Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 68: Mới thoát ổ sói, lại vào hang cọp
Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Nhớ lại chuyện Tang La Phu muốn rút xương mình, cùng từ "thủ đoạn" mà Lâm Thúc Hòa nói, Thẩm Cố Dung hỏi Tuyết Mãn Trang: "Làm thế nào ngươi nhìn ra được xương cốt trên người nàng rối loạn tùng phèo?"
"Ngần ấy năm nay ta gặp được nhiều mỹ nhân như vậy, sớm đã hiểu rõ Mỹ Nhân Cốt trong lòng bàn tay." Tuyết Mãn Trang hóa thành hình người vỗ vỗ bộ ngực, kiêu ngạo nói: "Mỹ nhân đẹp ở cốt tủy chứ không phải ở bộ da bên ngoài, dáng vẻ xấu xí của nàng kia ta liếc mắt một cái là nhìn ra!"
Thẩm Cố Dung liếc hắn.
Sau khi Tuyết Mãn Trang nói xong, hắn bỗng nghi hoặc nghiêng đầu: "Ủa? Ta gặp được nhiều mỹ nhân khi nào?"
Xem ra là ký ức trước kia quấy phá.
Thẩm Cố Dung tiếp tục dựa vào ghế mềm, nhìn màn mưa rơi xuống mái hiên trước mặt.
Tuyết Mãn Trang sợ mình nói sai, ngồi xổm bên ghế mềm của Thẩm Cố Dung, ngẩng đầu, nhìn y bằng vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Thánh quân, muốn ta ngăn cản bọn họ giúp ngươi không?"
Thẩm Cố Dung nói: "Để kệ bọn họ thôi."
Tuyết Mãn Trang chỉ có thể nói được, tiếp tục ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm y đến mất hồn.
Không lâu sau, chẳng sợ Thẩm Cố Dung tự luyến đến mấy cũng bị ánh mắt nồng cháy của Tuyết Mãn Trang nhìn cho đỏ cái mặt già, y trừng Tuyết Mãn Trang một cái, nói: "Đừng nhìn chằm chằm vào ta, ngươi không có việc cần làm sao?"
Tuyết Mãn Trang lắc đầu: "Hiện tại việc quan trọng nhất của ta chính là bồi ngươi."
Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy quái dị, y chưa từng được người ta nói lời âu yếm trắng trợn như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời có cảm giác trải nghiệm cực kỳ mới lạ.
Thanh Ngọc vẫn đang đấu với Tang La Phu đằng xa, Thẩm Cố Dung hạ quyết tâm không ra khỏi kết giới, quyết định tự tìm thú vui cho mình.
Y nói với Tuyết Mãn Trang: "Ngươi nói thêm vài câu nữa đi."
Tuyết Mãn Trang mờ mịt: "Nói cái gì?"
Thẩm Cố Dung: "Lời âu yếm."
Tuyết Mãn Trang am hiểu thẳng thắn, trước khi mất trí nhớ gặp được Thẩm Phụng Tuyết, hắn hoàn toàn không biết cách theo đuổi người ta, trực tiếp muốn Thẩm Phụng Tuyết làm lô đỉnh cho mình, nào biết cách nói lời âu yếm trêu ghẹo lòng người.
Nhưng hắn thấy Thẩm Cố Dung thật sự muốn nghe, đành phải e thẹn mà nói: "Mỹ nhân, ngươi thật là đẹp mắt, ta muốn cùng ngươi song tu."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung một chân đá hắn ra ngoài kết giới.
Tuyết Mãn Trang cũng không tức giận, rũ rũ nước mưa trên người, lại nhảy nhót chạy về, nói: "Đây là lời âu yếm của ta nha."
Mặt Thẩm Cố Dung trầm như nước, cuối cùng cũng nhận định được câu "Bồi ngươi" vừa rồi đã là sự phát huy vượt xa người thường của Tuyết Mãn Trang, quả nhiên không nên ôm kỳ vọng gì với con tiểu hồng điểu khắp đầu óc đều là song tu này.
Thẩm Cố Dung đứng dậy đi về phía hậu viện Y quán, Tuyết Mãn Trang tung tẩy cánh tay theo sau, nước trên vạt áo văng hết lên người Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nói: "Ngươi đừng đi theo ta."
Tuyết Mãn Trang đáp: "Không được, ta phải bảo vệ ngươi."
"Bảo vệ ta?" Thẩm Cố Dung nhìn hắn bằng vẻ mặt nghi ngờ: "Dùng gì bảo vệ? Tu vi vừa mới đến Trúc Cơ của ngươi?"
Tuyết Mãn Trang hiếm khi nghiêm mặt, nói: "Ta nguyện vì ngươi trả giá tính mạng."
Để cho người khác cam tâm tình nguyện "Trả giá tính mạng" vì mình, mấy chữ này quá nặng, Thẩm Cố Dung không thích, y lắc đầu, không quan tâm đến tiểu hồng điểu vì sắc đẹp mà tính mạng cũng không cần kia nữa, dựa theo ký ức trở về phòng.
Sau khi tiến vào, y mới phát hiện nơi này là chỗ ở của Mục Trích.
Nhớ lại thứ dược không rõ xuất xứ kia của Lâm Thúc Hòa hôm qua, Thẩm Cố Dung lập tức gạt bỏ ý định về phòng mình, không coi bản thân như người ngoài mà ngồi xuống ghế mềm.
Người gỗ kia cũng theo tới đây, tận trung làm hết phận sự, châm trà cho y.
Thẩm Cố Dung như suy tư gì, vuốt ve bàn tay lớn của người gỗ, ánh mắt lia tới một bên giường, trong đầu bỗng dưng mất kiểm soát mà hiện ra cảnh tượng tối qua y ôm Mục Trích làm nũng.
Mặt Thẩm Cố Dung đỏ lên, khe khẽ mắng: "Hắn vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi làm nũng với hắn làm gì?"
Người gỗ cứ tưởng y đang nói chuyện với mình, cúi xuống hỏi: "Thánh quân nói gì cơ?"
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, nỗ lực giữ vững dáng vẻ đoan trang lạnh nhạt: "Không có gì, không cần để ý đến ta."
Người gỗ đành phải tiếp tục đứng bên cạnh y.
Thẩm Cố Dung mắng mình một trận, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua một góc giường gối mềm mại, dường như thấy thứ gì, y lười nhúc nhích, sai người gỗ lấy tới cho mình.
Người gỗ nghe lời tiến lên tìm kiếm, sau đó kẹp một chiếc bình lưu ly tới.
Thẩm Cố Dung nhìn trái nhìn phải, chắc nó là chiếc bình hôm qua Mục Trích nhét vào ngực làm mình bị cộm, hình như Mục Trích nói đây là linh dược?
Có điều đa phần những loại linh dược thường đều được đặt trong nhẫn trữ vật bảo quản, sao chiếc bình này lại nằm cô đơn trong vạt áo Mục Trích?
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Cố Dung không biết đã hại chết y bao nhiêu lần, y nhìn chằm chằm linh lực chuyển động trong bình lưu ly kia, tò mò hỏi người gỗ: "Trong đây là thứ gì vậy?"
Người gỗ nói: "Không biết."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn, thầm nghĩ nếu là của Mục Trích thì đừng nghịch lung tung.
Không biết có phải ánh mắt của y quá tập trung vào bình lưu ly hay không, người gỗ tưởng nhầm rằng y muốn biết trong đây có gì, liền chủ động giúp y loại trừ ưu phiền.
Người gỗ nói: "Ta lấy ra giúp ngài."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, vội nói: "Không......"
Y còn chưa nói xong, tay người gỗ đã lưu loát bóp một cái, chiếc bình lưu ly cứ thế vỡ ra.
Thẩm Cố Dung: "......"
Sau khi tia linh lực kia thoát khỏi bình lưu ly liền trực tiếp biến mất trên không trung, không biết đã đi nơi nào.
Thẩm Cố Dung vội vàng ngó trái ngó phải, tìm hồi lâu cũng không thấy "Linh dược" kia chạy đâu, đành phải trừng mắt nhìn người gỗ một cái.
Người gỗ không rõ nguyên do: "Ngài đang tìm thứ gì?"
Thẩm Cố Dung nói: "Tìm linh dược, ngươi nhìn thấy nó chạy đi đâu không?"
Người gỗ bới bới trong đống mảnh vụn bình lưu ly, cũng không tìm thấy tung tích của "Linh dược", nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Cố Dung day mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu.
[ Đến lúc đó Mục Trích quay về phải giải thích như thế nào đây? Hẳn không thể nói là 'sư tôn tham ăn, ăn hết linh dược của ngươi' đâu nhỉ? ]
Y đang sầu mi khổ não, người gỗ an tĩnh trước mặt đột nhiên khó khăn nâng cánh tay lên, trên vạt áo toát ra ánh sáng mờ mờ.
"Thánh quân." Giọng nói của người gỗ như giếng cổ không gợn sóng, nhưng nghe thế nào cũng thấy kỳ quái: "Có người, mưu đồ, gây rối, ở, ngoài Y quán."
Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cũng không để ý lắm: "Không phải Lâm Thúc Hòa nói chưa được sự cho phép của hắn thì người khác không thể tiến vào Y quán từ bên ngoài sao?"
Tiếng 'két két' trên khớp xương người gỗ vang mãnh liệt, dường như muốn đâm nát các khớp, tiếng động cực lớn, nó nhìn Thẩm Cố Dung bằng khuôn mặt không cảm xúc, cánh tay run rẩy kịch liệt, như thể đang gắng gượng khắc chế thứ gì đó.
"Thánh quân, trốn mau."
Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do: "Trốn? Trốn cái gì?"
Người gỗ như bị điều khiển thành con rối, cánh tay vẫn luôn bị nó đè chặt đột nhiên không kịp đề phòng, không chút lưu tình đánh úp về phía cổ Thẩm Cố Dung.
Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt lại, thân thể thoáng cái bị thứ gì kéo động, chờ đến khi y phản ứng kịp, bản thân đã đứng lên lui về sau nửa bước, nắm trong tay thanh đao giắt ở thắt lưng của người gỗ.
Người gỗ vẫn giữ động tác duỗi tay về phía y, chỉ là trong nháy mắt sau đó, cánh tay kia lập tức đứt gãy tận gốc, rơi 'bộp' một tiếng xuống đất.
Tuy rằng Thẩm Cố Dung mất hết linh lực, nhưng bản năng giao đấu của đồng nghiệp Thẩm Phụng Tuyết những năm gần đây vẫn còn, y lưu loát chặt đứt cánh tay người gỗ đánh úp về phía mình, bất chợt phản ứng kịp, nhíu mày nói: "Ngươi bị điều khiển?"
Người gỗ nói: "Thánh quân, kết giới Y quán đã bị triệt bỏ, trốn mau."
Nó vừa nói, vừa không chịu khống chế mà đánh về phía Thẩm Cố Dung, nhưng động tác vụng về kia căn bản không cách nào bắt được Thẩm Cố Dung, ngược lại còn bị Thẩm Cố Dung chặt đứt hai cánh tay.
Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, kết giới ở Y quán Lâm Thúc Hòa hẳn là do Tố Tẩy Nghiên thiết lập cho, người bình thường không cách nào phá vỡ được, sao có thể tùy tiện bị một con Giao Nhân......
Từ từ?
Thẩm Cố Dung chợt lóe linh quang, mới vừa rồi hình như người gỗ nói "Kết giới đã bị triệt bỏ"?
Lâm Thúc Hòa triệt bỏ kết giới?!
Khi y đang suy nghĩ miên man, nơi vẫn luôn phát sáng trên vạt áo của người gỗ chợt lóe, như là bị trận pháp nào đó thúc giục.
Tiếp theo ánh sáng lóe lên, rồi đột nhiên biến mất.
Chờ tới lúc người gỗ phản ứng lại, Thẩm Cố Dung đã biến mất ngay trước mắt.
Người gỗ: "......"
Người gỗ gần như té ngã lộn nhào phóng tới phòng chủ nhân, hai tay không còn nên phải dùng bả vai chạm vào cửa.
Lâm Thúc Hòa ngủ say tít mù, hoàn toàn không nghe thấy.
Người gỗ khác mặt không cảm xúc đứng ở cửa, một khi nó muốn lao lên quấy rầy Lâm Thúc Hòa, chắc chắn sẽ bị đối phương không chút quan tâm mà trực tiếp rút đao đuổi đi.
Người gỗ lúng ta lúng túng nói: "Thánh quân, bị người ta, bắt đi."
Mưa nhỏ tí tách đột nhiên biến thành mưa to tầm tã, rào rào rơi xuống mái hiên, tựa như hạt châu bị cắt đứt khỏi sợi dây, lộp độp rơi xuống, hòa vào các lạch nước nhỏ trong Nhàn Vân Thành, cuối cùng chảy tới sông đào bảo vệ thành.
Thời điểm Thẩm Cố Dung tỉnh lại, không khí ẩm ướt khó ngửi xung quanh đột ngột ập vào mặt, làm y suýt nữa trực tiếp nôn ra.
Chậm rãi mở to mắt, nơi tầm mắt có thể chạm đến chính là một tượng Phật cũ nát đã sụp mất nửa, mà y đang bị Khốn Tiên Tác trói chặt hai cổ tay, vạt áo đáp xuống vũng nước gồ ghề lồi lõm dưới lòng bàn chân, dơ dáy bẩn thỉu.
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không quan tâm đến tình cảnh của chính mình lúc này, lập tức "Á" một tiếng, nhấc chân nhẹ gạt vạt áo ra khỏi vũng nước, nhưng không nghĩ tới y vừa động đậy liền tự quăng nửa thân mình ngã xuống vũng nước còn lớn hơn bên cạnh.
Càng dơ bẩn hơn.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa phát điên, phản ứng đầu tiên trong lòng đó là: "Đồ nhi, sư tôn dơ bẩn! Cứu mạng!"
Sau khi phản ứng này xuất hiện, chính Thẩm Cố Dung cũng sửng sốt.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Ngươi chắc chắn là y?"
"Chắc chắn, trong Y quán Lâm Quan chỉ có một người là y, ta lại biết mặt Lâm Thúc Hòa, tuyệt đối không thể nhận nhầm."
"Nhưng mà...... Y căn bản không giống Thẩm Phụng Tuyết mà, nếu bắt nhầm thì Tang La Phu chắc chắn sẽ không giao tiền cho chúng ta đâu."
Thẩm Cố Dung nghi hoặc ngập đầu.
Vị trí của y hình như là một ngôi miếu đổ nát nằm ở nơi xa xôi nào đó, tượng Phật sụp, nóc nhà thủng hơn nửa, nước mưa trực tiếp rơi vào, cũng may người bắt y tới đây còn có chút lương tâm, đặt y ở nơi không bị mưa xối tới.
Thẩm Cố Dung âm thầm nhíu mày, Tang La Phu...... Quả nhiên là nàng ta.
Nàng ta thế nhưng thật sự có thể đột nhập kết giới Y quán, bắt y đi, hay là Lâm Thúc Hòa cố ý để y bị Tang La Phu đem đi?
Khi y đang nghĩ ngợi, hai người đang nói chuyện bên ngoài chợt giẫm lên vũng nước đi tới, Thẩm Cố Dung lập tức nhắm mắt giả chết.
Hai người kia đi tới trước mặt y, ngồi xổm xuống nhìn y.
Một nam nhân nói giọng ồm ồm đinh tai nhức óc: "Xem đi, y căn bản không thể nào là Thẩm Phụng Tuyết, nếu y là Thẩm Phụng Tuyết thì lão tử chính là Yêu chủ đây!"
Một nam nhân khác đáp bằng giọng âm dương quái khí: "Truyền Tống Trận của ta tuyệt đối không lỗi được, Tang La Phu nói trừ Lâm Thúc Hòa cũng chỉ còn nam nhân này, đây chắc chắn là y, không thể nghi ngờ."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Người nọ nói: "Theo ta được biết, Thẩm Phụng Tuyết hẳn là lấy thân thể phàm nhân tu luyện nhập đạo, nhưng người này nhìn thế nào cũng......"
Trong lòng Thẩm Cố Dung lộp bộp, liền nghe thấy nam nhân kia thong thả ung dung nói hết lời:
"......Nhìn thế nào cũng giống yêu tu mà." Nam nhân nói: "Ngươi nhìn đi, y còn có tai hồ ly kìa."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung: "!!!"
Thẩm Cố Dung: "A A AAAA!!!"
Thẩm Cố Dung suýt nữa không giữ được bình tĩnh mà trực tiếp nhảy dựng lên.
Tai hồ ly?
Tai hồ ly cái gì?
Hồ ly cái gì tai?
Sao y lại có tai hồ ly?!
Thẩm Cố Dung suýt chút nữa phát điên.
"A." Người nọ nói: "Tai y còn động đậy kìa, có phải sắp tỉnh hay không? Chờ y tỉnh chúng ta hỏi thử xem."
"Dù sao Truyền Tống Trận của ta cũng sẽ không bị lỗi, y chắc chắn là Thẩm Phụng Tuyết."
"Chúng ta chờ y tỉnh xem?"
"Chờ cái gì? Trực tiếp lấy nước hắt tỉnh y, dù sao hiện tại y cũng chỉ là một kẻ tay trói gà không chặt mà thôi."
"Hả? Nhưng nơi này làm gì có nước"
"Trên mặt đất không phải chỗ nào cũng có nước sao?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Nước bùn trên mặt đất kia nhiễm vào vạt áo một chút y đã không cách nào chấp nhận nổi, huống chi là hắt lên mặt!
Thẩm Cố Dung lập tức không tiếp tục giả chết nữa, giả vờ từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở đôi mắt.
Nam nhân đã dùng hai tay vốc nước chuẩn bị tạt y: "A, tỉnh rồi."
Hắn vẩy vẩy nước, trên khuôn mặt hàm hậu lộ ra nụ cười, nói với nam nhân mỏ chuột tai khỉ bên cạnh: "Đại ca, y tỉnh rồi."
Nam nhân được gọi là đại ca gật đầu, đôi mắt hẹp dài phảng phất vẻ hiểm độc quan sát Thẩm Cố Dung từ trên xuống dưới, tùy ý hỏi: "Ngươi là Thẩm Phụng Tuyết?"
Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn hắn: "Ai cơ?"
Đại ca nhíu mày: "Đừng giả ngu, tóc bạc, băng tiêu, ngươi chắc chắn là Thẩm Phụng Tuyết."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn lướt qua một dúm tóc nhúng vào nước của mình, màu mực trên tóc đã chậm rãi tan đi, lộ ra màu trắng vốn có.
Thẩm Cố Dung: "......"
Ồ, xong.
Nam nhân hàm hậu bên cạnh lại nói: "Nhưng y có tai hồ ly, trong thân thể lại có linh lực yêu tu, khẳng định không phải Thẩm Phụng Tuyết nha."
Đại ca nhíu mày nói: "Sao ngươi cứ tranh cãi với ta thế? Ta nói đúng là y thì chính là y!"
Nam nhân cơ thể săn chắc như ngọn núi nhỏ(Tiểu Sơn) tủi thân nói: "Ta chỉ sợ bắt nhầm, đến lúc đó người vô tội lại vô duyên vô cớ bị Tang La Phu rút xương."
Đại ca cười lạnh một tiếng: "Mấy năm nay nàng rút xương của người vô tội còn ít sao? Bớt giả vờ làm người tốt đi, nghĩ cho cẩn thận, chúng ta là người tốt sao?"
Hắn quát "Tiểu Sơn" xong, lại chuyển hướng về Thẩm Cố Dung đầy mặt vô tội, lạnh lùng nói: "Có người muốn chúng ta bắt ngươi, nghiền nát từng khúc xương của ngươi, ngươi còn lời gì muốn nói không?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Đại ca bổ sung thêm một câu: "Di ngôn."
Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Vậy chuyển lời giúp ta một câu đến Lâm Thúc Hòa, nói ‘ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn’."
Mặc kệ có nghe thấy sẽ bị người ta nghiền nát xương cốt, Thẩm Cố Dung vẫn "bình tĩnh" như cũ, đại ca lập tức hứng thú, hắn vuốt cằm, cười như không cười nói: "Nếu Lâm Thúc Hòa phát hiện kịp thời, có lẽ có thể đuổi tới trước khi ngươi chết, cứu ngươi ra ngoài, huống hồ ngươi và Lâm Thúc Hòa còn là sư huynh đệ đồng môn, tình cảm sâu nặng, vì sao phải để lại những lời này?"
Thẩm Cố Dung liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ta nói, ngươi sẽ tin sao?"
Đại ca cười âm lãnh một tiếng: "Ngươi nói đi, ta tự có phán đoán."
"Vậy được." Thẩm Cố Dung mấp máy đôi môi tái nhợt, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Các ngươi biết vì sao trên thế giới này ít Cửu Vĩ Yêu Hồ đến thế không?"
Tiểu Sơn vội vàng nói: "Bởi vì phượng hoàng Yêu chủ chiếm lĩnh Đại trạch Đào Châu, tàn sát hơn nửa phân nửa số Cửu Vĩ Hồ, sau đó lại chèn ép mấy trăm năm, nên số Cửu Vĩ Hồ thành niên đã ít nay còn ít hơn."
Đại ca liếc tiểu đệ đã không còn tác dụng gì của mình một cái, thiếu kiên nhẫn nói: "Nói ý chính, bớt dài dòng."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: Sốt ruột cái gì, ta đây không phải đang kéo dài thời gian sao?
Y ra vẻ suy nghĩ sâu xa: "Đây cũng được coi như một trong số đó, còn một nguyên nhân khác phần lớn mọi người đều không biết được, chính là Cửu Vĩ Hồ thạo hóa hình, có thể tùy ý biến thành dáng vẻ của bất kỳ người nào trên thế gian, ngay cả khí tức linh lực cũng bắt chước được, bắt về một ít tu sĩ đại năng, lột da chế tạo thành Linh Khí hóa hình."
Hai người ngẩn ra, liếc nhìn lẫn nhau, truyền âm giao tiếp.
"Cửu Vĩ Hồ còn có năng lực này?"
"Hình như...... cũng đúng? Dù sao thì bọn họ cũng có khả năng quyến rũ con người như vậy."
Đại ca hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn y hơi biến đổi: "Cho nên ý của ngươi là bản thân ngươi không phải Thẩm Phụng Tuyết?"
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ta tên là Cố Dung, bị tên Lâm Thúc Hòa kia mạnh mẽ bắt tới, ép ta phải dùng linh lực biến thành dáng vẻ Thẩm Thánh quân, sau đó phế bỏ linh đan biến ta thành phàm nhân, hắn biết Tang La Phu có thù oán với Thẩm Thánh quân, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt được người nên lấy ta làm kẻ chết thay."
Tiểu Sơn nhìn thân hình bưu hãn, nhưng suy nghĩ lại cực kỳ theo cảm tính, hắn nghe vậy liền khiếp sợ nói: "Woa! Là như thế sao?!"
Ngay cả nam nhân diện mạo âm lãnh kia cũng hơi động đậy lông mày.
Thẩm Cố Dung vừa thấy quả nhiên hữu hiệu, lập tức không ngừng cố gắng nói: "Lâm Thúc Hòa tàn nhẫn độc ác, vì sư đệ hắn mà không từ thủ đoạn, hoàn toàn không màng đến tính mạng tiểu yêu như ta. Các ngươi nói xem, nếu một người vô tội như ta thật sự bị Tang La Phu rút xương mà chết, Lâm Thúc Hòa hắn có phải đầu sỏ gây tội hay không? Ta có phải hóa thành lệ quỷ cũng phải tìm hắn lấy mạng hay không?"
Tiểu Sơn gật đầu như gà mổ thóc: "Tất nhiên! Tất nhiên! Lâm Thúc Hòa đúng là không phải người!"
Thẩm Cố Dung gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng là không phải người."
Y nghi ngờ Lâm Thúc Hòa cố ý triệt bỏ kết giới chính là vì muốn y bị Tang La Phu bắt đi.
Khi trở về nhất định phải hỏi vị sư huynh tốt này cho ra lẽ, xem rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì?
Đại ca nghi ngờ quan sát Thẩm Cố Dung hồi lâu, không biết là do Thẩm Cố Dung diễn quá tốt hay do vài chi tiết trên cơ thể y quá chân thật, hắn vậy mà hơi hơi tin tưởng.
Có điều quan trọng nhất vẫn là đôi tai hồ ly kia, Thẩm thánh quân thanh lãnh tôn quý, tất nhiên không thể nào đeo một đôi tai hồ ly mất mặt đầy sỉ nhục kia chạy loạn trên đường.
Nghĩ nghĩ, xem ra đúng là bắt nhầm rồi.
Một lát sau, Thẩm Cố Dung cầm một góc tay áo rộng sạch sẽ, nhẹ nhàng lau khóe mắt, cảm động mà nói: "Đa tạ hai vị thương xót cho sự bi thảm của ta."
Tiểu Sơn cũng rơi lệ, nói: "Tang La Phu không phải người tốt, Lâm Thúc Hòa thế mà cũng chẳng ngoại lệ, mệt cho ta còn cảm thấy hắn Diệu Thủ Hồi Xuân cơ."
Thẩm Cố Dung: "Đúng vậy, đúng vậy."
Đại ca nhíu mày nói: "Mau chạy đi."
Thẩm Cố Dung khẽ gật đầu, quay người chậm chạp rời đi.
Chờ cách miếu sụp xa hơn chút, Thẩm Cố Dung đi chậm rì rì lập tức giống như con thỏ bị kinh hãi, co cẳng chạy biến.
"Ha, ha, ha, ha!"
"Thẩm Cố Dung! Không hổ là ngươi! Huynh trưởng luôn nói đọc thoại bản chẳng có tác dụng gì! Xem đi xem đi! Lần này có tác dụng thật nè!"
"Quá dễ lừa! Quá dễ lừa! Ta thật hợp với nghề thuyết thư diễn hí khúc mà!"
Có điều y vừa chạy không bao xa, nụ cười kiêu ngạo đã cứng đờ trên mặt.
Trên vùng đất trống cách đó không xa, Tang La Phu toàn thân đẫm máu, xách theo kiếm xương, lạnh lùng đi về phía y.
Thẩm Cố Dung: "......"
Mới thoát ổ sói, lại vào hang cọp.
............................................................
Nhớ lại chuyện Tang La Phu muốn rút xương mình, cùng từ "thủ đoạn" mà Lâm Thúc Hòa nói, Thẩm Cố Dung hỏi Tuyết Mãn Trang: "Làm thế nào ngươi nhìn ra được xương cốt trên người nàng rối loạn tùng phèo?"
"Ngần ấy năm nay ta gặp được nhiều mỹ nhân như vậy, sớm đã hiểu rõ Mỹ Nhân Cốt trong lòng bàn tay." Tuyết Mãn Trang hóa thành hình người vỗ vỗ bộ ngực, kiêu ngạo nói: "Mỹ nhân đẹp ở cốt tủy chứ không phải ở bộ da bên ngoài, dáng vẻ xấu xí của nàng kia ta liếc mắt một cái là nhìn ra!"
Thẩm Cố Dung liếc hắn.
Sau khi Tuyết Mãn Trang nói xong, hắn bỗng nghi hoặc nghiêng đầu: "Ủa? Ta gặp được nhiều mỹ nhân khi nào?"
Xem ra là ký ức trước kia quấy phá.
Thẩm Cố Dung tiếp tục dựa vào ghế mềm, nhìn màn mưa rơi xuống mái hiên trước mặt.
Tuyết Mãn Trang sợ mình nói sai, ngồi xổm bên ghế mềm của Thẩm Cố Dung, ngẩng đầu, nhìn y bằng vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Thánh quân, muốn ta ngăn cản bọn họ giúp ngươi không?"
Thẩm Cố Dung nói: "Để kệ bọn họ thôi."
Tuyết Mãn Trang chỉ có thể nói được, tiếp tục ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm y đến mất hồn.
Không lâu sau, chẳng sợ Thẩm Cố Dung tự luyến đến mấy cũng bị ánh mắt nồng cháy của Tuyết Mãn Trang nhìn cho đỏ cái mặt già, y trừng Tuyết Mãn Trang một cái, nói: "Đừng nhìn chằm chằm vào ta, ngươi không có việc cần làm sao?"
Tuyết Mãn Trang lắc đầu: "Hiện tại việc quan trọng nhất của ta chính là bồi ngươi."
Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy quái dị, y chưa từng được người ta nói lời âu yếm trắng trợn như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời có cảm giác trải nghiệm cực kỳ mới lạ.
Thanh Ngọc vẫn đang đấu với Tang La Phu đằng xa, Thẩm Cố Dung hạ quyết tâm không ra khỏi kết giới, quyết định tự tìm thú vui cho mình.
Y nói với Tuyết Mãn Trang: "Ngươi nói thêm vài câu nữa đi."
Tuyết Mãn Trang mờ mịt: "Nói cái gì?"
Thẩm Cố Dung: "Lời âu yếm."
Tuyết Mãn Trang am hiểu thẳng thắn, trước khi mất trí nhớ gặp được Thẩm Phụng Tuyết, hắn hoàn toàn không biết cách theo đuổi người ta, trực tiếp muốn Thẩm Phụng Tuyết làm lô đỉnh cho mình, nào biết cách nói lời âu yếm trêu ghẹo lòng người.
Nhưng hắn thấy Thẩm Cố Dung thật sự muốn nghe, đành phải e thẹn mà nói: "Mỹ nhân, ngươi thật là đẹp mắt, ta muốn cùng ngươi song tu."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung một chân đá hắn ra ngoài kết giới.
Tuyết Mãn Trang cũng không tức giận, rũ rũ nước mưa trên người, lại nhảy nhót chạy về, nói: "Đây là lời âu yếm của ta nha."
Mặt Thẩm Cố Dung trầm như nước, cuối cùng cũng nhận định được câu "Bồi ngươi" vừa rồi đã là sự phát huy vượt xa người thường của Tuyết Mãn Trang, quả nhiên không nên ôm kỳ vọng gì với con tiểu hồng điểu khắp đầu óc đều là song tu này.
Thẩm Cố Dung đứng dậy đi về phía hậu viện Y quán, Tuyết Mãn Trang tung tẩy cánh tay theo sau, nước trên vạt áo văng hết lên người Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nói: "Ngươi đừng đi theo ta."
Tuyết Mãn Trang đáp: "Không được, ta phải bảo vệ ngươi."
"Bảo vệ ta?" Thẩm Cố Dung nhìn hắn bằng vẻ mặt nghi ngờ: "Dùng gì bảo vệ? Tu vi vừa mới đến Trúc Cơ của ngươi?"
Tuyết Mãn Trang hiếm khi nghiêm mặt, nói: "Ta nguyện vì ngươi trả giá tính mạng."
Để cho người khác cam tâm tình nguyện "Trả giá tính mạng" vì mình, mấy chữ này quá nặng, Thẩm Cố Dung không thích, y lắc đầu, không quan tâm đến tiểu hồng điểu vì sắc đẹp mà tính mạng cũng không cần kia nữa, dựa theo ký ức trở về phòng.
Sau khi tiến vào, y mới phát hiện nơi này là chỗ ở của Mục Trích.
Nhớ lại thứ dược không rõ xuất xứ kia của Lâm Thúc Hòa hôm qua, Thẩm Cố Dung lập tức gạt bỏ ý định về phòng mình, không coi bản thân như người ngoài mà ngồi xuống ghế mềm.
Người gỗ kia cũng theo tới đây, tận trung làm hết phận sự, châm trà cho y.
Thẩm Cố Dung như suy tư gì, vuốt ve bàn tay lớn của người gỗ, ánh mắt lia tới một bên giường, trong đầu bỗng dưng mất kiểm soát mà hiện ra cảnh tượng tối qua y ôm Mục Trích làm nũng.
Mặt Thẩm Cố Dung đỏ lên, khe khẽ mắng: "Hắn vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi làm nũng với hắn làm gì?"
Người gỗ cứ tưởng y đang nói chuyện với mình, cúi xuống hỏi: "Thánh quân nói gì cơ?"
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, nỗ lực giữ vững dáng vẻ đoan trang lạnh nhạt: "Không có gì, không cần để ý đến ta."
Người gỗ đành phải tiếp tục đứng bên cạnh y.
Thẩm Cố Dung mắng mình một trận, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua một góc giường gối mềm mại, dường như thấy thứ gì, y lười nhúc nhích, sai người gỗ lấy tới cho mình.
Người gỗ nghe lời tiến lên tìm kiếm, sau đó kẹp một chiếc bình lưu ly tới.
Thẩm Cố Dung nhìn trái nhìn phải, chắc nó là chiếc bình hôm qua Mục Trích nhét vào ngực làm mình bị cộm, hình như Mục Trích nói đây là linh dược?
Có điều đa phần những loại linh dược thường đều được đặt trong nhẫn trữ vật bảo quản, sao chiếc bình này lại nằm cô đơn trong vạt áo Mục Trích?
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Cố Dung không biết đã hại chết y bao nhiêu lần, y nhìn chằm chằm linh lực chuyển động trong bình lưu ly kia, tò mò hỏi người gỗ: "Trong đây là thứ gì vậy?"
Người gỗ nói: "Không biết."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn, thầm nghĩ nếu là của Mục Trích thì đừng nghịch lung tung.
Không biết có phải ánh mắt của y quá tập trung vào bình lưu ly hay không, người gỗ tưởng nhầm rằng y muốn biết trong đây có gì, liền chủ động giúp y loại trừ ưu phiền.
Người gỗ nói: "Ta lấy ra giúp ngài."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, vội nói: "Không......"
Y còn chưa nói xong, tay người gỗ đã lưu loát bóp một cái, chiếc bình lưu ly cứ thế vỡ ra.
Thẩm Cố Dung: "......"
Sau khi tia linh lực kia thoát khỏi bình lưu ly liền trực tiếp biến mất trên không trung, không biết đã đi nơi nào.
Thẩm Cố Dung vội vàng ngó trái ngó phải, tìm hồi lâu cũng không thấy "Linh dược" kia chạy đâu, đành phải trừng mắt nhìn người gỗ một cái.
Người gỗ không rõ nguyên do: "Ngài đang tìm thứ gì?"
Thẩm Cố Dung nói: "Tìm linh dược, ngươi nhìn thấy nó chạy đi đâu không?"
Người gỗ bới bới trong đống mảnh vụn bình lưu ly, cũng không tìm thấy tung tích của "Linh dược", nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Cố Dung day mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu.
[ Đến lúc đó Mục Trích quay về phải giải thích như thế nào đây? Hẳn không thể nói là 'sư tôn tham ăn, ăn hết linh dược của ngươi' đâu nhỉ? ]
Y đang sầu mi khổ não, người gỗ an tĩnh trước mặt đột nhiên khó khăn nâng cánh tay lên, trên vạt áo toát ra ánh sáng mờ mờ.
"Thánh quân." Giọng nói của người gỗ như giếng cổ không gợn sóng, nhưng nghe thế nào cũng thấy kỳ quái: "Có người, mưu đồ, gây rối, ở, ngoài Y quán."
Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cũng không để ý lắm: "Không phải Lâm Thúc Hòa nói chưa được sự cho phép của hắn thì người khác không thể tiến vào Y quán từ bên ngoài sao?"
Tiếng 'két két' trên khớp xương người gỗ vang mãnh liệt, dường như muốn đâm nát các khớp, tiếng động cực lớn, nó nhìn Thẩm Cố Dung bằng khuôn mặt không cảm xúc, cánh tay run rẩy kịch liệt, như thể đang gắng gượng khắc chế thứ gì đó.
"Thánh quân, trốn mau."
Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do: "Trốn? Trốn cái gì?"
Người gỗ như bị điều khiển thành con rối, cánh tay vẫn luôn bị nó đè chặt đột nhiên không kịp đề phòng, không chút lưu tình đánh úp về phía cổ Thẩm Cố Dung.
Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt lại, thân thể thoáng cái bị thứ gì kéo động, chờ đến khi y phản ứng kịp, bản thân đã đứng lên lui về sau nửa bước, nắm trong tay thanh đao giắt ở thắt lưng của người gỗ.
Người gỗ vẫn giữ động tác duỗi tay về phía y, chỉ là trong nháy mắt sau đó, cánh tay kia lập tức đứt gãy tận gốc, rơi 'bộp' một tiếng xuống đất.
Tuy rằng Thẩm Cố Dung mất hết linh lực, nhưng bản năng giao đấu của đồng nghiệp Thẩm Phụng Tuyết những năm gần đây vẫn còn, y lưu loát chặt đứt cánh tay người gỗ đánh úp về phía mình, bất chợt phản ứng kịp, nhíu mày nói: "Ngươi bị điều khiển?"
Người gỗ nói: "Thánh quân, kết giới Y quán đã bị triệt bỏ, trốn mau."
Nó vừa nói, vừa không chịu khống chế mà đánh về phía Thẩm Cố Dung, nhưng động tác vụng về kia căn bản không cách nào bắt được Thẩm Cố Dung, ngược lại còn bị Thẩm Cố Dung chặt đứt hai cánh tay.
Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, kết giới ở Y quán Lâm Thúc Hòa hẳn là do Tố Tẩy Nghiên thiết lập cho, người bình thường không cách nào phá vỡ được, sao có thể tùy tiện bị một con Giao Nhân......
Từ từ?
Thẩm Cố Dung chợt lóe linh quang, mới vừa rồi hình như người gỗ nói "Kết giới đã bị triệt bỏ"?
Lâm Thúc Hòa triệt bỏ kết giới?!
Khi y đang suy nghĩ miên man, nơi vẫn luôn phát sáng trên vạt áo của người gỗ chợt lóe, như là bị trận pháp nào đó thúc giục.
Tiếp theo ánh sáng lóe lên, rồi đột nhiên biến mất.
Chờ tới lúc người gỗ phản ứng lại, Thẩm Cố Dung đã biến mất ngay trước mắt.
Người gỗ: "......"
Người gỗ gần như té ngã lộn nhào phóng tới phòng chủ nhân, hai tay không còn nên phải dùng bả vai chạm vào cửa.
Lâm Thúc Hòa ngủ say tít mù, hoàn toàn không nghe thấy.
Người gỗ khác mặt không cảm xúc đứng ở cửa, một khi nó muốn lao lên quấy rầy Lâm Thúc Hòa, chắc chắn sẽ bị đối phương không chút quan tâm mà trực tiếp rút đao đuổi đi.
Người gỗ lúng ta lúng túng nói: "Thánh quân, bị người ta, bắt đi."
Mưa nhỏ tí tách đột nhiên biến thành mưa to tầm tã, rào rào rơi xuống mái hiên, tựa như hạt châu bị cắt đứt khỏi sợi dây, lộp độp rơi xuống, hòa vào các lạch nước nhỏ trong Nhàn Vân Thành, cuối cùng chảy tới sông đào bảo vệ thành.
Thời điểm Thẩm Cố Dung tỉnh lại, không khí ẩm ướt khó ngửi xung quanh đột ngột ập vào mặt, làm y suýt nữa trực tiếp nôn ra.
Chậm rãi mở to mắt, nơi tầm mắt có thể chạm đến chính là một tượng Phật cũ nát đã sụp mất nửa, mà y đang bị Khốn Tiên Tác trói chặt hai cổ tay, vạt áo đáp xuống vũng nước gồ ghề lồi lõm dưới lòng bàn chân, dơ dáy bẩn thỉu.
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không quan tâm đến tình cảnh của chính mình lúc này, lập tức "Á" một tiếng, nhấc chân nhẹ gạt vạt áo ra khỏi vũng nước, nhưng không nghĩ tới y vừa động đậy liền tự quăng nửa thân mình ngã xuống vũng nước còn lớn hơn bên cạnh.
Càng dơ bẩn hơn.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa phát điên, phản ứng đầu tiên trong lòng đó là: "Đồ nhi, sư tôn dơ bẩn! Cứu mạng!"
Sau khi phản ứng này xuất hiện, chính Thẩm Cố Dung cũng sửng sốt.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Ngươi chắc chắn là y?"
"Chắc chắn, trong Y quán Lâm Quan chỉ có một người là y, ta lại biết mặt Lâm Thúc Hòa, tuyệt đối không thể nhận nhầm."
"Nhưng mà...... Y căn bản không giống Thẩm Phụng Tuyết mà, nếu bắt nhầm thì Tang La Phu chắc chắn sẽ không giao tiền cho chúng ta đâu."
Thẩm Cố Dung nghi hoặc ngập đầu.
Vị trí của y hình như là một ngôi miếu đổ nát nằm ở nơi xa xôi nào đó, tượng Phật sụp, nóc nhà thủng hơn nửa, nước mưa trực tiếp rơi vào, cũng may người bắt y tới đây còn có chút lương tâm, đặt y ở nơi không bị mưa xối tới.
Thẩm Cố Dung âm thầm nhíu mày, Tang La Phu...... Quả nhiên là nàng ta.
Nàng ta thế nhưng thật sự có thể đột nhập kết giới Y quán, bắt y đi, hay là Lâm Thúc Hòa cố ý để y bị Tang La Phu đem đi?
Khi y đang nghĩ ngợi, hai người đang nói chuyện bên ngoài chợt giẫm lên vũng nước đi tới, Thẩm Cố Dung lập tức nhắm mắt giả chết.
Hai người kia đi tới trước mặt y, ngồi xổm xuống nhìn y.
Một nam nhân nói giọng ồm ồm đinh tai nhức óc: "Xem đi, y căn bản không thể nào là Thẩm Phụng Tuyết, nếu y là Thẩm Phụng Tuyết thì lão tử chính là Yêu chủ đây!"
Một nam nhân khác đáp bằng giọng âm dương quái khí: "Truyền Tống Trận của ta tuyệt đối không lỗi được, Tang La Phu nói trừ Lâm Thúc Hòa cũng chỉ còn nam nhân này, đây chắc chắn là y, không thể nghi ngờ."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Người nọ nói: "Theo ta được biết, Thẩm Phụng Tuyết hẳn là lấy thân thể phàm nhân tu luyện nhập đạo, nhưng người này nhìn thế nào cũng......"
Trong lòng Thẩm Cố Dung lộp bộp, liền nghe thấy nam nhân kia thong thả ung dung nói hết lời:
"......Nhìn thế nào cũng giống yêu tu mà." Nam nhân nói: "Ngươi nhìn đi, y còn có tai hồ ly kìa."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung: "!!!"
Thẩm Cố Dung: "A A AAAA!!!"
Thẩm Cố Dung suýt nữa không giữ được bình tĩnh mà trực tiếp nhảy dựng lên.
Tai hồ ly?
Tai hồ ly cái gì?
Hồ ly cái gì tai?
Sao y lại có tai hồ ly?!
Thẩm Cố Dung suýt chút nữa phát điên.
"A." Người nọ nói: "Tai y còn động đậy kìa, có phải sắp tỉnh hay không? Chờ y tỉnh chúng ta hỏi thử xem."
"Dù sao Truyền Tống Trận của ta cũng sẽ không bị lỗi, y chắc chắn là Thẩm Phụng Tuyết."
"Chúng ta chờ y tỉnh xem?"
"Chờ cái gì? Trực tiếp lấy nước hắt tỉnh y, dù sao hiện tại y cũng chỉ là một kẻ tay trói gà không chặt mà thôi."
"Hả? Nhưng nơi này làm gì có nước"
"Trên mặt đất không phải chỗ nào cũng có nước sao?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Nước bùn trên mặt đất kia nhiễm vào vạt áo một chút y đã không cách nào chấp nhận nổi, huống chi là hắt lên mặt!
Thẩm Cố Dung lập tức không tiếp tục giả chết nữa, giả vờ từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở đôi mắt.
Nam nhân đã dùng hai tay vốc nước chuẩn bị tạt y: "A, tỉnh rồi."
Hắn vẩy vẩy nước, trên khuôn mặt hàm hậu lộ ra nụ cười, nói với nam nhân mỏ chuột tai khỉ bên cạnh: "Đại ca, y tỉnh rồi."
Nam nhân được gọi là đại ca gật đầu, đôi mắt hẹp dài phảng phất vẻ hiểm độc quan sát Thẩm Cố Dung từ trên xuống dưới, tùy ý hỏi: "Ngươi là Thẩm Phụng Tuyết?"
Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn hắn: "Ai cơ?"
Đại ca nhíu mày: "Đừng giả ngu, tóc bạc, băng tiêu, ngươi chắc chắn là Thẩm Phụng Tuyết."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn lướt qua một dúm tóc nhúng vào nước của mình, màu mực trên tóc đã chậm rãi tan đi, lộ ra màu trắng vốn có.
Thẩm Cố Dung: "......"
Ồ, xong.
Nam nhân hàm hậu bên cạnh lại nói: "Nhưng y có tai hồ ly, trong thân thể lại có linh lực yêu tu, khẳng định không phải Thẩm Phụng Tuyết nha."
Đại ca nhíu mày nói: "Sao ngươi cứ tranh cãi với ta thế? Ta nói đúng là y thì chính là y!"
Nam nhân cơ thể săn chắc như ngọn núi nhỏ(Tiểu Sơn) tủi thân nói: "Ta chỉ sợ bắt nhầm, đến lúc đó người vô tội lại vô duyên vô cớ bị Tang La Phu rút xương."
Đại ca cười lạnh một tiếng: "Mấy năm nay nàng rút xương của người vô tội còn ít sao? Bớt giả vờ làm người tốt đi, nghĩ cho cẩn thận, chúng ta là người tốt sao?"
Hắn quát "Tiểu Sơn" xong, lại chuyển hướng về Thẩm Cố Dung đầy mặt vô tội, lạnh lùng nói: "Có người muốn chúng ta bắt ngươi, nghiền nát từng khúc xương của ngươi, ngươi còn lời gì muốn nói không?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Đại ca bổ sung thêm một câu: "Di ngôn."
Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Vậy chuyển lời giúp ta một câu đến Lâm Thúc Hòa, nói ‘ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn’."
Mặc kệ có nghe thấy sẽ bị người ta nghiền nát xương cốt, Thẩm Cố Dung vẫn "bình tĩnh" như cũ, đại ca lập tức hứng thú, hắn vuốt cằm, cười như không cười nói: "Nếu Lâm Thúc Hòa phát hiện kịp thời, có lẽ có thể đuổi tới trước khi ngươi chết, cứu ngươi ra ngoài, huống hồ ngươi và Lâm Thúc Hòa còn là sư huynh đệ đồng môn, tình cảm sâu nặng, vì sao phải để lại những lời này?"
Thẩm Cố Dung liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ta nói, ngươi sẽ tin sao?"
Đại ca cười âm lãnh một tiếng: "Ngươi nói đi, ta tự có phán đoán."
"Vậy được." Thẩm Cố Dung mấp máy đôi môi tái nhợt, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Các ngươi biết vì sao trên thế giới này ít Cửu Vĩ Yêu Hồ đến thế không?"
Tiểu Sơn vội vàng nói: "Bởi vì phượng hoàng Yêu chủ chiếm lĩnh Đại trạch Đào Châu, tàn sát hơn nửa phân nửa số Cửu Vĩ Hồ, sau đó lại chèn ép mấy trăm năm, nên số Cửu Vĩ Hồ thành niên đã ít nay còn ít hơn."
Đại ca liếc tiểu đệ đã không còn tác dụng gì của mình một cái, thiếu kiên nhẫn nói: "Nói ý chính, bớt dài dòng."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: Sốt ruột cái gì, ta đây không phải đang kéo dài thời gian sao?
Y ra vẻ suy nghĩ sâu xa: "Đây cũng được coi như một trong số đó, còn một nguyên nhân khác phần lớn mọi người đều không biết được, chính là Cửu Vĩ Hồ thạo hóa hình, có thể tùy ý biến thành dáng vẻ của bất kỳ người nào trên thế gian, ngay cả khí tức linh lực cũng bắt chước được, bắt về một ít tu sĩ đại năng, lột da chế tạo thành Linh Khí hóa hình."
Hai người ngẩn ra, liếc nhìn lẫn nhau, truyền âm giao tiếp.
"Cửu Vĩ Hồ còn có năng lực này?"
"Hình như...... cũng đúng? Dù sao thì bọn họ cũng có khả năng quyến rũ con người như vậy."
Đại ca hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn y hơi biến đổi: "Cho nên ý của ngươi là bản thân ngươi không phải Thẩm Phụng Tuyết?"
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ta tên là Cố Dung, bị tên Lâm Thúc Hòa kia mạnh mẽ bắt tới, ép ta phải dùng linh lực biến thành dáng vẻ Thẩm Thánh quân, sau đó phế bỏ linh đan biến ta thành phàm nhân, hắn biết Tang La Phu có thù oán với Thẩm Thánh quân, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt được người nên lấy ta làm kẻ chết thay."
Tiểu Sơn nhìn thân hình bưu hãn, nhưng suy nghĩ lại cực kỳ theo cảm tính, hắn nghe vậy liền khiếp sợ nói: "Woa! Là như thế sao?!"
Ngay cả nam nhân diện mạo âm lãnh kia cũng hơi động đậy lông mày.
Thẩm Cố Dung vừa thấy quả nhiên hữu hiệu, lập tức không ngừng cố gắng nói: "Lâm Thúc Hòa tàn nhẫn độc ác, vì sư đệ hắn mà không từ thủ đoạn, hoàn toàn không màng đến tính mạng tiểu yêu như ta. Các ngươi nói xem, nếu một người vô tội như ta thật sự bị Tang La Phu rút xương mà chết, Lâm Thúc Hòa hắn có phải đầu sỏ gây tội hay không? Ta có phải hóa thành lệ quỷ cũng phải tìm hắn lấy mạng hay không?"
Tiểu Sơn gật đầu như gà mổ thóc: "Tất nhiên! Tất nhiên! Lâm Thúc Hòa đúng là không phải người!"
Thẩm Cố Dung gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng là không phải người."
Y nghi ngờ Lâm Thúc Hòa cố ý triệt bỏ kết giới chính là vì muốn y bị Tang La Phu bắt đi.
Khi trở về nhất định phải hỏi vị sư huynh tốt này cho ra lẽ, xem rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì?
Đại ca nghi ngờ quan sát Thẩm Cố Dung hồi lâu, không biết là do Thẩm Cố Dung diễn quá tốt hay do vài chi tiết trên cơ thể y quá chân thật, hắn vậy mà hơi hơi tin tưởng.
Có điều quan trọng nhất vẫn là đôi tai hồ ly kia, Thẩm thánh quân thanh lãnh tôn quý, tất nhiên không thể nào đeo một đôi tai hồ ly mất mặt đầy sỉ nhục kia chạy loạn trên đường.
Nghĩ nghĩ, xem ra đúng là bắt nhầm rồi.
Một lát sau, Thẩm Cố Dung cầm một góc tay áo rộng sạch sẽ, nhẹ nhàng lau khóe mắt, cảm động mà nói: "Đa tạ hai vị thương xót cho sự bi thảm của ta."
Tiểu Sơn cũng rơi lệ, nói: "Tang La Phu không phải người tốt, Lâm Thúc Hòa thế mà cũng chẳng ngoại lệ, mệt cho ta còn cảm thấy hắn Diệu Thủ Hồi Xuân cơ."
Thẩm Cố Dung: "Đúng vậy, đúng vậy."
Đại ca nhíu mày nói: "Mau chạy đi."
Thẩm Cố Dung khẽ gật đầu, quay người chậm chạp rời đi.
Chờ cách miếu sụp xa hơn chút, Thẩm Cố Dung đi chậm rì rì lập tức giống như con thỏ bị kinh hãi, co cẳng chạy biến.
"Ha, ha, ha, ha!"
"Thẩm Cố Dung! Không hổ là ngươi! Huynh trưởng luôn nói đọc thoại bản chẳng có tác dụng gì! Xem đi xem đi! Lần này có tác dụng thật nè!"
"Quá dễ lừa! Quá dễ lừa! Ta thật hợp với nghề thuyết thư diễn hí khúc mà!"
Có điều y vừa chạy không bao xa, nụ cười kiêu ngạo đã cứng đờ trên mặt.
Trên vùng đất trống cách đó không xa, Tang La Phu toàn thân đẫm máu, xách theo kiếm xương, lạnh lùng đi về phía y.
Thẩm Cố Dung: "......"
Mới thoát ổ sói, lại vào hang cọp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất