Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một
Chương 86
Edit: Điềm Điềm
***********************
Sau một trận binh hoang mã loạn, Dung Ngọc được đẩy vào phòng giải phẫu. Cố Triều Từ chờ ở bên ngoài, biểu tình chưa bao giờ nghiêm túc căng thẳng như vậy, ba anh em Dung gia cũng chạy tới, bạn đời của mỗi người cũng đều đi theo bên cạnh, không bao lâu người Cố gia đều đến.
Cả một hàng người đứng ở cửa phòng giải phẫu.
Cũng may bên này là chỗ vip đặc biệt, bằng không cảnh tượng này thật sự có chút hoành tráng.
Một hàng chú – cậu có nhan sắc siêu cao.
Cố Triều Từ đứng bên ngoài phòng giải phẫu, lạnh như sắp hóa thành tác phẩm điêu khắc.
Đèn phòng mổ màu xanh lá cây tắt đi.
Bác sĩ đẩy cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, trong lòng giật mình: “Người nhà sản phụ…”
“Tôi ở đây.” Cố Triều Từ hai bước đi tới, bác sĩ ngước mắt nhìn anh một cái: “Đứa bé cùng người lớn bình an, đứa nhỏ lúc sau sẽ ôm ra, người lớn sẽ từ đường riêng trở về phòng bệnh, chúc mừng Cố tiên sinh, là một bé trai.”
“Được.” Cố Triều Từ mím môi dưới, trong nháy mắt bác sĩ đóng cửa lại, cất bước đi về phía phòng bệnh.
Chờ Dung Ngọc trở lại phòng bệnh, Cố Triều Từ đã chờ cậu.
Dung Ngọc nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cố tiên sinh, cười nói với anh: “Em không sao, anh đừng lo lắng, thấy đứa bé chưa?”
Cố Triều Từ lắc đầu, cầm tay cậu, tiến lại gần hôn lên trán cậu: “Vất vả rồi.”
Dung Ngọc ôm lấy anh: “Không vất vả, em vui lắm.”
Cố Triều Từ nghe vậy ôm cậu nhẹ nhàng thở dài, Dung Ngọc cảm giác được tâm tình của anh, đau lòng sờ sờ đầu anh.
Đúng lúc này, Cố Kiêu Hùng cùng Dung Hào Kiệt hai người một trước một sau đi vào, phía sau còn có một chuỗi dài, bảo bối nhỏ ở trong ngực Cố Kiêu Hùng yên lặng nhắm mắt lại.
Cố Triều Từ thấy thế đứng lên, đưa tay tiếp nhận bảo bối, bảo bối nhỏ chỉ to bằng hai bàn tay của anh, mềm nhũn nho nhỏ, một khắc khi anh ôm trên tay, tâm Cố Triều Từ thoáng cái liền mềm nhũn.
Giống như có một liên kết gì đó, bảo bối nhỏ cũng không biết có phải cảm giác được hơi thở của ba Cố hay không, cư nhiên nhắm mắt nở nụ cười, Dung Ngọc ngồi dậy đưa tay: “Mau cho em xem một chút.”
Cố Triều Từ đặt bảo bối nhỏ vào trong ngực cậu, nhóc con kia nhất thời đưa tay bắt lấy quần áo trên người Dung Ngọc, nghiêng đầu tựa như đang ngửi thấy mùi vị trên người ba mình.
Dung Ngọc ngọt ngào cười rộ lên: “Con trai em sao lại nhìn mềm mại như vậy chứ!”
“Hiện tại còn nhỏ mà!”
Liễu Trần Yên cùng Hạ Như Mộng trên mặt đều lộ ra nụ cười, hiển nhiên sinh mệnh nhỏ này đến, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Vì không quấy rầy Dung Ngọc nghỉ ngơi, bọn họ cũng không có ở lại lâu, đem không gian lưu lại cho bọn họ một nhà ba người.
Chờ đưa bọn họ ra ngoài, Cố Triều Từ đóng cửa lại, nhìn một lớn một nhỏ trên giường, chỉ cảm thấy trong không gian nho nhỏ này, chính là cuộc đời viên mãn của anh.
Dung Ngọc vẫy vẫy tay với anh: “Lại đây, anh xem nó nhỏ như vậy mà biết cười, em xem trên mạng nói bé con cười là thông minh.”
Cố Triều Từ đi tới, liền nhìn thấy bảo bối nhỏ nằm trong ngực Dung Ngọc, cười meo meo nắm lấy quần áo ba vui vẻ mà ngủ.
Sau khi Hoa Tự Cẩm nghe nói, sáng sớm hôm sau mang theo sữa bột liền tới, nói là lễ gặp mặt cho bảo bối.
Dung Ngọc dở khóc dở cười nhận lấy, nhìn hắn nằm sấp trong xe đẩy nhìn chằm chằm bảo bối đánh giá: “Nhìn ra cái gì chưa?”
“Mười tám năm sau, lại là một tai họa.” Hoa Tự Cẩm nói xong, cười nhếch khóe miệng: “Lúc tôi nhìn cậu, cảm thấy trông giống cậu, lúc nhìn Cố tiên sinh, lại cảm thấy giống Cố tiên sinh, tóm lại là chọn điểm mạnh của hai người.”
Bé con không biết thấy gì trong giấc mơ, đột nhiên mở tay nắm lấy, mở miệng không có răng, ah một tiếng, đáng yêu không thể tả.
Hoa Tự Cẩm nhất thời nói: “Đây là nghe tôi khen nên vui vẻ sao?”
Dung Ngọc cười phụ họa: “Hẳn là vậy.”
…….
Dung Ngọc ở bệnh viện một tuần, liền cùng bảo bối về nhà, vì tiện chăm sóc Dung Ngọc cùng bảo bối, Cố Triều Từ mời bảo mẫu. Mặt khác công việc tạm thời giao cho Cố Kiêu Hùng thay thế một thời gian, Cố Kiêu Hùng đối với chuyện này đau khổ cùng vui vẻ.
Sau khi hoàn toàn thoát khỏi công việc, Cố Triều Từ có thể hưởng thụ thời gian tuyệt vời của một nhà ba người thật tốt.
Bảo bối nhỏ hiện tại lớn lên đặc biệt nhanh, ngắn ngủi một tuần cũng đã có thể cùng Dung Ngọc tương tác.
Mỗi lần nhìn thấy Cố Triều Từ cùng Dung Ngọc đều a a, đưa tay muốn ôm, nhất là nhìn thấy bình sữa, ánh mắt sẽ cong lên.
Vì để Dung Ngọc nghỉ ngơi nhiều hơn, Cố Triều Từ cơ hồ nhận nhiệm vụ thay tã cho con bú.
Dung Ngọc mỗi lần nhìn bộ dáng người đàn ông cẩn thận thay tã cho bảo bối, trong lòng liền mềm nhũn không ra hình dạng: “Bảo bối còn chưa có tên, Cố tiên sinh anh có suy nghĩ gì chưa?”
“Anh nghe lời em.” Cố Triều Từ không chút do dự mở miệng nói, Dung Ngọc nghe vậy suy nghĩ một chút, “Tiểu danh em muốn gọi là Tiểu Hạch Đào, không phải nói ăn Hạch Đào (óc chó) thông minh sao, hơn nữa cũng rất đáng yêu.”
Cố Triều Từ gật đầu: “Ừ, đáng yêu, đại danh thì sao?”
“Đại danh là Cố Cẩn Du, ý tứ của cẩn du mỹ ngọc, hy vọng bảo bối của chúng ta, giống như mỹ ngọc, có khí tiết có phong độ, công tử như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, ha ha.”
Nói đến phía sau, Dung Ngọc nói có chút ngượng ngùng.
Cậu không biết có phải ai làm cha mẹ cũng như vậy không, muốn cung cấp mọi điều cho tốt nhất cho đứa trẻ, mong nó phát triển tốt hơn.
“Được, Cẩn Du, Tiểu Hạch Đào.”
Cố Triều Từ cười rộ lên, trong mắt lộ ra ôn nhu.
***********************
Sau một trận binh hoang mã loạn, Dung Ngọc được đẩy vào phòng giải phẫu. Cố Triều Từ chờ ở bên ngoài, biểu tình chưa bao giờ nghiêm túc căng thẳng như vậy, ba anh em Dung gia cũng chạy tới, bạn đời của mỗi người cũng đều đi theo bên cạnh, không bao lâu người Cố gia đều đến.
Cả một hàng người đứng ở cửa phòng giải phẫu.
Cũng may bên này là chỗ vip đặc biệt, bằng không cảnh tượng này thật sự có chút hoành tráng.
Một hàng chú – cậu có nhan sắc siêu cao.
Cố Triều Từ đứng bên ngoài phòng giải phẫu, lạnh như sắp hóa thành tác phẩm điêu khắc.
Đèn phòng mổ màu xanh lá cây tắt đi.
Bác sĩ đẩy cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, trong lòng giật mình: “Người nhà sản phụ…”
“Tôi ở đây.” Cố Triều Từ hai bước đi tới, bác sĩ ngước mắt nhìn anh một cái: “Đứa bé cùng người lớn bình an, đứa nhỏ lúc sau sẽ ôm ra, người lớn sẽ từ đường riêng trở về phòng bệnh, chúc mừng Cố tiên sinh, là một bé trai.”
“Được.” Cố Triều Từ mím môi dưới, trong nháy mắt bác sĩ đóng cửa lại, cất bước đi về phía phòng bệnh.
Chờ Dung Ngọc trở lại phòng bệnh, Cố Triều Từ đã chờ cậu.
Dung Ngọc nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cố tiên sinh, cười nói với anh: “Em không sao, anh đừng lo lắng, thấy đứa bé chưa?”
Cố Triều Từ lắc đầu, cầm tay cậu, tiến lại gần hôn lên trán cậu: “Vất vả rồi.”
Dung Ngọc ôm lấy anh: “Không vất vả, em vui lắm.”
Cố Triều Từ nghe vậy ôm cậu nhẹ nhàng thở dài, Dung Ngọc cảm giác được tâm tình của anh, đau lòng sờ sờ đầu anh.
Đúng lúc này, Cố Kiêu Hùng cùng Dung Hào Kiệt hai người một trước một sau đi vào, phía sau còn có một chuỗi dài, bảo bối nhỏ ở trong ngực Cố Kiêu Hùng yên lặng nhắm mắt lại.
Cố Triều Từ thấy thế đứng lên, đưa tay tiếp nhận bảo bối, bảo bối nhỏ chỉ to bằng hai bàn tay của anh, mềm nhũn nho nhỏ, một khắc khi anh ôm trên tay, tâm Cố Triều Từ thoáng cái liền mềm nhũn.
Giống như có một liên kết gì đó, bảo bối nhỏ cũng không biết có phải cảm giác được hơi thở của ba Cố hay không, cư nhiên nhắm mắt nở nụ cười, Dung Ngọc ngồi dậy đưa tay: “Mau cho em xem một chút.”
Cố Triều Từ đặt bảo bối nhỏ vào trong ngực cậu, nhóc con kia nhất thời đưa tay bắt lấy quần áo trên người Dung Ngọc, nghiêng đầu tựa như đang ngửi thấy mùi vị trên người ba mình.
Dung Ngọc ngọt ngào cười rộ lên: “Con trai em sao lại nhìn mềm mại như vậy chứ!”
“Hiện tại còn nhỏ mà!”
Liễu Trần Yên cùng Hạ Như Mộng trên mặt đều lộ ra nụ cười, hiển nhiên sinh mệnh nhỏ này đến, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Vì không quấy rầy Dung Ngọc nghỉ ngơi, bọn họ cũng không có ở lại lâu, đem không gian lưu lại cho bọn họ một nhà ba người.
Chờ đưa bọn họ ra ngoài, Cố Triều Từ đóng cửa lại, nhìn một lớn một nhỏ trên giường, chỉ cảm thấy trong không gian nho nhỏ này, chính là cuộc đời viên mãn của anh.
Dung Ngọc vẫy vẫy tay với anh: “Lại đây, anh xem nó nhỏ như vậy mà biết cười, em xem trên mạng nói bé con cười là thông minh.”
Cố Triều Từ đi tới, liền nhìn thấy bảo bối nhỏ nằm trong ngực Dung Ngọc, cười meo meo nắm lấy quần áo ba vui vẻ mà ngủ.
Sau khi Hoa Tự Cẩm nghe nói, sáng sớm hôm sau mang theo sữa bột liền tới, nói là lễ gặp mặt cho bảo bối.
Dung Ngọc dở khóc dở cười nhận lấy, nhìn hắn nằm sấp trong xe đẩy nhìn chằm chằm bảo bối đánh giá: “Nhìn ra cái gì chưa?”
“Mười tám năm sau, lại là một tai họa.” Hoa Tự Cẩm nói xong, cười nhếch khóe miệng: “Lúc tôi nhìn cậu, cảm thấy trông giống cậu, lúc nhìn Cố tiên sinh, lại cảm thấy giống Cố tiên sinh, tóm lại là chọn điểm mạnh của hai người.”
Bé con không biết thấy gì trong giấc mơ, đột nhiên mở tay nắm lấy, mở miệng không có răng, ah một tiếng, đáng yêu không thể tả.
Hoa Tự Cẩm nhất thời nói: “Đây là nghe tôi khen nên vui vẻ sao?”
Dung Ngọc cười phụ họa: “Hẳn là vậy.”
…….
Dung Ngọc ở bệnh viện một tuần, liền cùng bảo bối về nhà, vì tiện chăm sóc Dung Ngọc cùng bảo bối, Cố Triều Từ mời bảo mẫu. Mặt khác công việc tạm thời giao cho Cố Kiêu Hùng thay thế một thời gian, Cố Kiêu Hùng đối với chuyện này đau khổ cùng vui vẻ.
Sau khi hoàn toàn thoát khỏi công việc, Cố Triều Từ có thể hưởng thụ thời gian tuyệt vời của một nhà ba người thật tốt.
Bảo bối nhỏ hiện tại lớn lên đặc biệt nhanh, ngắn ngủi một tuần cũng đã có thể cùng Dung Ngọc tương tác.
Mỗi lần nhìn thấy Cố Triều Từ cùng Dung Ngọc đều a a, đưa tay muốn ôm, nhất là nhìn thấy bình sữa, ánh mắt sẽ cong lên.
Vì để Dung Ngọc nghỉ ngơi nhiều hơn, Cố Triều Từ cơ hồ nhận nhiệm vụ thay tã cho con bú.
Dung Ngọc mỗi lần nhìn bộ dáng người đàn ông cẩn thận thay tã cho bảo bối, trong lòng liền mềm nhũn không ra hình dạng: “Bảo bối còn chưa có tên, Cố tiên sinh anh có suy nghĩ gì chưa?”
“Anh nghe lời em.” Cố Triều Từ không chút do dự mở miệng nói, Dung Ngọc nghe vậy suy nghĩ một chút, “Tiểu danh em muốn gọi là Tiểu Hạch Đào, không phải nói ăn Hạch Đào (óc chó) thông minh sao, hơn nữa cũng rất đáng yêu.”
Cố Triều Từ gật đầu: “Ừ, đáng yêu, đại danh thì sao?”
“Đại danh là Cố Cẩn Du, ý tứ của cẩn du mỹ ngọc, hy vọng bảo bối của chúng ta, giống như mỹ ngọc, có khí tiết có phong độ, công tử như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, ha ha.”
Nói đến phía sau, Dung Ngọc nói có chút ngượng ngùng.
Cậu không biết có phải ai làm cha mẹ cũng như vậy không, muốn cung cấp mọi điều cho tốt nhất cho đứa trẻ, mong nó phát triển tốt hơn.
“Được, Cẩn Du, Tiểu Hạch Đào.”
Cố Triều Từ cười rộ lên, trong mắt lộ ra ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất