Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 139: Ảo giác mê hoặc

Trước Sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Mục Trích không nghĩ tới Thẩm Cố Dung sẽ nói ra những lời này, ngây người một lúc lâu, sau đó chợt đỏ bừng mặt.

Thẩm Cố Dung nói xong cũng cảm thấy hơi hối hận, lời này sao càng nghe càng giống như đang ám chỉ Mục Trích gì vậy.

Nói nữa, nếu nhân lúc Mục Trích bị thương mà lừa hắn song tu thì chẳng phải giậu đổ bìm leo sao?!

Làm một sư tôn có tiết tháo, Thẩm Cố Dung tỏ vẻ không thể dụ dỗ đồ đệ như vậy.

Chuyện cỡ song tu phải tiến hành tuần tự, không thể lấy trị thương làm mục đích.

Thẩm Cố Dung khụ một tiếng, hàm hồ nói: "Không, không có gì, chúng ta thử trước xem có dùng linh lực chữa khỏi được không......"

Lâm Thúc Hòa nói không có gì đáng ngại, sau khi Thẩm Cố Dung bình tĩnh suy ngẫm, cảm thấy dựa vào y thuật Lâm Thúc Hòa hẳn không đến mức lừa y loại việc lớn này, nhưng y nhìn nguyên đan rạn nứt kia vẫn không nhịn được lo lắng.

Y lại bổ sung một câu: "Nếu hai ngày nữa vẫn không thấy tác dụng thì chúng ta sẽ đi tìm Tứ sư bá của ngươi."

Lỡ như Lâm Thúc Hòa không có ý kia, Kính Chu Trần thật sự có biện pháp chữa khỏi nguyên đan rạn nứt thì sao?

Thời gian hai ngày, Kính Chu Trần có lẽ đã từ Ly Nhân Phong trở về Tuế Hàn Thành.

Thẩm Cố Dung ôm một tia hy vọng.

Mục Trích không hé răng.

Hắn biết chuyện Hề Cô Hành đang tìm Thẩm Cố Dung khắp nơi bên ngoài, vì vậy hắn càng không thể để Thẩm Cố Dung rời khỏi Đại trạch nửa bước —— ít nhất hiện tại không thể.

Thẩm Cố Dung tính toán xong kế hoạch của mình, nhíu mày kiểm tra lại nguyên đan của Mục Trích từng chút, phát hiện tốc độ xuất hiện vết rạn kia dường như đã chậm hơn, có thể tiếp tục dùng linh lực chữa khỏi, lúc này mới yên lòng.

"Đau không?"

Mục Trích lắc đầu, đau hắn cũng không nói.

Thẩm Cố Dung biết tính tình hắn, lặng lẽ thở dài một hơi, chỉ có thể quan sát tình huống nguyên đan của Mục Trích mọi lúc mọi nơi, đỡ cho vết rạn kia quá sâu mà không cứu được nguyên đan.

Ly Nhân Phong.

Hề Cô Hành nổi giận đùng đùng nói với Ly Tác: "Cái gì mà tìm không thấy? Lại tìm tiếp! Phong Lộ Thành không phải được xưng là không người nào không có tin tức sao? Cần linh thạch thì lấy của Tuế Hàn Thành! Nhất định phải tìm được Thẩm Thập Nhất cho ta!"

Ly Tác bị mắng đến máu chó ngập đầu, lúng túng nói: "Nhưng Phong Quân đã chết, Phong Lộ Thành hiện tại loạn thành một đống......"

Hề Cô Hành thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra chuyện Phong Quân bị Ôn Lưu Băng giết chết ở Hàm Châu Thành, hắn cau mày: "Không ai nhận được sao?"

Ly Tác nói: "Đệ tử Túc Phương Ý của Phong Quân nhặt xác nâng linh cữu nàng về, Tam Thủy sư huynh đã qua đó."

Hề Cố Hành nhíu mày: "Hắn tới Phong Lộ Thành làm gì?"

Tru Tà là nơi được thành lập nhờ lời kêu gọi của Phong Quân năm đó.

Mấy chục năm trôi qua, hiện tại Ôn Lưu Băng đã khống chế toàn bộ Tru Tà, phân chia ranh giới với Phong Lộ Thành, bây giờ lại thừa dịp loạn lạc quay trở về Phong Lộ Thành..... cũng không biết có ý định gì.

Ly Tác lúng ta lúng túng nói: "Tám phần......"

Tám phần là Ôn Lưu Băng cảm thấy hứng thú với chức vị Thành chủ Phong Lộ Thành.

Nhưng lời này hắn không tiện nói thẳng.

"Chuyện này có gì mà không thể nói? Ly Nhân Phong chúng ta nhân trung long phượng, thêm mấy Thành chủ nữa cũng chẳng phải chuyện mất mặt gì." Hề Cô Hành như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười nhạo một tiếng: "Hơn nữa Phong Lộ Thành có vị trí đắc địa, nếu Tam Thủy thành Thành chủ, Ly Nhân Phong sẽ không bao giờ thiếu linh...... khụ khụ, tình báo nữa."

Ly Tác: "......"

Vừa rồi ngài định nói là không bao giờ thiếu linh thạch, đúng không?

Hề Cô Hành không những không khó chịu về hành động truy cầu danh lợi này của Ôn Lưu Băng, ngược lại còn cực kỳ tán thành.

Sau khi hắn cao hứng xong, lập tức thay đổi sắc mặt, nói như rít gào: "Mau đi tìm Thẩm Thập Nhất cho ta!"

Ly Tác: "......"

Ly Tác tủi thân nói thầm: "Ta biết tìm ở đâu đây?"

Hề Cô Hành: "Ngươi nói cái gì?!"

Ly Tác lập tức nói: "Con sẽ để những người khác đi tìm Thánh quân ngay!"

Lúc này sắc mặt Hề Cô Hành mới tốt hơn chút, hắn lạnh lùng dặn dò: "Phái nhiều nhiều người tới Đại trạch Đào Châu vào, ta nhớ rõ tên hỗn trướng Mục Trích kia có chút giao tình với yêu tu Thanh Ngọc, tám phần hắn đang trốn ở Đào Châu."

"Vâng."

Ly Tác nói xong, đang muốn rời đi thì Hề Cô Hành lại đột nhiên nói: "Từ từ."

Ly Tác nghi hoặc quay đầu.

Hề Cô Hành mặt không cảm xúc cầm lấy Đoản Cảnh Kiếm, lạnh lùng nói: "Ta tự mình đến Đào Châu một chuyến."

Ly Tác: "......"

Hề Cô Hành chính là một người tính tình sấm rền gió cuốn, sau khi quyết định lập tức ngự phong đến Đại trạch Đào Châu, dựa vào một thanh kiếm đánh tới tận động phủ của Thanh Ngọc.

Toàn bộ Đào Châu lúc này đã nằm trong tầm khống chế của Thanh Ngọc, thời điểm Hề Cô Hành qua đó, Thanh Ngọc đang uống trà với Tuyết Mãn Trang, không khí nhìn qua cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không có chút khí thế giương cung bạt kiếm.

Hề Cô Hành: "???"

Hề Cô Hành tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng lười quan tâm việc riêng của người khác, trực tiếp quét bay yêu tu ngăn cản hắn, hùng hổ gác kiếm lên cổ Thanh Ngọc, lạnh lùng ép hỏi: "Mục Trích hiện tại đang ở nơi nào?"

Chẳng sợ bị kiếm kề cổ, trên mặt Thanh Ngọc vẫn đầy ý cười, cười nói: "Hề Chưởng giáo mạnh khỏe, đã lâu không gặp nha."

Hề Cô Hành lười hàn huyên với hắn, ép sát kiếm: "Nói!"

Tuyết Mãn Trang nghiêng đầu nhìn Hề Cô Hành, tức giận nói: "Ngươi cũng đừng hỏi, ta đã nói với hắn nửa ngày rồi mà hắn vẫn không chịu tiết lộ chỗ ở của Thánh quân, xem ra đã nhận không ít lợi lộc của Mục Trích nên mới không xiêu lòng."

Hề Cô Hành nhíu mày.

Thanh Ngọc vẫn cười hì hì như cũ: "Chuyện này thật sự oan uổng cho ta mà, ta và Mục Trích chỉ là bạn thân, không có bất kỳ giao dịch nào."

Hề Cô Hành lạnh lùng nói: "Nói như vậy, nhãi ranh kia đang ở Đại trạch?"

Thanh Ngọc: "Ta đây không thể nói."

Hề Cô Hành thu kiếm vào vỏ, hờ hững nói: "Ta đã biết."

Thẩm Thập Nhất chắc chắn đang ở Đại trạch.

Hắn tựa hồ đã có tính toán, mặt không cảm xúc xoay người trở về, không có nửa phần đắn đo.

Tuyết Mãn Trang trừng mắt nhìn Thanh Ngọc một cái: "Ta đã nói sẽ không tranh chức Yêu chủ với ngươi, ngươi vẫn không thể nói cho ta sao? Ta còn đang vội đi bày tỏ tình yêu đây."

Thanh Ngọc có chút đau đầu, nói: "Phượng hoàng đại nhân, Thánh quân đã kết thành đạo lữ với Mục Trích, ngươi không có cơ hội đâu. Hơn nữa hiện tại Mục Trích đã là Đại Thừa Kỳ, khắp Tam giới ngoại trừ Thẩm Thánh quân ra còn ai có thể ngăn hắn làm bất cứ việc gì? Dù ngài là phượng hoàng cũng không đủ cho hắn giết."

Tuyết Mãn Trang vì yêu mà không màng sống chết, nghiêm mặt nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày ta đả động được tâm Thánh quân!"

Thanh Ngọc hoàn toàn hết chỗ nói, đau đầu chỉ cho hắn một phương hướng, nói: "Đại trạch cách đó trăm dặm bị Mục Trích thả vào vô số hung thú và kết giới, nếu ngươi muốn tới đó chỉ sợ có chút khó khăn."

Tuyết Mãn Trang "Ha" một tiếng, phấn khởi hẳn: "Cái gì ta cũng có thể thiếu, chỉ không thiếu cái mạng dai."

Nói xong liền giương cánh bay đi.

Sau ba ngày liên tục chữa trị, vết rạn trên nguyên đan Mục Trích cuối cùng cũng không xuất hiện nữa, Thẩm Cố Dung cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mấy ngày nay Mục Trích vẫn luôn chép Thanh Tĩnh Kinh, mặc kệ lòng yên tĩnh như y cũng bị đống chữ chi chít kia đâm cho đau đầu. Thẩm Cố Dung khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, khuỷu tay chống lên bàn, ngón tay gõ gõ cằm, lười biếng nhìn Mục Trích cau mày múa bút thành văn.

Vết thương của Mục Trích đã khỏi hẳn, tâm tình Thẩm Cố Dung rất là sung sướng, nhàn nhạt nói: "Cảm giác chép sách thế nào?"

Mục Trích ngẩng đầu nhìn y một cái, thấp giọng nói: "Rất được."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung sâu kín liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi thật đúng là kỳ quái."

Thế mà cảm thấy chép sách rất được?

Không được, không thể nhận đồ đệ này.

Mục Trích rũ mắt, tiếp tục viết từng nét bút, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh của sư tôn luôn phạt sư tôn chép sách sao?"

Thẩm Cố Dung vừa nghe câu này, cảm giác tuyệt vọng khi chép mãi không xong sách ở trong ảo cảnh kia lập tức đánh úp tới, y nói: "Đúng vậy, năm ta mười sáu tuổi, điều khiến ta tuyệt vọng nhất chính là bị tiên sinh phạt chép sách. Nếu hôm nào tiên sinh không phạt ta, ta có thể vui mừng đến ăn nhiều hơn hai chén cơm."

Mục Trích: "......"

Cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy.

Mục Trích lại chép thêm hai hàng, như đang đè giọng nói giữa hai cánh môi, từng chữ bay ra, lẩm bẩm: "Vậy hiện tại sư tôn phạt ta...... là định báo thù chuyện năm đó bị phạt chép sách sao?"



Thẩm Cố Dung đang chán chết thổi lọn tóc bạc lòa xòa lên trán, nghe vậy liền ậm ờ đáp lại, một lúc lâu sau mới lờ mờ nhận ra ý nghĩa của những lời này.

Y ngạc nhiên nói: "Cái gì?"

Mục Trích không lặp lại, như đang trốn tránh, tiếp tục chép sách.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới hoảng hốt nhớ ra khi ở Hàm Châu Thành y còn chưa cho Mục Trích một đáp án hoàn chỉnh.

Tâm tư Mục Trích từ nhỏ đã mẫn cảm, sẽ không bởi vì chuyện này mà xoắn xuýt lâu như vậy chứ?

Thẩm Cố Dung suy nghĩ, hít ngược một hơi khí lạnh, vươn tay bóp chặt cằm Mục Trích, ép hắn phải ngẩng đầu lên, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng lạnh:

"Nhìn ta."

Mục Trích trốn tránh ngó trái ngó phải, một lúc lâu sau mới đối diện với tầm mắt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Trước kia ta bảo ngươi tự hỏi cho rõ ràng, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Tình cảm của ta đối với ngươi rốt cuộc có phải đùa bỡn hay không?"

Mục Trích lẩm bẩm nói: "Không phải."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Vậy ngươi......"

"Nhưng tình cảm của ngài đối với ta là dựa vào tình cảm với tiên sinh kiếp trước." Mục Trích ngắt lời: "Nếu kiếp trước ta không phải là tiên sinh, thì chỉ sợ ngay từ đầu ngài đã không thèm liếc nhìn ta lấy một cái."

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu, nội tâm vẫn luôn không có tình cảm dao động đột nhiên rung động kịch liệt.

Mục Trích chính tai nghe được Thẩm Cố Dung mắng hắn một câu trong lòng: [ Mẫn cảm ra vẻ như vậy, ngươi là thiếu nữ sao Mục cô nương?! ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích suýt khóc.

Trái tim Thẩm Cố Dung lại mềm xuống, vội giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn, dỗ dành: "Khi ta đưa ngươi về Ly Nhân Phong, khiến ngươi bị ép phải nhập đạo, có lẽ còn là xem vị trí của tiên sinh......"

Mục Trích...... Mục Trích nỗ lực nghẹn lại viền mắt chua xót, bi thương nhìn y.

"Nhưng......" Thẩm Cố Dung nói tiếp: "Sau khi ta cho đi nguyên đan liền mất hết toàn bộ ký ức, ngay cả tâm trí cũng biến về năm mười sáu tuổi, lúc ấy ta đâu biết ngươi là tiên sinh chuyển thế."

Mục Trích mờ mịt nhìn y.

Thẩm Cố Dung nhắm mắt niệm đi niệm lại mấy lần: [ Ta là sư tôn, ta là sư tôn, hắn chỉ là một nhãi ranh hơn hai mươi tuổi, ta phải nhường hắn, nhường hắn. ]

Sau khi thành công thôi miên mình, Thẩm Cố Dung cảm thấy bản thân cần có phong phạm người lớn, không được chấp nhặt với trẻ nhỏ tâm tư mẫn cảm, nhẫn nại nói: "Mà khi ta phát hiện ra tâm ý của mình với ngươi, ta vẫn không hề biết ngươi là tiên sinh chuyển thế."

"Mục Trích." Thẩm Cố Dung vuốt ve sườn mặt Mục Trích, nhướng mày nói: "Nói cách khác, sở dĩ ta yêu ngươi, không phải vì ngươi là tiên sinh chuyển thế, mà vì ngươi chính là ngươi, đã hiểu chưa?"

Mục Trích ngơ ngác gật đầu.

Thẩm Cố Dung xoa đầu hắn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy ngươi còn xoắn xuýt nữa không?"

Mục Trích do dự một lát, lại gật gật đầu, giống như có chút tủi thân mở miệng nói: "Ngài ở trong ảo cảnh...... vẫn luôn gọi tiên sinh."

Còn gọi mười lần, hắn nhớ rõ rành mạch.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung kỳ quái nói: "Cho nên rốt cuộc ngươi đang xoắn xuýt chuyện ta yêu ngươi bởi vì tiên sinh, hay chỉ đơn thuần đang ghen?"

Mục Trích ho khan một tiếng, chột dạ dời tầm mắt đi.

Thẩm Cố Dung lập tức cảm thấy bản thân mình bị tính kế, nhãi ranh này chắc chỉ muốn nghe mình lặp đi lặp lại lời yêu hắn đúng không? Cái gì mà tiên sinh chuyển thế, rõ ràng đều là lấy cớ!

Dục vọng khống chế mạnh như vậy? Ngay cả gọi tiên sinh hắn cũng ghen?!

Thẩm Cố Dung trừng hắn một cái, Mục Trích có chút chột dạ, vội vươn tay ôm lấy Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung lập tức đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Đừng hòng trốn chép phạt, tiếp tục chép cho ta! Chép không xong thì hôm nay đừng hòng nói chuyện với ta!"

Nói xong, mặt mày sa sầm chụm tay áo rời khỏi thư phòng.

Mục Trích nhanh chóng chép xong, bước vội theo Đạo Lữ Khế về phòng ngủ.

Vừa mới xốc màn giường lên, Mục Trích còn chưa phản ứng kịp đã bị một bàn tay kéo cả người ngã lên giường.

Đồng tử Mục Trích co rụt lại.

Thẩm Cố Dung y phục không chỉnh tề đè lên người hắn, một lọn tóc bạc hơi rũ xuống, dán lên má Mục Trích.

Hơi ngứa.

Nhưng tâm động càng nhiều hơn.

Thẩm Cố Dung đè nặng hắn, cắn môi cười nhẹ một tiếng, nói: "Dấu vết trên cổ ngươi hình như mất rồi."

Mục Trích sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Cố Dung đã cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn lên cổ y.

Đôi tay Mục Trích căng thẳng, lập tức giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Cố Dung, xoay người đè ngược y lên giường.

Thẩm Cố Dung bị chế trụ, hơi nhướng mày: "Ồ, ngươi muốn......"

Mục Trích không chờ y nói xong, đã cắn một ngụm trở về.

Chờ đến hai người tách ra, cổ Thẩm Cố Dung đã thảm không nỡ nhìn, trên đó đều là dấu đỏ ái muội, chỗ nốt ruồi son sau cổ càng thê thảm hơn.

Thẩm Cố Dung nức nở một tiếng, cuộn tròn thân mình, chân nhũn ra, nâng một chân muốn đạp Mục Trích xuống, cảm thấy chính mình quả thực đã ném hết tôn nghiêm sư tôn, thế mà lại bị đồ đệ đè xuống muốn làm gì thì làm.

Không được.

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm.

Còn cứ tiếp tục như vậy, mình làm sao chiếm được quyền chủ động nữa?

Mục Trích mỹ mãn đứng dậy, nói: "Sư tôn, ta muốn đến Tuế Hàn Thành."

Thẩm Cố Dung rụt trong chăn, hàm hồ nói: "Tới Tuế Hàn Thành làm gì?"

Mục Trích nói: "Tứ sư bá có chuyện quan trọng tìm ta."

Thẩm Cố Dung vội xốc chăn lên đứng dậy, nhưng hiện tại y eo mềm chân mềm, vừa mới ngồi dậy đã ngã trở về, mày cũng nhíu lại.

Thẩm Cố Dung nói: "Ta đi cùng ngươi.."

"Sư tôn đừng cử động." Mục Trích nói, "Ta tự đi là được, sẽ trở về nhanh thôi."

Thẩm Cố Dung nhíu mày.

Mục Trích lại không nhiều lời, vuốt ve mặt y, lúc này mới xoay người rời đi.

Thẩm Cố Dung có một loại cảm giác kỳ quái, lờ mờ cảm thấy bản thân giống như bị đè, nhưng xem dáng vẻ ôn tồn lễ độ tôn kính thầy kia của Mục Trích lại cảm thấy không có khả năng.

Nơi nào có chuyện sư tôn bị đồ đệ đè đâu? Hoàn toàn không có khả năng.

Nhất định là ảo giác.

Thẩm Cố Dung tập trung thuyết phục chính mình, nằm một lúc thì cảm thấy rất nhàm chán, đành phải đi đi lại lại khắp phòng, định tìm thử xem có đồ chơi nào hay hay không.

Cuối cùng y tìm được đồ vật kỳ quái thật.

Một lát sau, Thẩm Cố Dung khoanh chân ngồi trên giường, ngón tay quấn lọn tóc chơi, tầm mắt dừng tại thoại bản rơi ở một góc giường.

Ngón tay trắng nõn tinh tế của y cầm xem từng quyển thoại bản, phát hiện tên của đống thoại bản này cực kỳ kỳ quái, hơn nữa tên cuốn nào cũng có hai chữ "Thế thân".

《 Tiên Quân Thế Thân Lô Đỉnh 》

《 Những Năm Đó Ta Là Thế Thân 》

《 Kèn Hỉ, Thế Thân, Tiếng Ve 》

《 Thế Thân Đừng Hoảng Hốt, Ta Tới Cứu Ngươi 》

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung: "???"

Tóc trên đầu Thẩm Cố Dung gần như dựng đứng, mấy thứ này rốt cuộc là cái gì với cái gì đây? Đồ đệ y bị thứ nào kích thích sao?

Chẳng lẽ trước kia hắn luôn xoắn xuýt chuyện mình bởi vì hắn là tiên sinh chuyển thế nên mới yêu hắn chính là bởi vì những thoại bản thế thân kỳ kỳ quái quái này?

Thẩm Cố Dung vừa nghi hoặc vừa không ngăn được móng vuốt của mình, cầm quyển《 Kèn Hỉ, Thế Thân, Tiếng Ve 》tên kỳ quái nhất kia lên, tùy ý lật vài tờ, phát hiện trang đầu tiên vậy mà lại là hình ảnh Xuân Cung Đồ cực kỳ phóng đãng, chẳng liên quan nửa phần tới tên trên bìa.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung: "Chẹp chẹp."

Quyển Xuân Cung Đồ kia tư thế nào cũng có, đều là tư thế của đoạn tụ, có vài cái Thẩm Cố Dung xem xong cũng thấy hơi mềm eo đỏ mặt.



Y chịu đựng e lệ xem xong một lượt, cúi đầu che kín mặt, yên lặng không nói thành lời.

Đồ đệ theo đuổi kiểu kích thích như vậy, nhưng y giống như chỉ biết tư thế cơ bản, có vẻ không thể kích thích vui sướng cho đồ đệ mình rồi.

Không thì nhanh chóng học tập một chút đi.

Ngay khi Thẩm Cố Dung đang nỗ lực tiêu hóa hình ảnh khiến bản thân mình bị kích thích nặng nề kia, bên ngoài cửa sổ gỗ khắc hoa đột nhiên truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, y cứ tưởng Mục Trích đã trở lại, lập tức thả thoại bản kia về chỗ xa xa, khoác trường bào màu đỏ, ngồi ở góc giường chờ Mục Trích vào.

Nhưng lần này không chờ được Mục Trích, mà chờ được Hề Cô Hành không biết tiến vào theo đường nào.

Thẩm Cố Dung sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Hề Cô Hành phá cửa mà vào: "Sư huynh?"

Sắc mặt Hề Cô Hành khó coi đến cực điểm, tầm mắt đảo qua dấu vết trên cổ Thẩm Cố Dung, càng tức giận đến méo mó khuôn mặt, hắn giận dữ nói: "Mục Trích thứ hỗn trướng kia dám đối xử với đệ như vậy? Năm đó ta đã nói hắn......"

Thẩm Cố Dung bị ồn ào đến đau tai, vội vàng ra dấu "Suỵt" với hắn: "Sư huynh! Sư huynh nói nhỏ chút!"

Ý của Thẩm Cố Dung chính là không muốn Hề Cô Hành nói quá lớn, nhưng trong mắt Hề Cô Hành lại thành sư đệ hắn bị hỗn trướng khi sư diệt tổ kia tra tấn tới sợ vỡ mật, bị dọa thành nông nỗi này, ngay cả giọng nói cũng phải đè thấp.

Khóe mắt Hề Cô Hành suýt nữa đỏ lên, Thẩm Thập Nhất ở Ly Nhân Phong nhiều năm như vậy, ngoại trừ y tự tìm khổ chịu thì nào có bao giờ bị người ngoài làm cho tủi thân đến mức này?!

"Hỗn trướng, hỗn trướng......" Hề Cô Hành ngày thường độc mồm độc miệng, bây giờ cái miệng bỗng như hết công dụng, chỉ biết mắng hỗn trướng tới tới lui lui, lại bởi vì dáng vẻ lo lắng hãi hùng của Thẩm Cố Dung mà nỗ lực ép giọng nói bạo nộ tới cực nhỏ, nghe qua có vẻ nghẹn khuất lạ thường.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Sao sư huynh tới đây?"

Không phải lúc trước Mục Trích còn thổi phồng với mình rằng trăm dặm quanh Đại trạch này đều là hung thú và kết giới, người ngoài không thể tự tiện tiến vào sao?

Sắc mặt Hề Cô Hành âm trầm đến sắp nhỏ nước: "Bạch nhãn lang kia bị Chu Trần lừa đi rồi, ta và Cửu Tiêu trực tiếp xông tới —— Mau! Đừng nhiều lời! Dậy theo ta đi."

Thẩm Cố Dung sửng sốt: "Hả? Đi? Đi chỗ nào?"

"Về Ly Nhân Phong!" Hề Cô Hành tức giận đến tay cầm kiếm cũng run lên: "Chúng ta trở về! Không bao giờ để hắn tìm được đệ nữa!"

Thẩm Cố Dung chớp chớp mắt, thấy Hề Cô Hành muốn túm y đi, vội vàng khuyên can: "Từ từ, từ từ!"

"Chờ cái gì?" Hề Cô Hành bạo nộ: "Còn chờ nữa hỗn trướng kia sẽ quay trở lại đấy!"

Hề Cô Hành chưởng quản Ly Nhân Phong nhiều năm như vậy, nào từng phải trải qua quá trình né né tránh tránh này? Nhưng cố tình Mục Trích lại là Đại Thừa Kỳ thứ hai, ngoại trừ Thẩm Cố Dung bị khống chế, gần như không ai có thể đánh thắng được hắn.

Thẩm Cố Dung vội vàng nắm lấy tay Hề Cô Hành, vô tội nói: "Nhưng ta không định rời khỏi nơi này mà."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành không thể tin nổi mà nhìn y, tựa như đang xem đồ ngốc số một Tam giới: "Đệ không định rời đi?"

Thẩm Cố Dung gật đầu.

Hề Cô Hành suýt nữa trực tiếp vung tay đánh y: "Đệ bị hắn làm đến choáng váng rồi à?! Hắn đã làm nhục đệ như vậy, đệ thế nhưng còn không muốn chạy trốn?! Thế nào, đệ còn muốn chờ hắn về sinh đứa nhỏ sao?!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Hề Cô Hành: "......"

Sau khi Hề Cô Hành nói xong cũng biết mình nói lỡ, xung quanh yên tĩnh như chết.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Cố Dung mới lí nhí nói: "Sư huynh, dù ta và Mục Trích kết thành đạo lữ, cũng phải là ta ở trên chứ. Huynh...... Có phải huynh hiểu lầm ở đâu không?"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành khiếp sợ nhìn y, cẩn thận quan sát vẻ mặt y, phát hiện y vậy mà không đùa thật.

Hề Cô Hành hít hà một hơi, ngạc nhiên hỏi: "Hai người các đệ...... đã song tu chưa?"

Thẩm Cố Dung lắc đầu: "Chưa đâu, vết thương của hắn vừa tốt lên, ta sợ làm hắn bị thương."

Hề Cô Hành hít ngược vào một ngụm khí lạnh, nhìn Thẩm Cố Dung như thấy quỷ, mãi đến khi lồng ngực hơi nhói đau, hắn mới chậm rãi phun ra một hơi, có loại cảm giác vô lực.

Hắn day mi tâm phát đau, rầu rĩ nói: "Thẩm Thập Nhất, đệ ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết phải không?"

Nói gì vậy?

Thẩm Cố Dung nhíu mày.

Hề Cô Hành thử nhắc nhở y: "Hắn đã nhốt đệ trong nơi hoang tàn vắng vẻ này rồi, đệ vẫn chưa phát hiện hắn có ý gì sao?"

Thẩm Cố Dung nghi hoặc: "Cái gì gọi là nhốt? Đây là nhà của chúng ta mà? Sao có thể gọi là nơi hoang tàn vắng vẻ? Ta không phải người sao?"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành giống như chứng kiến được cảnh Thẩm Cố Dung tự đưa mình lên giường Mục Trích, còn chủ động dạy Mục Trích làm thế nào đùa bỡn chính mình.

Hề Cô Hành: "......"

A, muốn chết thật.

Hắn không nên bất chấp nguy hiểm tới cứu đồ ngu xuẩn tự đem mình bán đi còn thích thú này!

Thẩm Cố Dung có vẻ đoán được hắn đang suy nghĩ gì, cực kỳ không tim không phổi mà vung tay lên, nói: "Đừng lo lắng, ta là sư tôn, tuổi và kinh nghiệm đều hơn Mục Trích rất nhiều, sao có thể bị một đứa nhỏ trẻ người non dạ chiếm thế thượng phong? Sư huynh đừng lo lắng, chờ uống rượu mừng đại điển hợp tịch đi."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành nhìn Thẩm Cố Dung tràn đầy tự tin bằng vẻ mặt quái dị hồi lâu, mới yên lặng xoay người đạp lên song cửa ra ngoài.

Thẩm Cố Dung đi đến bên cửa sổ, còn khuyên hắn an tâm: "Tính tình Mục Trích chỉ hơi trẻ con chứ không có ác ý với ta, các sư huynh không cần lo lắng, cho dù xảy ra chuyện ta nhất định cũng có thể dỗ tốt hắn."

Hề Cô Hành quay lưng về phía y, khẽ gục đầu, giọng nói có chút run rẩy. Hắn nói: "Ừ, được."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Giọng sư huynh sao vậy?"

Hề Cô Hành nhẹ nhàng nâng tay che đi nửa khuôn mặt, gian nan nói: "Chúng ta...... chờ đệ, dỗ tốt hắn."

Dùng sự tự tin tràn đầy ngu xuẩn kia của ngươi dỗ tốt kẻ đối với ngươi như mãnh hổ rình mồi kia.

Hề Cô Hành rời đi, Thẩm Cố Dung lại chậm chạp trở về giường.

Không tới nửa khắc sau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Thẩm Cố Dung còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy cửa 'rầm' một tiếng bị đá văng, Mục Trích cả người đầy hàn ý, linh điệp quanh thân như sắp uống máu, trực tiếp đằng đằng sát khí xông vào, hai tròng mắt đỏ đậm như sắp giết người.

Thẩm Cố Dung đang chống cằm dựa lên bàn nhỏ trên giường, làm bộ làm tịch lật một quyển thoại bản Mục Trích đưa cho y để giết thời gian, nghe thấy tiếng động liền hơi nghiêng đầu, trên mặt đều là vẻ lười biếng câu hồn.

"Ngươi đã trở lại."

Sát ý trên mặt Mục Trích trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Cố Dung lập tức cứng đờ, sau đó rút lui như thủy triều, rất nhanh lại biến trở về dáng vẻ ngày thường.

Hắn bước nhanh lên trước, nắm lấy tay Thẩm Cố Dung, ôm y vào lòng.

Thẩm Cố Dung đập đầu vào ngực hắn, đang định giãy giụa, bỗng nghe thấy trái tim đập kinh hoàng như trống gõ của Mục Trích.

Động tác của Thẩm Cố Dung cứng đờ, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên ngực Mục Trích, tùy ý hỏi: "Sao vậy? Ngươi đánh nhau với ai?"

Mục Trích ôm y, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu bạc như tơ lụa của Thẩm Cố Dung, có chút nghĩ mà sợ, lẩm bẩm nói: "Ta cho rằng...... người đi rồi."

Thẩm Cố Dung nghi hoặc: "Đi? Đi đâu?"

Mục Trích lấy lại bình tĩnh một lúc mới nhẹ nhàng buông y ra, viền mắt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Về Ly Nhân Phong."

Thẩm Cố Dung bật cười: "Ta đã phản bội ra khỏi Ly Nhân Phong, về nơi đó làm gì? Thêm phiền cho người ta sao?"

Mục Trích vẫn có chút sợ hãi, kề trán lên cổ Thẩm Cố Dung, không hé răng, nhìn cực kỳ tủi thân.

Thẩm Cố Dung đành phải vỗ vỗ sau lưng hắn trấn an, nói: "Tứ sư huynh tìm ngươi có chuyện gì? Ngươi trở về rất nhanh."

Mục Trích bình tĩnh rồi mới buông Thẩm Cố Dung ra, lấy một chiếc nhẫn trữ vật tới cho Thẩm Cố Dung xem.

Thẩm Cố Dung liếc qua, phát hiện trên nhẫn trữ vật kia còn có dấu của Tuế Hàn Thành, hẳn là Kính Chu Trần cho.

Y tò mò đưa thần thức vào, quan sát đồ vật bên trong.

Một lát sau, Thẩm Cố Dung ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Trích.

Mục Trích cúi đầu, ngập ngừng hồi lâu, mới lí nhí nói: "Tứ sư bá nói, mấy thứ này...... thích hợp dùng cho thời điểm song tu."

Thẩm Cố Dung yên lặng một lát, nhớ tới những tư thế cực kỳ tráo trở trong Xuân Cung Đồ kia, cùng với một đống 'công cụ' kỳ kỳ quái quái trông dâm tà lạ thường trong nhẫn trữ vật, ánh mắt nhìn Mục Trích trở nên phức tạp.

[ Không ngờ Mục Trích nhìn thì rất ôn nhu, vậy mà lại thích chơi trên giường đa dạng như vậy. ]

Thẩm Cố Dung nghiêm túc suy nghĩ: [ Làm sư tôn, ta phải nỗ lực thỏa mãn đồ đệ. ]

Mục Trích: "......."

Mục Trích: "???"

Sư tôn hắn... có phải lại hiểu lầm cái gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau