Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một
Chương 30
Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc nhịn rung động trong lòng đi qua: ” Kỳ thật anh có chút giống mặt trăng trên bầu trời, cũng giống như ngôi sao lấp lánh kia, đáng tiếc tôi không phải là nhà thơ, nếu không sẽ viết một vạn bài thơ để hình dung anh…”
Những lời sau đó biến mất giữa môi và răng của nhau.
Dung Ngọc nhịn xuống nhiệt độ nổi lên trên hai má, nhắm mắt dán vào đôi môi mềm mại của người đàn ông, vì bảo trì cân bằng, tay bất giác nắm chặt cổ áo trước ngực Cố Triều Từ, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau.
Thình thịch, không biết là nhịp tim của ai.
Dung Ngọc buông tay ra mở mắt, chống lại đôi mắt đen lại sâu thẳm của người đàn ông, trái tim nhẹ nhàng run lên, rũ mắt mím môi, ra vẻ tự nhiên quay đầu nhìn sang một bên, phảng phất như vậy có thể dời đi lực chú ý của người đàn ông, bỗng nhiên lỗ tai bị nhẹ nhàng chạm vào một chút, thiếu niên kinh hãi quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt mèo đen bóng lộ ra sự bối rối cùng nghi hoặc không kịp che dấu, Cố Triều Từ nhẹ nhàng nhếch khóe môi: ” Đỏ rồi.”
Dung Ngọc nhanh chóng lấy tay sờ cái lỗ tai nóng bỏng: ” Ừ, lát nữa là tốt rồi, anh ăn cơm chưa?”
Cố Triều Từ đem sự e lệ của cậu thu vào trong mắt, con ngươi đen nhiễm sung sướng, nâng thân thể tới gần cậu, trong nháy mắt trên người anh mang theo loại hương thơm ngọt ngào của cam quýt, nhào về phía Dung Ngọc, tăng thêm vài phần nhiệt độ: ” Hôn nhiều lần như vậy, còn có thể thẹn thùng sao?”
Đột nhiên bị hỏi thẳng thắn như vậy, màu đỏ trên mặt Dung Ngọc chưa kịp lui xuống lại tràn lên, da cậu trắng, đỏ mặt phi thường rõ ràng, nhìn thấy thiếu niên như thế, dịu dàng trong con ngươi đen của Cố Triều Từ càng sâu, đưa tay cầm lấy nước khoáng trên bàn vặn ra, tri kỷ đưa cho cậu: ” Uống chút nước, hạ nhiệt.”
” Anh câm miệng, không cần nói chuyện nữa!” Dung Ngọc xấu hổ đoạt lấy nước trong tay anh, ngửa đầu uống xuống một ngụm lớn, mới cảm thấy không khó chịu nữa.
Đối mặt với đôi mắt đen tràn ngập ý cười của Cố Triều Từ, Dung Ngọc ra vẻ trấn định đem nước đặt trở lại bàn: ” Xấu hổ được không, lúc quay phim bởi vì tình tiết phim cần còn chưa tính, loại chuyện lén lút này không phải nên cùng người mình thích làm sao, chú Cố không cảm thấy không được tự nhiên sao?”
Dung Ngọc khi nói lời này ánh mắt nhìn anh, giống như thật lòng đang hỏi hắn cảm thụ của anh.
Từ những lời này của cậu nghe ra một ít ý tứ khác, Cố Triều Từ trong lòng căng thẳng, trên mặt không lộ ra nói: ” Cho nên cùng tôi làm loại chuyện này, kỳ thật cậu cũng rất khó xử, phải không?”
Đương nhiên, cậu cũng không phải cuồng ma hôn môi, chỉ là lời này không dễ nói, nghĩ một chút kỳ thật Cố Triều Từ mới càng chịu thiệt.
” Khó xử là có một chút, nhưng vì trị bệnh cũng không có biện pháp, chính là rất có lỗi với anh, tôi cũng không biết cảm tạ anh như thế nào, để cho anh cùng tôi làm loại chuyện này……”
” Cho nên hôn chỉ là vì chữa bệnh?” Đột nhiên bị cắt đứt, Dung Ngọc sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Triều Từ đặc biệt nghiêm túc, ngực bất giác siết chặt, sững sờ gật gật đầu, ” Không, bằng không thì sao?”
Không có bệnh cậu hôn làm cái gì!
Cố Triều Từ bỗng nhiên nhếch khóe môi, cười cô đơn lại âm trầm: ” Rất tốt!”
Dứt lời, Cố Triều Từ ý vị thâm trường từ trước mặt cậu đi qua, sau đó trong kinh ngạc của cậu rời đi.
Phải không?
Cậu nói sai sao?
Cố Triều Từ đột nhiên không quay đầu lại rời đi, Dung Ngọc nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh bàn, chớp chớp mắt, nhiều lần nghĩ đến những gì mình đã nói, mỗi một câu cậu đều cảm thấy rất bình thường, cũng không có vượt qua giới hạn, cũng không chọc đối phương mất hứng, anh như thế nào lại đột nhiên tức giận?
Tại sao?
Cố Triều Từ từ bên trong đi ra, khí thế quanh thân làm cho Hoa Tự Cẩm nghĩ tới trong lòng căng thẳng, đám người đi tới, hắn vội vàng chạy vào phòng trang điểm, liền nhìn Dung Ngọc dựa vào bên cạnh bàn đứng ở nơi đó, không biết nghĩ cái gì.
” Làm sao vậy, cãi nhau sao?” Những lời này Hoa Tự Cẩm hỏi thật cẩn thận, Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ” Không biết.”
” Không biết?” Đây là đáp án gì, lúc Cố Triều Từ đi, hắn đều nhìn thấy hắc khí từ trên người anh bay ra, rõ ràng là bộ dáng phi thường khó chịu, nhưng Dung Ngọc là một trong những đương sự cư nhiên nói cho hắn biết là không biết.
” Thật không biết, hắn bỗng nhiên rời đi.”
Nhiều lần nghĩ tới những lời cậu nói qua, cũng không cảm thấy những lời đó có thể chọc Cố Triều Từ tức giận, mà trên thực tế thông qua khoảng thời gian ở chung với Cố Triều Từ, cậu cũng không cảm thấy anh là người hay khinh thường, huống chi cậu nói đều là sự thật, cậu cùng Cố Triều Từ thôn nhau cũng là bởi vì sau khi hôn qua hai người bọn họ có thể tách ra.
Mà điểm này anh không phải đã sớm biết sao, cho nên anh đến tột cùng mất hứng cái gì chứ?
Thấy Dung Ngọc lộ ra bộ dáng mê mang, Hoa Tự Cẩm biết cậu không nói dối, nhịn không được hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, vì thế hắn quyết đoán lựa chọn buông tha thảo luận vấn đề này: ” Cậu ăn cơm xong chưa, Trần đạo bảo chuẩn bị.”
Quét mắt trên bàn thấy cơm hộp chỉ ăn mấy miếng, Dung Ngọc đã không còn khẩu vị: ” Không ăn, đi thôi.”
Trần Thị Kim nhìn cậu tới, theo bản năng hỏi: ” Cố tiên sinh trở về rồi?”
Dung Ngọc gật gật đầu: ” Ừ, đi rồi.”
Trần Thị Kim nghe vậy liền không hỏi nhiều, trực tiếp hô chuẩn bị quay phim.
Dung Ngọc dùng sức chớp chớp mắt, đè nén sự chú ý trong lòng đối với Cố Triều Từ đột nhiên rời đi, cảnh này là quay lại cảnh Thẩm Giác đi thủy lao cứu Thẩm Thanh va chạm với Quỷ diện sát ——
Mộc Tinh đứng trước cửa thủy lao, trong tay là trường tiên màu đen, lúc trước Cổ Lộ Trần vào vai, lúc rút ra trường tiên, sẽ vểnh ngón tay hoa lan còn có thể biến thái nhẹ nhàng vuốt ve thân roi, đến chỗ Mộc Tinh, lại dứt khoát lưu loát rút ra trường tiên, lãnh tuấn lại kiêu sát hướng Dung Ngọc quất qua.
Thẩm Giác trong lòng run lên, nhanh chóng né tránh, kéo kiếm hoa lên, chân đạp hư không, trực tiếp cùng Quỷ diện sát cứng đối cứng!
Y sẽ xông vào!
Đồng tử Quỷ diện sát hơi co rút một chút, không nghĩ tới kiếm của Thẩm Giác lại nhanh như vậy.
Thẩm Giác một kiếm chém xuống, đóng băng thiên địa…
” Dừng lại một chút, Dung Ngọc cậu không nhập vai, làm lại lần nữa.” Thanh âm của Trần Thị Kim truyền tới, Dung Ngọc gật gật đầu, ngẩng đầu nói một câu xin lỗi với Mộc Tinh, quay đầu hướng Trần Thị Kim thủ thế có thể tiếp tục.
……
Cố Triều Từ từ đoàn làm phim đi ra, cả người giống như băng sương, mở cửa lên xe, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Khi điện thoại Nguyên Tắc gọi đến, Cố Triều Từ đã lái xe ra bờ biển.
Người đàn ông dựa lưng vào cửa xe, nhìn mực nước biển hòa quyện với đêm tối, đôi mắt đen âm trầm phảng phất như không lộ ra được ánh sáng.
Mở loa ngoài, thanh âm Nguyên Tắc truyền đến: ” Cố tiên sinh, người đại diện của Cổ Lộ Trần liên lạc với tôi, nói Cổ Lộ Trần biết chuyện của Dung thiếu không ít, hỏi anh có hứng thú biết không, hắn ta nói không muốn ngài bị Dung thiếu lừa gạt.”
Bị lừa à?
Cố Triều Từ cười nhạo một tiếng: ” Hắn biết cái gì?”
Nguyên Tắc nghe trong điện thoại truyền đến tiếng sóng, trầm giọng nói: ” Hắn nói người Dung thiếu thích là Kinh Hồng thiếu gia, còn nói cậu lúc trước nghĩ tới dùng thủ đoạn hạ thuốc, bức kinh Hồng thiếu gia, hình như không có thành công, còn nói…”
” Không cần phải nói, đã đủ rồi.”
Rất tốt, quả nhiên là rất tốt!
**********************
Dung Ngọc nhịn rung động trong lòng đi qua: ” Kỳ thật anh có chút giống mặt trăng trên bầu trời, cũng giống như ngôi sao lấp lánh kia, đáng tiếc tôi không phải là nhà thơ, nếu không sẽ viết một vạn bài thơ để hình dung anh…”
Những lời sau đó biến mất giữa môi và răng của nhau.
Dung Ngọc nhịn xuống nhiệt độ nổi lên trên hai má, nhắm mắt dán vào đôi môi mềm mại của người đàn ông, vì bảo trì cân bằng, tay bất giác nắm chặt cổ áo trước ngực Cố Triều Từ, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau.
Thình thịch, không biết là nhịp tim của ai.
Dung Ngọc buông tay ra mở mắt, chống lại đôi mắt đen lại sâu thẳm của người đàn ông, trái tim nhẹ nhàng run lên, rũ mắt mím môi, ra vẻ tự nhiên quay đầu nhìn sang một bên, phảng phất như vậy có thể dời đi lực chú ý của người đàn ông, bỗng nhiên lỗ tai bị nhẹ nhàng chạm vào một chút, thiếu niên kinh hãi quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt mèo đen bóng lộ ra sự bối rối cùng nghi hoặc không kịp che dấu, Cố Triều Từ nhẹ nhàng nhếch khóe môi: ” Đỏ rồi.”
Dung Ngọc nhanh chóng lấy tay sờ cái lỗ tai nóng bỏng: ” Ừ, lát nữa là tốt rồi, anh ăn cơm chưa?”
Cố Triều Từ đem sự e lệ của cậu thu vào trong mắt, con ngươi đen nhiễm sung sướng, nâng thân thể tới gần cậu, trong nháy mắt trên người anh mang theo loại hương thơm ngọt ngào của cam quýt, nhào về phía Dung Ngọc, tăng thêm vài phần nhiệt độ: ” Hôn nhiều lần như vậy, còn có thể thẹn thùng sao?”
Đột nhiên bị hỏi thẳng thắn như vậy, màu đỏ trên mặt Dung Ngọc chưa kịp lui xuống lại tràn lên, da cậu trắng, đỏ mặt phi thường rõ ràng, nhìn thấy thiếu niên như thế, dịu dàng trong con ngươi đen của Cố Triều Từ càng sâu, đưa tay cầm lấy nước khoáng trên bàn vặn ra, tri kỷ đưa cho cậu: ” Uống chút nước, hạ nhiệt.”
” Anh câm miệng, không cần nói chuyện nữa!” Dung Ngọc xấu hổ đoạt lấy nước trong tay anh, ngửa đầu uống xuống một ngụm lớn, mới cảm thấy không khó chịu nữa.
Đối mặt với đôi mắt đen tràn ngập ý cười của Cố Triều Từ, Dung Ngọc ra vẻ trấn định đem nước đặt trở lại bàn: ” Xấu hổ được không, lúc quay phim bởi vì tình tiết phim cần còn chưa tính, loại chuyện lén lút này không phải nên cùng người mình thích làm sao, chú Cố không cảm thấy không được tự nhiên sao?”
Dung Ngọc khi nói lời này ánh mắt nhìn anh, giống như thật lòng đang hỏi hắn cảm thụ của anh.
Từ những lời này của cậu nghe ra một ít ý tứ khác, Cố Triều Từ trong lòng căng thẳng, trên mặt không lộ ra nói: ” Cho nên cùng tôi làm loại chuyện này, kỳ thật cậu cũng rất khó xử, phải không?”
Đương nhiên, cậu cũng không phải cuồng ma hôn môi, chỉ là lời này không dễ nói, nghĩ một chút kỳ thật Cố Triều Từ mới càng chịu thiệt.
” Khó xử là có một chút, nhưng vì trị bệnh cũng không có biện pháp, chính là rất có lỗi với anh, tôi cũng không biết cảm tạ anh như thế nào, để cho anh cùng tôi làm loại chuyện này……”
” Cho nên hôn chỉ là vì chữa bệnh?” Đột nhiên bị cắt đứt, Dung Ngọc sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Triều Từ đặc biệt nghiêm túc, ngực bất giác siết chặt, sững sờ gật gật đầu, ” Không, bằng không thì sao?”
Không có bệnh cậu hôn làm cái gì!
Cố Triều Từ bỗng nhiên nhếch khóe môi, cười cô đơn lại âm trầm: ” Rất tốt!”
Dứt lời, Cố Triều Từ ý vị thâm trường từ trước mặt cậu đi qua, sau đó trong kinh ngạc của cậu rời đi.
Phải không?
Cậu nói sai sao?
Cố Triều Từ đột nhiên không quay đầu lại rời đi, Dung Ngọc nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh bàn, chớp chớp mắt, nhiều lần nghĩ đến những gì mình đã nói, mỗi một câu cậu đều cảm thấy rất bình thường, cũng không có vượt qua giới hạn, cũng không chọc đối phương mất hứng, anh như thế nào lại đột nhiên tức giận?
Tại sao?
Cố Triều Từ từ bên trong đi ra, khí thế quanh thân làm cho Hoa Tự Cẩm nghĩ tới trong lòng căng thẳng, đám người đi tới, hắn vội vàng chạy vào phòng trang điểm, liền nhìn Dung Ngọc dựa vào bên cạnh bàn đứng ở nơi đó, không biết nghĩ cái gì.
” Làm sao vậy, cãi nhau sao?” Những lời này Hoa Tự Cẩm hỏi thật cẩn thận, Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ” Không biết.”
” Không biết?” Đây là đáp án gì, lúc Cố Triều Từ đi, hắn đều nhìn thấy hắc khí từ trên người anh bay ra, rõ ràng là bộ dáng phi thường khó chịu, nhưng Dung Ngọc là một trong những đương sự cư nhiên nói cho hắn biết là không biết.
” Thật không biết, hắn bỗng nhiên rời đi.”
Nhiều lần nghĩ tới những lời cậu nói qua, cũng không cảm thấy những lời đó có thể chọc Cố Triều Từ tức giận, mà trên thực tế thông qua khoảng thời gian ở chung với Cố Triều Từ, cậu cũng không cảm thấy anh là người hay khinh thường, huống chi cậu nói đều là sự thật, cậu cùng Cố Triều Từ thôn nhau cũng là bởi vì sau khi hôn qua hai người bọn họ có thể tách ra.
Mà điểm này anh không phải đã sớm biết sao, cho nên anh đến tột cùng mất hứng cái gì chứ?
Thấy Dung Ngọc lộ ra bộ dáng mê mang, Hoa Tự Cẩm biết cậu không nói dối, nhịn không được hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, vì thế hắn quyết đoán lựa chọn buông tha thảo luận vấn đề này: ” Cậu ăn cơm xong chưa, Trần đạo bảo chuẩn bị.”
Quét mắt trên bàn thấy cơm hộp chỉ ăn mấy miếng, Dung Ngọc đã không còn khẩu vị: ” Không ăn, đi thôi.”
Trần Thị Kim nhìn cậu tới, theo bản năng hỏi: ” Cố tiên sinh trở về rồi?”
Dung Ngọc gật gật đầu: ” Ừ, đi rồi.”
Trần Thị Kim nghe vậy liền không hỏi nhiều, trực tiếp hô chuẩn bị quay phim.
Dung Ngọc dùng sức chớp chớp mắt, đè nén sự chú ý trong lòng đối với Cố Triều Từ đột nhiên rời đi, cảnh này là quay lại cảnh Thẩm Giác đi thủy lao cứu Thẩm Thanh va chạm với Quỷ diện sát ——
Mộc Tinh đứng trước cửa thủy lao, trong tay là trường tiên màu đen, lúc trước Cổ Lộ Trần vào vai, lúc rút ra trường tiên, sẽ vểnh ngón tay hoa lan còn có thể biến thái nhẹ nhàng vuốt ve thân roi, đến chỗ Mộc Tinh, lại dứt khoát lưu loát rút ra trường tiên, lãnh tuấn lại kiêu sát hướng Dung Ngọc quất qua.
Thẩm Giác trong lòng run lên, nhanh chóng né tránh, kéo kiếm hoa lên, chân đạp hư không, trực tiếp cùng Quỷ diện sát cứng đối cứng!
Y sẽ xông vào!
Đồng tử Quỷ diện sát hơi co rút một chút, không nghĩ tới kiếm của Thẩm Giác lại nhanh như vậy.
Thẩm Giác một kiếm chém xuống, đóng băng thiên địa…
” Dừng lại một chút, Dung Ngọc cậu không nhập vai, làm lại lần nữa.” Thanh âm của Trần Thị Kim truyền tới, Dung Ngọc gật gật đầu, ngẩng đầu nói một câu xin lỗi với Mộc Tinh, quay đầu hướng Trần Thị Kim thủ thế có thể tiếp tục.
……
Cố Triều Từ từ đoàn làm phim đi ra, cả người giống như băng sương, mở cửa lên xe, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Khi điện thoại Nguyên Tắc gọi đến, Cố Triều Từ đã lái xe ra bờ biển.
Người đàn ông dựa lưng vào cửa xe, nhìn mực nước biển hòa quyện với đêm tối, đôi mắt đen âm trầm phảng phất như không lộ ra được ánh sáng.
Mở loa ngoài, thanh âm Nguyên Tắc truyền đến: ” Cố tiên sinh, người đại diện của Cổ Lộ Trần liên lạc với tôi, nói Cổ Lộ Trần biết chuyện của Dung thiếu không ít, hỏi anh có hứng thú biết không, hắn ta nói không muốn ngài bị Dung thiếu lừa gạt.”
Bị lừa à?
Cố Triều Từ cười nhạo một tiếng: ” Hắn biết cái gì?”
Nguyên Tắc nghe trong điện thoại truyền đến tiếng sóng, trầm giọng nói: ” Hắn nói người Dung thiếu thích là Kinh Hồng thiếu gia, còn nói cậu lúc trước nghĩ tới dùng thủ đoạn hạ thuốc, bức kinh Hồng thiếu gia, hình như không có thành công, còn nói…”
” Không cần phải nói, đã đủ rồi.”
Rất tốt, quả nhiên là rất tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất