ xuất hiện, Hạ Kinh Hồng theo bản năng trong lòng mắng một câu: Đệt!

Sau đó quay đầu nhanh chóng nhìn Dung Ngọc đứng lên cách đó không xa, trong đầu đều là tới rồi!

Thẩm Bằng Lan là một trong số ít người biết chân tướng ở đây, trong lòng cũng không bình tĩnh hơn Hạ Kinh Hồng bao nhiêu.

La Kỳ Sinh nghe thấy tiếng hít vào của Cổ Lộ Trần, theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Triều Từ đi qua Trần Thị Kim hoảng hốt, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, hồi tưởng lại đây là nghệ sĩ nổi tiếng nào, đáng tiếc trong đầu lục lọi nửa ngày, cũng không tìm ra một người, không có loại người mang khí tràng này đi ra.

Cổ Lộ Trần đã đứng lên đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt tham lam rơi vào trên người đối phương, chọc đến La Kỳ Sinh cười nhạo một tiếng.

” Cậu cười cái gì?”

” Tôi cười cậu tốt nhất dùng gương soi một chút bộ dáng hiện tại của cậu.”

Vẻ mặt Cổ Lộ Trần cứng đờ: ” Cậu thì biết cái gì! ”

” Tôi không biết, nhưng cũng xin đừng biểu hiện quá rõ ràng, tuy rằng đoàn làm phim chúng ta nghiêm cấm chụp ảnh, nhưng ai có thể cam đoan vạn nhất đây!”

Cổ Lộ Trần trong lòng bực bội, lườm La Kỳ Sinh một cái, xoay người lại ngồi trở về, chỉ là ánh mắt rốt cuộc luyến tiếc dời khỏi người đối phương.

Bạch Nguyệt Bán nhìn người đi về phía bọn họ, theo bản năng liền đứng lên, lúc phản ứng lại, Cố Triều Từ đã dừng lại, thái độ lễ phép lại đoan chính gọi: ” Trần đạo, Bạch đạo.”

Trần Thị Kim vội vàng đưa tay: ” Cố tiên sinh không biết ngài sẽ đến đây vào lúc này, không kịp nghênh đón, không kịp nghênh đón.”

” Không cần khách khí, chỉ là vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện lại đây xem một chút, các người bận rộn không cần quan tâm tôi.”

” Gần đây đang vội vàng tiến độ, quả thật có chút bận rộn, như vậy tôi để cho Dung Ngọc tạm thời nghỉ ngơi dẫn ngài đi dạo một chút đi.”

Quả nhiên Trần Thị Kim nói xong, chỉ thấy Cố Triều Từ cho hắn một ánh mắt tán thưởng.

Bạch Nguyệt Bán yên tĩnh như gà ở một bên nhất thời có chút rối loạn trong gió.



Khi Dung Ngọc bị gọi qua, trong lòng lộp bộp một chút.

Nhưng vẫn kiên trì đi qua: ” Trần đạo ngài gọi tôi?”

” Đúng, không phải cậu tạm thời không có việc gì sao, vị này là Cố tiên sinh, nhà đầu tư của chúng ta, nếu cậu thuận tiện, dẫn anh ấy đi dạo nơi này một chút.”

Dung Ngọc làm sao có thể không biết ý Trần Thị Kim nói như vậy, gật gật đầu: ” Được, Cố tiên sinh bên này mời.”

Cố Triều Từ nhẹ nhàng gật đầu, hai người làm bộ như lần đầu tiên nhìn thấy nhau đi về phía xa xa.

Chờ người vừa đi, Bạch Nguyệt Bán nâng mông ngồi xuống: ” Anh Trần, người này rốt cuộc là ai?”

Loại khí tràng này tuyệt đối không phải người thường.

Trần Thị Kim cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau mồ hôi trên đầu, thuận thế liếc mắt nhìn trợ lý Nguyên Tắc không đi theo.

Đối phương cảm giác được tầm mắt của hắn, lễ phép cười một tiếng: ” Trần đạo không cần để ý tới tôi, ngài làm việc của ngài là được rồi.”

” Được, được.”

Nói xong cho Bạch Nguyệt Bán hỏi nhiều một ánh mắt câm miệng.

Cách đó không xa Thẩm Bằng Lan và Hạ Kinh Hồng nhìn thấy Dung Ngọc và Cố Triều Từ rời đi, trong lòng đều nhảy dựng lên.

Thẩm Bằng Lan thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, giọng mở miệng có chút khô khốc: ” Cậu, hắn nghiêm túc đấy chứ?”

Hạ Kinh Hồng hít sâu một hơi: ” Còn nhớ tin đồn bên ngoài không?”

” Trong lòng cậu có bạch nguyệt quang?”

” Đúng, anh nghi ngờ…”

” Không thể chứ?” Không đợi Hạ Kinh Hồng nói xong, Thẩm Bằng Lan liền trừng mắt, tràn đầy kinh ngạc cắt ngang hắn: ” Dung Ngọc hắn mới bao nhiêu tuổi, năm nay hình như mới mười chín.”

” Điều này không nói rõ vì sao nhiều năm như vậy, cậu ngay cả đối tượng scandal cũng không có sao, bởi vì đối phương còn nhỏ, cậu đang chờ cậu ta lớn lên, hiện tại cơ hội rốt cục cũng đến, cho nên cậu mới có thể khác thường như vậy.”

Nghe Hạ Kinh Hồng nói xong, Thẩm Bằng Lan bỗng nhiên phát hiện mình không tìm được lý do có thể phản bác.

Hơn nữa cẩn thận phân tích những lời này, quả thực chính là có lý có căn cứ.

Cổ Lộ Trần cứ như vậy nhìn Dung Ngọc cùng người gã không quen biết, nhưng lại khí độ phi phàm ngũ quan tuấn mỹ đi qua bên cạnh gã, trong lòng lại bắt đầu lẩm bẩm bốc hơi chua, rõ ràng gã một hồi cũng không có diễn, đạo diễn sao không gọi gã?

Cũng bởi vì Dung Ngọc hai ngày nay quay phim tốt?

La Kỳ Sinh cũng có chút ngoài ý muốn, Trần Thị Kim đặc biệt gọi Dung Ngọc đi qua, theo bản năng nhìn về phía Hoa Tự Cẩm đang đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Chỉ thấy vẻ mặt đối phương cũng có chút hoảng hốt, nhưng không làm bất cứ chuyện gì.

Trong đầu chậm rãi xuất hiện một cái ‘?’

Dung Ngọc mang theo Cố Triều Từ đi ra rất xa mới cảm thấy tầm mắt rơi vào trên người cậu biến mất, quay đầu nhìn về phía Cố Triều Từ vẻ mặt bình tĩnh, nhịn không được nghĩ, giống như thật sự chỉ có chính cậu rất để ý chuyện này.



Người đàn ông đến tột cùng là làm sao bảo trì bộ dáng vân đạm phong khinh này.

” Đây là nơi tốt cậu chọn?”

” A?” Trong lúc nhất thời Dung Ngọc không kịp phản ứng sửng sốt một chút, sau đó đối mặt với đôi mắt đen tràn ngập ý trêu tức của người đàn ông, trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên liền hiểu rõ ý tứ của những lời này.

Cố Triều Từ sở dĩ tới đây, ngoại trừ thuận đường thị sát, còn có chính là tới đây hôn bổ sung.

Nhịn xuống ý đồ, Dung Ngọc mở miệng: ” Nơi này không được.”

Nói xong nhìn bốn phía, cuối cùng xác định ở phòng chứa đồ cách đó không xa, bên kia chất đống một ít đồ vật bỏ đi, cho nên rất ít người sẽ tới đây, tạm thời dùng một chút hẳn là không sao: ” Chúng ta đi bên kia đi.”

Cố Triều Từ một tay đút túi, thanh thanh nói: ” Dẫn đường.”

Đẩy cửa phòng chứa đồ ra, đồ đạc lộn xộn bên trong rơi xuống đất, Dung Ngọc quay đầu ngượng ngùng nói: ” Có chút bẩn, nhưng bên này người tới rất ít, tuyệt đối an toàn.”

Cố Triều Từ đánh giá bốn phía, trong con ngươi đen chỉ mang theo trêu tức nhàn nhạt, nhưng cũng không có ghét bỏ nơi này, Dung Ngọc nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nghe nói: ” Sớm đã điều tra tốt rồi?”

” Không điều tra nha, chính là bên này thật sự rất ít người tới đây.”

Dung Ngọc trừng mắt mèo tròn trịa sáng ngời, trong mắt lộ ra sự hoang mang đối với những lời này của anh.

Cố Triều Từ không nói nhiều, trực tiếp cất bước đi vào, Dung Ngọc hít sâu một hơi, đi theo sau đó đóng cửa lại, cửa gỗ đóng lại, mở đèn trên tường, ánh đèn mờ ảo như đom đóm, đem không khí kiều diễm giữa hai người phóng đại, Dung Ngọc không hiểu sao lại có chút khẩn trương.

Hết lần này tới lần khác dưới không gian hẹp như vậy, các giác quan lại được mở rất lớn.

Cố Triều Từ không có động tác, hiển nhiên đang chờ ” mật ngữ thông quan” của bọn họ.

” Cố tiên sinh, hôm nay anh có chút đẹp trai, giống như…” cậu còn chưa dứt lời, Cố Triều Từ bỗng nhiên dựa vào, mùi cam quýt chua ngọt này lại một lần nữa nhào vào trong mũi, chọc cậu quên mất từ sau là cái gì.

” Hôn đi.”

Dung Ngọc theo bản năng làm động tác nuốt, hai tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm chặt, nghiêng đầu tiến lại gần, hôn lên đôi môi mềm mại của người đàn ông.

Dù cho loại chuyện này mấy ngày nay vẫn luôn làm, nhưng vô luận như thế nào Dung Ngọc cũng cảm thấy cậu không thích ứng được.

Nhắm mắt lại, không dám nhìn nhau với người đàn ông, lại có thể cảm thụ được ánh mắt nóng rực của đối phương rơi vào trên mặt cậu.

Kỳ thật cậu có chút tò mò, mỗi lần hôn, Cố Triều Từ sẽ nghĩ cái gì, cũng sẽ giống như cậu suy nghĩ nhiều như vậy sao?

Bỗng nhiên trên môi đau xót, Dung Ngọc mạnh mẽ mở mắt, lui ra, che môi, kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa mới cắn cánh môi cậu một cái.

Cố Triều Từ lại nhẹ nhàng nhếch khóe môi, không có ý muốn giải thích, xoay người đẩy cửa gỗ ra, khom lưng đi ra ngoài.

Dung Ngọc buông tay bị điện giật xuống, đi ra ngoài nói: ” Tôi tưởng anh là người rộng lượng, không nghĩ tới anh còn rất thù dai, cho dù sáng hôm đó tôi duỗi đầu lưỡi, nhưng tôi cũng không cắn anh a!”

” Cậu có thể cắn trở về.”

Dung Ngọc: “…….”

**********************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau