Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 29

Trước Sau
Edit: Điềm Điềm

**********************

Dung Ngọc tìm được Maybach của Cố Triều Từ đậu ở bên ngoài, sau khi lên xe không nhìn thấy tài xế, Dung Ngọc có chút ngoài ý muốn, hôm nay anh tự mình lái xe tới: ” Hôm nay là thuận đường tới sao?”

” Tại sao lại hỏi như vậy?” Cố Triều Từ lái xe ra khỏi căn cứ điện ảnh, sau khi lái xe lên đường, ánh đèn hai bên đường chiếu sáng bên trong xe.

” Chính là cảm thấy nếu như không thuận đường, tôi bảo người đại diện đưa tôi trở về cũng được, luôn gây phiền toái cho anh, trong lòng tôi cũng băn khoăn.” Dù sao phiền toái hiện tại cậu cũng không biết còn phải bao lâu nữa mới có thể chấm dứt, sau khi kết thúc lại nên làm thế nào đem phần nhân tình lớn này trả lại.

Cố Triều Từ lại không mở miệng nhận những lời này của cậu, mà đem đề tài xoay chuyển: ” Buổi sáng đi bệnh viện?”

” Đúng, đọc được tin tức chưa, bọn họ nói anh hai tôi là bạn trai của tôi.” Lời này nghe vào tai Cố Triều Từ như là giải thích, ở nơi Dung Ngọc không nhìn thấy khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng, ” Ừm, kiểm tra thế nào?”

” Vẫn như vậy, hết thảy bình thường, hoàn toàn nhìn không ra là bệnh gì.”

Nhắc tới, Dung Ngọc cả người thoạt nhìn đều buồn bực, chọc Cố Triều Từ trong lòng mềm nhũn: ” Sẽ tốt.”

” Chính là cảm thấy nếu là vấn đề một mình tôi thì thôi, nhưng còn liên lụy đến anh, liền rất khó chịu.” Mím môi, nếu đã nói đến đây Dung Ngọc đơn giản liền đem lời trong lòng nói ra, ” Nếu loại chuyện này tạo thành phiền phức cho anh, anh nhất định phải nói ra cho tôi biết, bởi vì loại tình huống này của tôi không biết lại đem đến cho anh bao nhiêu phiền toái nữa.”

Thiếu niên bên cạnh nói ra miệng giống như một sợi lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua ngực anh, cổ họng bất giác lăn xuống: ” Tạm thời còn chưa có quấy nhiễu, cậu không cần suy nghĩ nhiều.”

Dung Ngọc gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía đèn đường ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về phía sau, nhẹ giọng cảm thán: ” Tôi suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, tôi hiện tại thật sự không thể rời khỏi anh.”

Ánh mắt Cố Triều Từ trầm xuống, giống như là trời sao mênh mông, sâu thẳm tĩnh mịch.

……

Bạch Nguyệt Bán từ rất nhiều người thử vai chọn trúng Mộc Tinh, xuất thân từ học viện điện ảnh, vừa mới tốt nghiệp, kỹ năng diễn xuất tuy rằng còn có chút vụng về, nhưng loại diễn viên được đào tạo chuyên nghiệp này chỉ cần tăng thêm một chút kinh nghiệm là có thể lập tức thể hiện ra giá trị, hiện tại bộ phim này bọn họ cần nhất nhất chính là thời gian, lại không muốn tốn một số tiền lớn mời một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt đến đóng vai một vai phụ nhỏ, nhưng cũng không có thời gian bồi dưỡng người mới.

Trước khi Mộc Tinh đến đã được người đại diện của y dặn dò vài lần, bảo y thành thật đem bộ phim này quay xong, không cần thông qua bộ phim này bùng nổ, nhưng có thể uống chút canh cũng tốt.

Tuy rằng cả đoàn làm phim ” Nhất kiếm thành ma” hiện giờ có chút danh tiếng cũng chỉ là Thẩm Bằng Lan, nhưng bộ phim này đã được ba Cố tự mình đầu tư like, tất nhiên có giá trị khác nhau, chỉ riêng điểm này, có thể quay được khẳng định không có hại.

Mộc Tinh đối với chuyện này cũng không có gánh nặng tâm lý gì, y là sinh viên tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp bộ phim đầu tiên có thể nhận được tiêu chuẩn như vậy, nói thật y cũng không nghĩ tới.

Vì vậy, tâm trí rất bình tĩnh.

Sau khi được Bạch Nguyệt Bán đưa đến đoàn làm phim, lễ phép chào hỏi người xung quanh, liền được gọi tới trang điểm.



Công ty ký hợp đồng của y còn chưa kịp trang bị cho y một chuyên gia trang điểm, cả đoàn làm phim ngoại trừ cung cấp chuyên gia trang điểm cho diễn viên quần chúng ra, những người khác đều có chuyên gia trang điểm của mình, cũng không tiện để y đi cùng nhóm diễn viên dùng chung, Bạch Nguyệt Bán đưa người tới đây mới ý thức được vấn đề này, vừa vặn Dung Ngọc từ trong phòng hóa trang đi ra.

” Dung Ngọc, giúp một việc, mượn chuyên gia trang điểm của cậu dùng một chút, chờ đoàn làm phim bên này an bài tốt chuyên gia trang điểm tới đây, sẽ không cần nữa.”

Dung Ngọc còn tưởng rằng là chuyện gì, vừa nghe chuyện này cười nói: ” Không có việc gì, tôi dẫn cậy ấy đi qua.”

Thấy cậu đơn giản như vậy liền đáp ứng, Bạch Nguyệt Bán thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo Dung Ngọc cùng Mộc Tinh rời đi, nghĩ đến thằng nhóc bây giờ càng ngày càng thuận mắt.

Mộc Tinh đi theo bên cạnh Dung Ngọc, trong lòng thoáng có chút khẩn trương, mấy ngày nay tin tức về đoàn làm phim ” Nhất kiếm thành ma” không ít lần được đưa lên, Dung Ngọc dáng dài xinh đẹp, đã sớm thông qua các loại kênh khác nhau chứng thực, hiện giờ nhìn thấy chân nhân, cùng cảm giác cách màn hình lại không giống nhau, đối phương trang điểm hơi lạnh, làm cho người ta cảm giác giống như gió xuân, làm cho y nhịn không được sinh hảo cảm: ” Xin chào, tôi là Mộc Tinh.”

” Xin chào, Dung Ngọc.”

” Tôi biết cậu, lúc trước đoàn làm phim gửi hậu trường tôi có xem, cậu diễn rất tốt.”

Hoàn toàn không giống như người ngoài nói, không hề có kỹ năng diễn xuất, theo y thấy, nhân vật Dung Ngọc thủ vai, thật sự có thể coi là đem nhân vật Thẩm Giác này diễn sống động.

Nghe y nói như vậy Dung Ngọc cong mắt: ” Cám ơn, đến rồi.”

Sau khi đi vào cùng Hoa Tự Cẩm nói đơn giản, Hoa Tự Cẩm lập tức hiểu được Mộc Tinh có thể vẫn là người mới, hơn nữa chỉ sợ còn là một người mới không được công ty coi trọng, kỳ thật cũng có thể lý giải, cho dù xuất thân khoa ban* cũng bắt đầu từ đóng vai phụ, công ty sẽ không chỉ vì y xuất thân khoa ban mà đặt cược trên người y.

*Đào tạo chính quy

Nhưng Mộc Tinh vẫn may mắn.

Vừa tốt nghiệp đã có thể nhận được vai phụ trong đoàn làm phim ” Nhất kiếm thành ma”, hơn nữa còn có vai phụ này có tính cách và phân cảnh rất khá, xuất phát điểm đã rất cao rồi.

Tạo hình Mộc Tinh dựa theo phong cách trước đây của Cổ Lộ Trần, lại căn cứ vào đặc điểm bản thân của y thay đổi một chút, không thể không nói, cùng một nhân vật, Cổ Lộ Trần vẽ đường kẻ mắt màu đen liền có vẻ âm nhu nương khí*, vẽ trên mặt người ngũ quan cứng rắn như Mộc Tinh, cảm giác âm nhu nhất thời biến mất, thay vào đó có thêm vài phần nham hiểm tuấn lãng.

*Nữ tính

Trần Thị Kim sau khi nhìn thấy, đôi mắt của hắn sáng lên: ” Được, tốt lắm.”

Bạch Nguyệt Bán cũng hài lòng với người mình tự mình chọn ra, cười nói: ” Ánh mắt tôi vẫn được.”

” Có được hay không còn phải xem diễn xuất như thế nào.”

” Tôi đã hỏi thăm, thành tích biểu diễn của đứa bé này không tệ.”

Bởi vì toàn bộ phân cảnh của Cổ Lộ Trần đều phải quay lại, cả đoàn làm phim lại không thể không bắt đầu gấp rút tăng ca.

Cố Triều Từ nhận được điện thoại của Dung Ngọc sẽ về trễ, chỉ nói một câu đã biết.



Dung Ngọc buông điện thoại xuống, trong lòng âm thầm may mắn buổi sáng thời gian hôn không tính là ngắn, cậu hẳn là có thể kiên trì đến khi kết thúc công việc.

Kết quả giờ cơm chiều, chợt nghe nhân viên hét lên: ” Cố tiên sinh thông cảm cho mọi người làm việc vất vả, cho mọi người thêm bữa ăn, mọi người mau ra ăn, có đủ hết!”

Nhìn logo Cẩm Ngọc Lâu trên hộp cơm, Hoa Tự Cẩm cong hai mắt, cười dị thường vui vẻ.

Dung Ngọc có chút ngoài ý muốn, Cố Triều Từ làm sao lại cho bọn họ thêm bữa ăn, nhà đầu tư này cũng quá tận tâm, đang nghĩ liền nghe cách đó không xa có người hô: ” Cố tiên sinh.”

Theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn đụng vào đôi mắt đen thâm trầm của đối phương, ngực không khỏi nhảy dựng lên.

Hoa Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Cố Triều Từ lại nhìn Dung Ngọc đang ngây ngốc, nhẹ nhàng đá cậu một cước: ” Hồi hồn đi.”

Dung Ngọc phản ứng lại, vội vàng cúi đầu nói: ” Tại sao anh ấy lại đột nhiên tới đây?”

” Cậu hỏi tôi, tôi làm sao biết.” Hoa Tự Cẩm bộ dạng gặp quỷ.

Chỉ là không đợi Dung Ngọc bên này suy nghĩ rõ ràng, Trần Thị Kim bên kia đã gọi tên cậu.

Dung Ngọc đứng lên đi qua, chợt nghe Trần Thị Kim nói: ” Cố tiên sinh đến đây, cậu đón tiếp đi.”

Dung Ngọc gật gật đầu, quay đầu nói với Cố Triều Từ: ” Cố tiên sinh bên này, mời.”

Hoa Tự Cẩm đã sớm dời địa điểm, Dung Ngọc đưa người đến phòng nghỉ, đóng cửa lại nói thẳng: ” Sao anh lại đột nhiên tới đây?”

Cố Triều Từ nghiêng đầu nhìn cậu, chống lại đôi mắt mèo đen trắng rõ ràng của thiếu niên, biết cậu thật sự không biết mình vì sao mà đến.

Trong lòng nổi lên sự khác thường, trên mặt lại không lộ ra: ” Buổi tối tăng ca, không cần hôn thêm một chút sao?”

Tuy rằng trong lòng có suy đoán này, nhưng đột nhiên chứng thực phỏng đoán của cậu không sai, vẫn làm cho Dung Ngọc cảm thấy vô cùng khiếp sợ cùng ngoài ý muốn, đại lão giàu nhất sao bỗng nhiên trở nên tri kỷ như vậy?

” Không cần sao?” Thấy Dung Ngọc vẫn không mở miệng, Cố Triều Từ khẽ nhíu mày.

Dung Ngọc vội vàng nói, ” Không phải, chỉ là không nghĩ tới, tôi không nghĩ tới anh sẽ vì chuyện này mà tới, liền có chút ngoài ý muốn, cám ơn.”

” Ừm.” Cố Triều Từ bị những lời này của thiếu niên làm sung sướng, khẽ đáp một tiếng nói: ” Lại đây.”

Hai chữ ” Lại đây” đã giống như một loại đồng nghĩa khác là hôn, mỗi lần Cố Triều Từ nói như vậy, đều làm cho Dung Ngọc nhịn không được hai má nóng lên.

Người đàn ông dựa vào bàn, lười biếng lại tràn ngập nguy hiểm, giống như sư tử lẳng lặng chờ con mồi tới gần, chờ con mồi mình yêu thích tự nhảy vào lưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau