Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 113: Ta nhận ra ngươi
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Thẩm Cố Dung cầm rối gỗ tiên sinh đã hoàn thành, vui mừng hớn hở nhảy xuống tàng cây.
Nhưng lúc này y hoàn toàn không sử dụng được linh lực, cây ngô đồng lại cao, cứ như vậy không quan tâm nhảy xuống, Mục Trích lập tức bị dọa, vội vàng nhảy xuống trước một bước, vươn tay ra đón được Thẩm Cố Dung.
Vạt áo Thẩm Cố Dung tung bay, được ôm đầy cõi lòng, y lại không thèm nhìn tới Mục Trích, cầm rối gỗ chạy đi.
"Tiên sinh?" Thẩm Cố Dung chạy loạn khắp Phiếm Giáng Cư, như đang tìm người: "Tiên sinh, tiên sinh!"
Mục Trích sắc mặt trắng bệch đuổi theo, lại không dám tiếp tục gọi y.
Hắn sợ mình bị Thẩm Cố Dung đang hỗn loạn nhận thành...... tiên sinh có gương mặt giống hệt mình kia.
Thẩm Cố Dung chạy một vòng cũng không tìm thấy tiên sinh của y, đành phải trở về Phiếm Giáng Cư, cầm rối gỗ kia đùa nghịch, đôi mắt cụp xuống, lông mi thật dài tựa như cánh bướm khẽ rung rinh.
Lòng bàn tay y áp nhẹ vào khuôn mặt rối gỗ, có chút vẻ ủ rũ cụp đuôi, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh... tiên sinh chắc chắn sẽ thích rối gỗ này."
Mục Trích cẩn thận ngồi xuống đối diện y, nhìn y không chớp mắt.
Hắn không biết Thẩm Cố Dung bị làm sao, lại càng không biết nên đánh thức y như thế nào, chỉ có thể nhìn y một cách vô ích như vậy.
Mục Trích nhìn con ngươi tan rã của Thẩm Cố Dung, có chút tuyệt vọng mà nghĩ: Nếu ta là một y sư thì tốt rồi......
Y sư?
Mục Trích sửng sốt, mới đột nhiên đứng dậy ra khỏi Phiếm Giáng Cư, mang Mộc Tê từ linh thuyền tới đây.
Một lát sau, đồng tử Mộc Tê hơi co rụt lại, vẻ mặt trở nên hơi lười biếng.
Lâm Thúc Hòa ngáp một cái, nhướng mày nói: "Điên rồi? Vô duyên vô cớ sao lại điên?"
Sắc mặt Mục Trích lại khó coi, nói: "Y không điên, chỉ là ký ức có chút hỗn loạn."
Lâm Thúc Hòa cười một tiếng, cũng không để ý.
Dù hỗn loạn thì cũng có thể hỗn loạn tới mức nào.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cố Dung đang chơi rối gỗ, nụ cười trên mặt Lâm Thúc Hòa lập tức cứng đờ.
Hỗn... hỗn loạn thật!
Lâm Thúc Hòa dè dặt đi tới, nâng bàn tay gỗ lên cầm tay Thẩm Cố Dung, thấp giọng nói: "Thập Nhất?"
Thẩm Cố Dung mờ mịt ngẩng đầu, tầm mắt vẫn không hề có tiêu điểm, giống như hoàn toàn không nhìn thấy người trước mặt.
Lâm Thúc Hòa nâng tay lên quơ quơ trước mặt y, đồng tử Thẩm Cố Dung không động đậy, như đã mù.
Không đúng, bản thân y vốn đã mù.
Vẻ mặt Lâm Thúc Hòa có chút nghiêm nghị, hắn hỏi Mục Trích: "Y như vậy bao lâu rồi?"
"Đã nửa ngày."
Lâm Thúc Hòa trầm ngâm một lát, lại giơ tay xem linh mạch cho Thẩm Cố Dung, sau một lúc lâu mới nói: "Tám phần là linh chướng của y lại phát tác."
Mục Trích thoáng sửng sốt: "Linh chướng?"
Hắn chưa bao giờ nghe qua loại bệnh này?
Hơn nữa... cái gì gọi là phát tác?
Lâm Thúc Hòa lưu loát gỡ băng tiêu trên mắt Thẩm Cố Dung xuống, Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu, tựa hồ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng y nắm rối gỗ tiên sinh trong tay, nhìn qua không chút sợ hãi.
Lâm Thúc Hòa nhéo cằm y, tỉ mỉ quan sát hai mắt y, Thẩm Cố Dung vô cùng ngoan ngoãn, không hề giãy ra.
Mục Trích vội hỏi: "Linh chướng là gì?"
Lâm Thúc Hòa nghĩ ngợi, nói: "Năm đó sư tôn ngươi...... có vẻ đã nhìn thấy thứ gì không tốt, thân thể bị kích thích nên đã tự mình trốn tránh, sinh ra linh chướng, từ sau lúc đó mắt y liền không nhìn thấy gì nữa."
Mục Trích sửng sốt, lúc này mới hiểu được ý nghĩa của câu 'Đôi mắt y vốn chưa từng chịu thương tổn' Lâm Thúc Hòa nói năm đó.
Nhìn thấy...... thứ không tốt?
Thứ gì có thể khiến y chịu kích thích nặng nề như vậy, cam tâm tình nguyện phong bế đôi mắt, để bản thân không còn nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào nữa?
Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Y...... Thấy thứ gì?"
Lâm Thúc Hòa đã kiểm tra xong, đang cột lại băng tiêu lên mắt cho Thẩm Cố Dung, nghe vậy thoáng sững sờ, mới nói hơi mất tự nhiên: "Ta cũng không biết."
Mục Trích đờ đẫn nghĩ thầm: Nói dối.
Mục Trích từ trước tới giờ luôn cảm thấy toàn bộ Ly Nhân Phong đối xử với sư tôn hắn tốt trước nay chưa từng có, cho dù là Triều Cửu Tiêu chán ghét Thẩm Phụng Tuyết như vậy, mỗi lần gặp nguy hiểm chắc chắn cũng sẽ dùng hết tính mạng bảo vệ y.
Ban đầu Mục Trích còn tưởng rằng sư môn Ly Nhân Phong hòa thuận, tất cả sư huynh sư tỷ đều yêu quý quan tâm sư đệ nhỏ nhất có thừa.
Nhưng không đúng.
Người Ly Nhân Phong đều là nhân trung long phượng, bản tính cổ quái khác nhau, bọn họ xuất thân khác biệt, sở thích khác biệt, sau khi cập quan đều đường ai nấy đi, ngay cả thân cũng ở những địa phương khác biệt, không có lý nào không hẹn mà cùng đối xử với Thẩm Phụng Tuyết tốt như vậy.
Có thể khiến nhiều người thống nhất một lòng, một là Thẩm Phụng Tuyết thật sự đáng giá để đối tốt, hai là..... tất cả bọn họ đều có lý do để đối tốt với Thẩm Phụng Tuyết.
Bản tính của Thẩm Phụng Tuyết không phải thứ khiến mọi người yêu thích, vậy chỉ có thể là nguyên nhân còn lại.
Mà nguyên nhân kia nếu không phải là yêu thích, không phải vì thân thế hay địa vị quyền lực, thì chỉ có thể là áy náy.
Sự áy náy này như cây đao cùn treo ở đầu quả tim, lại như dòi trong xương hoàn toàn không vứt ra được, chỉ có thể dồn hết toàn lực để bồi thường, bổ khuyết chỗ trống do áy náy tạo thành.
Mà ý tốt chính là thứ đồ vật có thể tùy ý bố thí, cũng có thể bổ khuyết chỗ trống ấy.
Lâm Thúc Hòa kiểm tra qua loa cho y, nói: "Hiện tại y vô thức trốn tránh mọi người, căn bản không thể nhận ra có người ở bên y, ngươi......"
Hắn còn chưa nói xong, Mục Trích thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng tiếp lời: "Không đúng."
Lâm Thúc Hòa: "Cái gì không đúng?"
Mục Trích nói: "Vừa rồi y nhìn thấy ta."
Lâm Thúc Hòa cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn.
Một khi có linh chướng, cho dù là Lâm Thúc Hòa cũng không thể xua tan, sao có thể......
Lâm Thúc Hòa nhấp môi, nói: "Y nhìn thấy ngươi, nhận ra không?"
Mục Trích lắc đầu: "Không quá chắc chắn, y nói muốn ta giúp y chép sách."
Lâm Thúc Hòa do dự một chút, mới nói: "Vậy ngươi tiếp tục bồi bên cạnh y, nói chuyện với y nhiều hơn chút, ắt hẳn sẽ có ích cho việc xua tan linh chướng."
Hắn nói xong, dường như mới chợt nhớ ra đứa nhóc ngỗ nghịch mơ ước sư đệ mình này, nhưng thấy tình trạng của Thẩm Cố Dung, hắn lại không tiện mắng, chỉ có thể không cam lòng giao Thẩm Cố Dung cho Mục Trích, méo mặt rời đi.
Mục Trích ngồi ở đối diện Thẩm Cố Dung, nhìn không chớp mắt hồi lâu, mới thử nói chuyện với y.
"Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung ban đầu không nghe thấy, Mục Trích đành phải thử thăm dò, học theo động tác lúc vừa rồi, nâng mặt y lên, ép y phải đối diện với mình.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Cố Dung mê mê hoặc hoặc đối diện với tầm mắt của hắn.
Mục Trích vội vàng nắm chặt cơ hội, nở nụ cười ôn hòa: "Sư tôn, ta......"
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung liền nghiêng đầu hỏi y: "Ngươi chép xong sách cho ta chưa?"
Mục Trích sửng sốt, vội vàng lấy xấp giấy trên bàn ra, nói: "Xem đi, đã chép xong."
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không có năng lực phán đoán, tùy ý nhìn lướt qua giấy, sau đó lộ ra một nụ cười với Mục Trích, nói: "Ngươi thật tốt."
Mục Trích được y khen đến sửng sốt.
Lông mi Thẩm Cố Dung chớp chớp, cắn đầu ngón tay, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Mục Trích sợ y lại dời tầm mắt khỏi người mình, vội túm tay y, miễn cưỡng cười vui: "Ta..... Ta chép sách thay sư tôn, sư tôn muốn thưởng ta như thế nào?"
"Muốn thưởng?" Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới đột nhiên cười.
Y quỳ thẳng đứng, tay chống lên chiếc bàn giữa hai người, hơi nhón mình, nhoài tới trước mặt Mục Trích, cười ngâm ngâm hôn một cái lên khóe môi hắn.
Mục Trích lập tức ngây dại.
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không có cảm giác thẹn thùng khi làm ra loại chuyện này, còn cười ranh mãnh nói: "Ta muốn làm chuyện này với ngươi nhất."
Mặc kệ biết thời gian không khớp, Mục Trích vẫn không khống chế được mà đỏ mặt lên.
Lâm Thúc Hòa nói một khi nhiễm linh chướng sẽ vô thức bỏ qua mọi người, vốn không thể giải, nhưng Thẩm Cố Dung có vẻ đối xử với hắn rất đặc biệt, không nhìn thấy bất kỳ ai, chỉ nhìn thấy mình hắn.
Hơn nữa......
Mục Trích xoa xoa khóe môi, trái tim vẫn luôn căng thẳng chậm rãi thả lỏng.
Hơn nữa, Thẩm Cố Dung tựa hồ cũng không coi hắn thành tiên sinh.
Kết luận này càng khiến Mục Trích cực kỳ vui mừng.
Thẩm Cố Dung hôn hắn một cái, càng xem càng thấy thích, lập tức bò lên bàn, tiến đến trước mặt Mục Trích, ậm ờ nói: "Mục Trích."
Mục Trích ngẩn ra, có chút vui mừng nói: "Sư tôn, ngài nhận ra ta?"
Thẩm Cố Dung nở nụ cười: "Tất nhiên ta nhận ra ngươi......"
Y vừa nói xong cũng tự mình sửng sốt.
Nhận ra?
Mục Trích?
Thẩm Cố Dung cứng đờ tại chỗ, mê mê man man rơi vào trầm tư.
Mục Trích sợ y lại khiến mình hỗn loạn đến si ngốc, vội vươn tay ôm lấy y, nhỏ giọng dỗ dành: "Không có việc gì, việc gì cũng không có."
Được Thẩm Cố Dung đối xử đặc biệt, dù chỉ một chút thôi cũng đủ để hắn mừng rỡ như điên rồi.
Không nhớ rõ hắn cũng không sao.
Không hề có vấn đề gì.
Một lòng một dạ của Thẩm Cố Dung đều là chép sách, rõ ràng Mục Trích đã lừa gạt y rằng chép xong sách rồi, nhưng không lâu sau y lại bắt đầu ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trước bàn, nhướng mày múa bút thành văn.
Lần này chép chính là Đệ Tử Quy.
Mục Trích từ ban đầu lòng tràn đầy hoảng loạn, tới về sau dần dần an tĩnh lại, Thẩm Cố Dung không hiểu sao đột nhiên điên lên, hắn không thể tiếp tục làm rối loạn trận tuyến đầu.
Đêm nay nhất định phải đến Phong Đô, tìm kiếm nguyên nhân khiến Thẩm Cố Dung biến thành như vậy.
Chỉ cần tìm được nguyên nhân, chuyện này sẽ trở nên dễ giải quyết ngay.
Thẩm Cố Dung chép sách một ngày, cuối cùng cổ tay cũng run lên vẫn không ngừng lại, tựa như đang tự ngược đãi bản thân, Mục Trích khuyên bảo một lúc lâu, mãi mới khiến Thẩm Cố Dung mờ mịt dừng bút.
Y lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà tiên sinh nói phải chép năm lần."
Mục Trích hơi sửng sốt, nguyên ngày hôm nay Thẩm Cố Dung đã chép không ít hơn năm lần.
Biết hiện tại không thể dựa theo logic bình thường phán đoán tình trạng Thẩm Cố Dung, Mục Trích đành phải dỗ y: "Chờ ngày mai lại chép tiếp, hiện tại đã khuya rồi."
Thẩm Cố Dung nghi hoặc nhìn ra ngoài, Phiếm Giáng Cư trong Giới Tử là vùng đất tự hình thành, mười hai canh giờ đều là ban ngày, Mục Trích thấy thế lập tức vung tay lên, bên ngoài lập tức biến thành trời đêm.
Thẩm Cố Dung thuận lợi bị lừa gạt, còn nắm góc áo Mục Trích, cười nói: "Vào đêm có phải có hoa đăng để xem không nha?"
Mục Trích: "Ngài muốn xem hoa đăng?"
"Ừa!" Thẩm Cố Dung gật đầu, lặp lại: "Xem hoa đăng đi."
Mục Trích cũng không biết khúc mắc của Thẩm Cố Dung là gì, thấy y vui mừng như vậy liền gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng phải đến Phong Đô một chuyến, dẫn theo Thẩm Cố Dung không phải không thể.
Thẩm Cố Dung biết được đi xem hoa đăng, vui mừng phấn khởi lục tung rương y phục trong Phiếm Giáng Cư, tựa hồ đang tìm kiếm xiêm y.
Chẳng qua trong rương đều là y phục Mục Trích đặt mua cho y, ngoại trừ bạch y chính là thanh y, Thẩm Cố Dung phồng má, không thích chút nào, bới ra một núi y phục cũng không thấy.
Mục Trích nghĩ ngợi, thử thăm dò, lấy ra bộ hồng y Tố Tẩy Nghiên đưa cho Thẩm Cố Dung lúc trước.
Thẩm Cố Dung vừa thấy, lập tức vui mừng nhận lấy, vui vui vẻ vẻ thay sang.
Mục Trích dẫn theo y ra khỏi Phiếm Giáng Cư.
Ngu Tinh Hà đang run bần bật nhìn cổng thành Phong Đô đang mở ra cách đó không xa, trông thấy Mục Trích và Thẩm Cố Dung tới, đôi mắt lập tức sáng ngời.
Hắn nhảy xuống từ linh thuyền: "Sư tôn!"
Ngu Tinh Hà hành lễ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Cố Dung, nghĩ muốn như lúc trước được sư tôn xoa đầu.
Nhưng đôi mắt Thẩm Cố Dung trống rỗng, nắm tay áo Mục Trích, dường như hoàn toàn không thấy hắn.
Ngu Tinh Hà chờ mãi không thấy sư tôn xoa đầu, tủi thân ngẩng đầu lên: "Sư tôn?"
Mục Trích không để cho Ngu Tinh Hà quấy rầy sư tôn, nói: "Phong Đô thế nào rồi?"
Ngu Tinh Hà vội thu lại tâm tư nhỏ làm nũng của mình, nói: "Đêm đến cổng thành sẽ mở."
Mà những phế tích cháy đen bị thiêu đốt kia vào buổi hoàng hôn cũng trong nháy mắt biến thành dáng vẻ quỷ thành náo nhiệt.
Mục Trích gật đầu, lật tay nắm lấy bàn tay đang túm tay áo hắn của Thẩm Cố Dung, bao bọc năm ngón tay Thẩm Cố Dung trong bàn tay to rộng của mình.
Mục Trích nắm tay y đi về hướng Phong Đô, Ngu Tinh Hà đi chậm vài bước theo sau.
Ngu Tinh Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi tay nắm lấy nhau của hai người, không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng bước chân.
"Tiểu sư huynh."
Thẩm Cố Dung đang vạch tới vạch lui trong lòng bàn tay Mục Trích, không biết nghịch cái gì, làm lòng bàn tay Mục Trích ngứa lên.
Y nắm chặt tay Thẩm Cố Dung không cho y làm rộn, nghiêng đầu nói với Ngu Tinh Hà:
"Sao vậy?"
Giọng nói của hắn hiếm khi trở nên ôn hòa.
Ngu Tinh Hà nhìn Mục Trích bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới lúng túng nói: "Sau này....."
Mục Trích nheo mắt.
Bên tai Ngu Tinh Hà đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Sau này ta phải gọi huynh là sư nương sao?"
Mục Trích: "......"
...........................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Độ hảo cảm của Mục Trích với Ngu Tinh Hà trong nháy mắt bạo trướng từ -100 lên 1.
...........................................................
Thẩm Cố Dung cầm rối gỗ tiên sinh đã hoàn thành, vui mừng hớn hở nhảy xuống tàng cây.
Nhưng lúc này y hoàn toàn không sử dụng được linh lực, cây ngô đồng lại cao, cứ như vậy không quan tâm nhảy xuống, Mục Trích lập tức bị dọa, vội vàng nhảy xuống trước một bước, vươn tay ra đón được Thẩm Cố Dung.
Vạt áo Thẩm Cố Dung tung bay, được ôm đầy cõi lòng, y lại không thèm nhìn tới Mục Trích, cầm rối gỗ chạy đi.
"Tiên sinh?" Thẩm Cố Dung chạy loạn khắp Phiếm Giáng Cư, như đang tìm người: "Tiên sinh, tiên sinh!"
Mục Trích sắc mặt trắng bệch đuổi theo, lại không dám tiếp tục gọi y.
Hắn sợ mình bị Thẩm Cố Dung đang hỗn loạn nhận thành...... tiên sinh có gương mặt giống hệt mình kia.
Thẩm Cố Dung chạy một vòng cũng không tìm thấy tiên sinh của y, đành phải trở về Phiếm Giáng Cư, cầm rối gỗ kia đùa nghịch, đôi mắt cụp xuống, lông mi thật dài tựa như cánh bướm khẽ rung rinh.
Lòng bàn tay y áp nhẹ vào khuôn mặt rối gỗ, có chút vẻ ủ rũ cụp đuôi, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh... tiên sinh chắc chắn sẽ thích rối gỗ này."
Mục Trích cẩn thận ngồi xuống đối diện y, nhìn y không chớp mắt.
Hắn không biết Thẩm Cố Dung bị làm sao, lại càng không biết nên đánh thức y như thế nào, chỉ có thể nhìn y một cách vô ích như vậy.
Mục Trích nhìn con ngươi tan rã của Thẩm Cố Dung, có chút tuyệt vọng mà nghĩ: Nếu ta là một y sư thì tốt rồi......
Y sư?
Mục Trích sửng sốt, mới đột nhiên đứng dậy ra khỏi Phiếm Giáng Cư, mang Mộc Tê từ linh thuyền tới đây.
Một lát sau, đồng tử Mộc Tê hơi co rụt lại, vẻ mặt trở nên hơi lười biếng.
Lâm Thúc Hòa ngáp một cái, nhướng mày nói: "Điên rồi? Vô duyên vô cớ sao lại điên?"
Sắc mặt Mục Trích lại khó coi, nói: "Y không điên, chỉ là ký ức có chút hỗn loạn."
Lâm Thúc Hòa cười một tiếng, cũng không để ý.
Dù hỗn loạn thì cũng có thể hỗn loạn tới mức nào.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cố Dung đang chơi rối gỗ, nụ cười trên mặt Lâm Thúc Hòa lập tức cứng đờ.
Hỗn... hỗn loạn thật!
Lâm Thúc Hòa dè dặt đi tới, nâng bàn tay gỗ lên cầm tay Thẩm Cố Dung, thấp giọng nói: "Thập Nhất?"
Thẩm Cố Dung mờ mịt ngẩng đầu, tầm mắt vẫn không hề có tiêu điểm, giống như hoàn toàn không nhìn thấy người trước mặt.
Lâm Thúc Hòa nâng tay lên quơ quơ trước mặt y, đồng tử Thẩm Cố Dung không động đậy, như đã mù.
Không đúng, bản thân y vốn đã mù.
Vẻ mặt Lâm Thúc Hòa có chút nghiêm nghị, hắn hỏi Mục Trích: "Y như vậy bao lâu rồi?"
"Đã nửa ngày."
Lâm Thúc Hòa trầm ngâm một lát, lại giơ tay xem linh mạch cho Thẩm Cố Dung, sau một lúc lâu mới nói: "Tám phần là linh chướng của y lại phát tác."
Mục Trích thoáng sửng sốt: "Linh chướng?"
Hắn chưa bao giờ nghe qua loại bệnh này?
Hơn nữa... cái gì gọi là phát tác?
Lâm Thúc Hòa lưu loát gỡ băng tiêu trên mắt Thẩm Cố Dung xuống, Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu, tựa hồ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng y nắm rối gỗ tiên sinh trong tay, nhìn qua không chút sợ hãi.
Lâm Thúc Hòa nhéo cằm y, tỉ mỉ quan sát hai mắt y, Thẩm Cố Dung vô cùng ngoan ngoãn, không hề giãy ra.
Mục Trích vội hỏi: "Linh chướng là gì?"
Lâm Thúc Hòa nghĩ ngợi, nói: "Năm đó sư tôn ngươi...... có vẻ đã nhìn thấy thứ gì không tốt, thân thể bị kích thích nên đã tự mình trốn tránh, sinh ra linh chướng, từ sau lúc đó mắt y liền không nhìn thấy gì nữa."
Mục Trích sửng sốt, lúc này mới hiểu được ý nghĩa của câu 'Đôi mắt y vốn chưa từng chịu thương tổn' Lâm Thúc Hòa nói năm đó.
Nhìn thấy...... thứ không tốt?
Thứ gì có thể khiến y chịu kích thích nặng nề như vậy, cam tâm tình nguyện phong bế đôi mắt, để bản thân không còn nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào nữa?
Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Y...... Thấy thứ gì?"
Lâm Thúc Hòa đã kiểm tra xong, đang cột lại băng tiêu lên mắt cho Thẩm Cố Dung, nghe vậy thoáng sững sờ, mới nói hơi mất tự nhiên: "Ta cũng không biết."
Mục Trích đờ đẫn nghĩ thầm: Nói dối.
Mục Trích từ trước tới giờ luôn cảm thấy toàn bộ Ly Nhân Phong đối xử với sư tôn hắn tốt trước nay chưa từng có, cho dù là Triều Cửu Tiêu chán ghét Thẩm Phụng Tuyết như vậy, mỗi lần gặp nguy hiểm chắc chắn cũng sẽ dùng hết tính mạng bảo vệ y.
Ban đầu Mục Trích còn tưởng rằng sư môn Ly Nhân Phong hòa thuận, tất cả sư huynh sư tỷ đều yêu quý quan tâm sư đệ nhỏ nhất có thừa.
Nhưng không đúng.
Người Ly Nhân Phong đều là nhân trung long phượng, bản tính cổ quái khác nhau, bọn họ xuất thân khác biệt, sở thích khác biệt, sau khi cập quan đều đường ai nấy đi, ngay cả thân cũng ở những địa phương khác biệt, không có lý nào không hẹn mà cùng đối xử với Thẩm Phụng Tuyết tốt như vậy.
Có thể khiến nhiều người thống nhất một lòng, một là Thẩm Phụng Tuyết thật sự đáng giá để đối tốt, hai là..... tất cả bọn họ đều có lý do để đối tốt với Thẩm Phụng Tuyết.
Bản tính của Thẩm Phụng Tuyết không phải thứ khiến mọi người yêu thích, vậy chỉ có thể là nguyên nhân còn lại.
Mà nguyên nhân kia nếu không phải là yêu thích, không phải vì thân thế hay địa vị quyền lực, thì chỉ có thể là áy náy.
Sự áy náy này như cây đao cùn treo ở đầu quả tim, lại như dòi trong xương hoàn toàn không vứt ra được, chỉ có thể dồn hết toàn lực để bồi thường, bổ khuyết chỗ trống do áy náy tạo thành.
Mà ý tốt chính là thứ đồ vật có thể tùy ý bố thí, cũng có thể bổ khuyết chỗ trống ấy.
Lâm Thúc Hòa kiểm tra qua loa cho y, nói: "Hiện tại y vô thức trốn tránh mọi người, căn bản không thể nhận ra có người ở bên y, ngươi......"
Hắn còn chưa nói xong, Mục Trích thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng tiếp lời: "Không đúng."
Lâm Thúc Hòa: "Cái gì không đúng?"
Mục Trích nói: "Vừa rồi y nhìn thấy ta."
Lâm Thúc Hòa cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn.
Một khi có linh chướng, cho dù là Lâm Thúc Hòa cũng không thể xua tan, sao có thể......
Lâm Thúc Hòa nhấp môi, nói: "Y nhìn thấy ngươi, nhận ra không?"
Mục Trích lắc đầu: "Không quá chắc chắn, y nói muốn ta giúp y chép sách."
Lâm Thúc Hòa do dự một chút, mới nói: "Vậy ngươi tiếp tục bồi bên cạnh y, nói chuyện với y nhiều hơn chút, ắt hẳn sẽ có ích cho việc xua tan linh chướng."
Hắn nói xong, dường như mới chợt nhớ ra đứa nhóc ngỗ nghịch mơ ước sư đệ mình này, nhưng thấy tình trạng của Thẩm Cố Dung, hắn lại không tiện mắng, chỉ có thể không cam lòng giao Thẩm Cố Dung cho Mục Trích, méo mặt rời đi.
Mục Trích ngồi ở đối diện Thẩm Cố Dung, nhìn không chớp mắt hồi lâu, mới thử nói chuyện với y.
"Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung ban đầu không nghe thấy, Mục Trích đành phải thử thăm dò, học theo động tác lúc vừa rồi, nâng mặt y lên, ép y phải đối diện với mình.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Cố Dung mê mê hoặc hoặc đối diện với tầm mắt của hắn.
Mục Trích vội vàng nắm chặt cơ hội, nở nụ cười ôn hòa: "Sư tôn, ta......"
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung liền nghiêng đầu hỏi y: "Ngươi chép xong sách cho ta chưa?"
Mục Trích sửng sốt, vội vàng lấy xấp giấy trên bàn ra, nói: "Xem đi, đã chép xong."
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không có năng lực phán đoán, tùy ý nhìn lướt qua giấy, sau đó lộ ra một nụ cười với Mục Trích, nói: "Ngươi thật tốt."
Mục Trích được y khen đến sửng sốt.
Lông mi Thẩm Cố Dung chớp chớp, cắn đầu ngón tay, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Mục Trích sợ y lại dời tầm mắt khỏi người mình, vội túm tay y, miễn cưỡng cười vui: "Ta..... Ta chép sách thay sư tôn, sư tôn muốn thưởng ta như thế nào?"
"Muốn thưởng?" Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới đột nhiên cười.
Y quỳ thẳng đứng, tay chống lên chiếc bàn giữa hai người, hơi nhón mình, nhoài tới trước mặt Mục Trích, cười ngâm ngâm hôn một cái lên khóe môi hắn.
Mục Trích lập tức ngây dại.
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không có cảm giác thẹn thùng khi làm ra loại chuyện này, còn cười ranh mãnh nói: "Ta muốn làm chuyện này với ngươi nhất."
Mặc kệ biết thời gian không khớp, Mục Trích vẫn không khống chế được mà đỏ mặt lên.
Lâm Thúc Hòa nói một khi nhiễm linh chướng sẽ vô thức bỏ qua mọi người, vốn không thể giải, nhưng Thẩm Cố Dung có vẻ đối xử với hắn rất đặc biệt, không nhìn thấy bất kỳ ai, chỉ nhìn thấy mình hắn.
Hơn nữa......
Mục Trích xoa xoa khóe môi, trái tim vẫn luôn căng thẳng chậm rãi thả lỏng.
Hơn nữa, Thẩm Cố Dung tựa hồ cũng không coi hắn thành tiên sinh.
Kết luận này càng khiến Mục Trích cực kỳ vui mừng.
Thẩm Cố Dung hôn hắn một cái, càng xem càng thấy thích, lập tức bò lên bàn, tiến đến trước mặt Mục Trích, ậm ờ nói: "Mục Trích."
Mục Trích ngẩn ra, có chút vui mừng nói: "Sư tôn, ngài nhận ra ta?"
Thẩm Cố Dung nở nụ cười: "Tất nhiên ta nhận ra ngươi......"
Y vừa nói xong cũng tự mình sửng sốt.
Nhận ra?
Mục Trích?
Thẩm Cố Dung cứng đờ tại chỗ, mê mê man man rơi vào trầm tư.
Mục Trích sợ y lại khiến mình hỗn loạn đến si ngốc, vội vươn tay ôm lấy y, nhỏ giọng dỗ dành: "Không có việc gì, việc gì cũng không có."
Được Thẩm Cố Dung đối xử đặc biệt, dù chỉ một chút thôi cũng đủ để hắn mừng rỡ như điên rồi.
Không nhớ rõ hắn cũng không sao.
Không hề có vấn đề gì.
Một lòng một dạ của Thẩm Cố Dung đều là chép sách, rõ ràng Mục Trích đã lừa gạt y rằng chép xong sách rồi, nhưng không lâu sau y lại bắt đầu ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trước bàn, nhướng mày múa bút thành văn.
Lần này chép chính là Đệ Tử Quy.
Mục Trích từ ban đầu lòng tràn đầy hoảng loạn, tới về sau dần dần an tĩnh lại, Thẩm Cố Dung không hiểu sao đột nhiên điên lên, hắn không thể tiếp tục làm rối loạn trận tuyến đầu.
Đêm nay nhất định phải đến Phong Đô, tìm kiếm nguyên nhân khiến Thẩm Cố Dung biến thành như vậy.
Chỉ cần tìm được nguyên nhân, chuyện này sẽ trở nên dễ giải quyết ngay.
Thẩm Cố Dung chép sách một ngày, cuối cùng cổ tay cũng run lên vẫn không ngừng lại, tựa như đang tự ngược đãi bản thân, Mục Trích khuyên bảo một lúc lâu, mãi mới khiến Thẩm Cố Dung mờ mịt dừng bút.
Y lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà tiên sinh nói phải chép năm lần."
Mục Trích hơi sửng sốt, nguyên ngày hôm nay Thẩm Cố Dung đã chép không ít hơn năm lần.
Biết hiện tại không thể dựa theo logic bình thường phán đoán tình trạng Thẩm Cố Dung, Mục Trích đành phải dỗ y: "Chờ ngày mai lại chép tiếp, hiện tại đã khuya rồi."
Thẩm Cố Dung nghi hoặc nhìn ra ngoài, Phiếm Giáng Cư trong Giới Tử là vùng đất tự hình thành, mười hai canh giờ đều là ban ngày, Mục Trích thấy thế lập tức vung tay lên, bên ngoài lập tức biến thành trời đêm.
Thẩm Cố Dung thuận lợi bị lừa gạt, còn nắm góc áo Mục Trích, cười nói: "Vào đêm có phải có hoa đăng để xem không nha?"
Mục Trích: "Ngài muốn xem hoa đăng?"
"Ừa!" Thẩm Cố Dung gật đầu, lặp lại: "Xem hoa đăng đi."
Mục Trích cũng không biết khúc mắc của Thẩm Cố Dung là gì, thấy y vui mừng như vậy liền gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng phải đến Phong Đô một chuyến, dẫn theo Thẩm Cố Dung không phải không thể.
Thẩm Cố Dung biết được đi xem hoa đăng, vui mừng phấn khởi lục tung rương y phục trong Phiếm Giáng Cư, tựa hồ đang tìm kiếm xiêm y.
Chẳng qua trong rương đều là y phục Mục Trích đặt mua cho y, ngoại trừ bạch y chính là thanh y, Thẩm Cố Dung phồng má, không thích chút nào, bới ra một núi y phục cũng không thấy.
Mục Trích nghĩ ngợi, thử thăm dò, lấy ra bộ hồng y Tố Tẩy Nghiên đưa cho Thẩm Cố Dung lúc trước.
Thẩm Cố Dung vừa thấy, lập tức vui mừng nhận lấy, vui vui vẻ vẻ thay sang.
Mục Trích dẫn theo y ra khỏi Phiếm Giáng Cư.
Ngu Tinh Hà đang run bần bật nhìn cổng thành Phong Đô đang mở ra cách đó không xa, trông thấy Mục Trích và Thẩm Cố Dung tới, đôi mắt lập tức sáng ngời.
Hắn nhảy xuống từ linh thuyền: "Sư tôn!"
Ngu Tinh Hà hành lễ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Cố Dung, nghĩ muốn như lúc trước được sư tôn xoa đầu.
Nhưng đôi mắt Thẩm Cố Dung trống rỗng, nắm tay áo Mục Trích, dường như hoàn toàn không thấy hắn.
Ngu Tinh Hà chờ mãi không thấy sư tôn xoa đầu, tủi thân ngẩng đầu lên: "Sư tôn?"
Mục Trích không để cho Ngu Tinh Hà quấy rầy sư tôn, nói: "Phong Đô thế nào rồi?"
Ngu Tinh Hà vội thu lại tâm tư nhỏ làm nũng của mình, nói: "Đêm đến cổng thành sẽ mở."
Mà những phế tích cháy đen bị thiêu đốt kia vào buổi hoàng hôn cũng trong nháy mắt biến thành dáng vẻ quỷ thành náo nhiệt.
Mục Trích gật đầu, lật tay nắm lấy bàn tay đang túm tay áo hắn của Thẩm Cố Dung, bao bọc năm ngón tay Thẩm Cố Dung trong bàn tay to rộng của mình.
Mục Trích nắm tay y đi về hướng Phong Đô, Ngu Tinh Hà đi chậm vài bước theo sau.
Ngu Tinh Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi tay nắm lấy nhau của hai người, không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng bước chân.
"Tiểu sư huynh."
Thẩm Cố Dung đang vạch tới vạch lui trong lòng bàn tay Mục Trích, không biết nghịch cái gì, làm lòng bàn tay Mục Trích ngứa lên.
Y nắm chặt tay Thẩm Cố Dung không cho y làm rộn, nghiêng đầu nói với Ngu Tinh Hà:
"Sao vậy?"
Giọng nói của hắn hiếm khi trở nên ôn hòa.
Ngu Tinh Hà nhìn Mục Trích bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới lúng túng nói: "Sau này....."
Mục Trích nheo mắt.
Bên tai Ngu Tinh Hà đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Sau này ta phải gọi huynh là sư nương sao?"
Mục Trích: "......"
...........................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Độ hảo cảm của Mục Trích với Ngu Tinh Hà trong nháy mắt bạo trướng từ -100 lên 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất