Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 94: Cơ duyên trời ban

Trước Sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mạo phạm theo như lời Thẩm Cố Dung tất nhiên không phải là đánh cược toàn bộ cho Mục Trích tiếp tục ấn y lên giường muốn làm gì thì làm, sau khi y có ý tưởng lớn mật này liền nhìn chằm chằm vào móng vuốt của Mục Trích đến mất hồn..

[ Ta đâm tới trong lúc vô tình làm hắn nắm lấy tay của ta, ta liền lấy lý do 'Làm càn! Tay sư tôn nào phải nơi ngươi có thể tùy tiện đụng vào? Đại sư huynh ngươi cũng không mạo phạm sư tôn như vậy' đi. ]

Mục Trích: "......"

Sư tôn hắn rốt cuộc đã đọc bao nhiêu thoại bản, mà đầu óc lại khiêu thoát linh hoạt như vậy?

Chỉ là loại kỹ xảo này gần như trẻ con này cũng chứng minh Thẩm Cố Dung rốt cuộc ngây thơ biết bao nhiêu, ngay cả nắm tay còn có thể gọi là mạo phạm, vậy việc mình làm với y đêm qua hẳn là không thua gì trời sụp đất nứt, sét đánh giữa trời quang.

Mục Trích thở dài một hơi, hắn vẫn luôn biết sư tôn ngoài mặt lạnh lùng, nội tâm lại tốt tính, nhưng không ngờ rằng lại tốt đến tình trạng này.

Đặt vào những người khác, nếu bị đối xử như vậy đã sớm một chưởng đập chết đồ đệ chết đại nghịch bất đạo, Thẩm Cố Dung lại chỉ bị Mục Trích dỗ vài câu đã mơ mơ màng màng tha thứ cho hắn.

Mục Trích... Mục Trích càng thêm kiên quyết với suy nghĩ muốn có được sư tôn, nếu không sau này mà Thẩm Cố Dung tâm tư trong sạch tinh khiết như vậy bị người không có ý tốt hái mất, thì không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ.

‹Thẩm Cố Dung tâm tư đơn thuần› đi ở trên đường, ánh mắt vẫn luôn lén quét qua móng vuốt của Mục Trích, có vẻ cảm thấy thời cơ chín muồi, y đột nhiên chân trái vướng chân phải, hơi lảo đảo một chút, tay cố ý ngoắc về phía cổ tay Mục Trích rũ xuống một bên.

Nhưng vào lúc này, Mục Trích bỗng nhấc tay lên, chỉ về hướng cách đó không xa, nói: "Sư tôn, kia hình như là Ngũ sư bá."

Ngón tay Thẩm Cố Dung chỉ xẹt qua được đầu ngón tay Mục Trích, bỏ lỡ cơ hội khó khăn lắm mới canh được.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung có chút xấu hổ, đành đứng vững.

Mục Trích lúc này mới giả bộ bừng tỉnh mà nhìn y: "Sư tôn làm sao vậy?"

Thẩm Cố Dung xấu hổ đến mức hận không thể nhìn chằm chằm mũi chân mình đến trời sụp đất nứt, miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Y nhìn theo phương hướng Mục Trích chỉ, tại hồ nước cách đó không xa, một con Giao Long khổng lồ đang sông cuộn biển gầm bên trong, hắn rít gào một tiếng, một đám hung thú dày đặc bám trên người hắn, như sắp gặm cắn thân Giao của hắn thành khung xương.

Nước trong hồ bị hắn khuấy đảo đến vơi quá nửa, trên người hắn túa ra những hạt máu đỏ tươi, hòa lẫn vào nước hồ, nhuộm thành từng vùng nước đỏ au.

Thẩm Cố Dung thấy vậy lập tức bất chấp xấu hổ, ngự phong tiến lên, lơ lửng giữa không trung, nói với Triều Cửu Tiêu: "Ngũ sư huynh?! Ngài rải thức ăn gia súc à?"

Triều Cửu Tiêu: "......"

Mục Trích: "......"

Triều Cửu Tiêu rít gào một tiếng: "Cút cho ta!"

Cái đuôi hắn đảo qua, hất văng một con hung thú đang bám vào đuôi mảnh về phía Thẩm Cố Dung trên không trung.

Thẩm Cố Dung không chút để ý vung tay, đầu ngón tay ngưng tụ một đạo linh lực, nhanh chóng hóa thành dáng vẻ Lâm Hạ Xuân, y nói: "Sư huynh, ta tới giúp huynh."

Lần này Triều Cửu Tiêu trực tiếp bạo nộ rồi: "Cút! Thẩm Thập Nhất! Nếu ngươi dám ra tay, ngươi tin hay không ta......"

Hắn còn chưa thả xong lời tàn nhẫn, Thẩm Cố Dung đã vung một kiếm tới, quét sạch hung thú trên người Triều Cửu Tiêu ra ngoài.

Uy áp Đại Thừa Kỳ không hề giảm, ngược lại trực tiếp đập Triều Cửu Tiêu vết thương chồng chất rơi thẳng xuống hồ, tóe lên một đợt sóng lớn, cọ rửa sạch máu ven hồ không còn chút nào.

Sau khi Thẩm Cố Dung gạt rớt toàn bộ hung thú, nơi trung tâm hồ chậm rãi hiện ra một cụm sáng màu u lam chạy trốn khắp nơi, Thẩm Cố Dung nhướng mày, nghĩ thầm đây chắc hẳn chính là cơ duyên, liền giơ tay triệu cụm sáng vào lòng bàn tay.

Triều Cửu Tiêu bị y 'ngộ' thương lúc này mới ướt dầm dề hóa thành hình người nhảy từ dưới hồ lên, nhìn qua có vẻ đã bị chọc giận đến bùng nổ, nếu lúc này đang ở thân Giao, chỉ sợ hắn đã tức đến căng tròn.

"Thẩm Thập Nhất!" Triều Cửu Tiêu rít gào: "Ngươi muốn chết à!!!"

Thẩm Cố Dung nói: "Sư huynh, ta đang giúp ngài."

Triều Cửu Tiêu mắng: "Cút! Rõ ràng ngươi cố ý đoạt cơ duyên của ta!"

Thẩm Cố Dung chớp chớp mắt, vô tội nói: "Ta không đoạt."

"Ngươi có đoạt!"

Thẩm Cố Dung: "Ta thật sự không đoạt."

Triều Cửu Tiêu như đang giằng co với y, nổi giận nói: "Ngươi có là có!"

Mục Trích bên cạnh: "......"

Triều Cửu Tiêu tức giận đến thở hổn hển mấy hơi, mới lạnh lùng nói: "Rõ ràng ngươi nhìn thấy ta cố tình áp chế tu vi dẫn những hung thú đó tới đoạt cơ duyên nhưng vẫn ra tay. Thẩm Thập Nhất, dáng vẻ đạo mạo này của ngươi quả thực vẫn trước sau như một."

Thẩm Cố Dung lúc này mới phát hiện, thì ra vừa rồi Triều Cửu Tiêu không đối phó được với những hung thú đó là vì muốn tăng độ khó để đoạt cơ duyên, y hết chỗ nói, ném bừa cơ duyên trong tay tới.

"Cho huynh."

Triều Cửu Tiêu tức giận đến trực tiếp ném cơ duyên đi: "Ta còn lâu mới cần ngươi giả vờ tốt bụng!"



Thẩm Cố Dung: "......"

Ấu trĩ.

Triều Cửu Tiêu nổi trận lôi đình, thở hồng hộc xoay người chạy đi, có vẻ là muốn đi tìm cơ duyên khác

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm, nhặt cơ duyên về, nói: "Sao lại bướng bỉnh như vậy chứ, chẳng lẽ uổng công bị gặm nhiều nhát như vậy?"

Mục Trích: "......"

Có đôi khi hắn thật sự hoài nghi có phải Thẩm Cố Dung thật sự cố ý hay không.

Thẩm Cố Dung tiện tay ném cơ duyên cho Mục Trích, nói: "Cầm đi."

Mục Trích bắt được, lại lắc đầu: "Ta đột phá Đại Thừa Kỳ, không thể dùng cơ duyên của người khác."

"Ồ." Thẩm Cố Dung đành phải thu cơ duyên lại, y nghĩ ngợi, nói: "Còn có thể áp chế tu vi bản thân để tăng độ khó cơ duyên sao? Như vậy chẳng phải gian lận ư?"

Mục Trích gật đầu: "Đây là điều Thiên Đạo ngầm đồng ý."

Thẩm Cố Dung nói: "Chúng ta cũng có thể như vậy?"

Mục Trích: "Đúng vậy."

Nếu dựa vào tu vi của Thẩm Cố Dung và Mục Trích, gần như có thể giết toàn bộ Bí cảnh Cô Hồng đến không còn một ngọn cỏ, cơ duyên đi cùng nguy hiểm, hai người thì nửa phần nguy hiểm cũng không có, càng khó bắt được cơ duyên —— những nguy hiểm các hung thú gặp phải còn nghiêm trọng hơn bọn họ.

Một lát sau, hai người cố ý áp chế tu vi tới Kim Đan Kỳ.

Cứ như vậy, đi chưa được mấy bước, hung thú liền chen chúc thành đàn mà tới.

Thẩm Cố Dung: "A ——"

Mục Trích không để sư tôn phải ra tay, bản thân gọi Cửu Tức Kiếm trở về, nhanh chóng tiến lên, lao về phía hung thú giết thành một trận đao quang kiếm ảnh.

Trong vòng chiến đấu, trên má Mục Trích dính vệt máu, đứng trong đống xác chết, hơi nghiêng người nhìn về phía Thẩm Cố Dung.

Trong nháy mắt kia, đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt, trái tim thoáng kinh hoàng.

Chỉ một chút vậy thôi liền nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại, Thẩm Cố Dung mờ mịt ấn ngực, không biết trái tim mình đang nhảy loạn vì cái gì.

Thẩm Cố Dung vỗ về ngực, mờ mịt một đường, cuối cùng hai người cũng tìm được một cái sào huyệt hung thú ở sâu trong rừng cây.

Sào huyệt hung thú đồng nghĩa với cơ duyên càng lớn hơn.

Thẩm Cố Dung lui về sau nửa bước, đứng dưới một cây đại thụ che trời không biết đã có tuổi thọ mấy trăm năm, nói: "Con đi đi."

Mục Trích hơi sửng sốt, nói: "Sư tôn không cần cơ duyên sao?"

Sư tôn đương nhiên cần, nhưng cũng không gấp gáp đến vậy.

"Chờ con tìm được cơ duyên Đại Thừa Kỳ rồi ta tìm cơ duyên của mình sau. "

Đôi mắt Mục Trích thoáng mở to, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Cố Dung một lúc lâu, mới nhanh chóng tiến lên, ôm chặt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bị ôm đến hơi sững sờ, chờ tới khi Mục Trích buông y ra, y mới chậm chạp phát hiện ra đây là cơ hội phát tác tốt.

Y mừng thầm, nhanh chóng bộc lộ biểu cảm tức giận, đang định nói ra những lời đã chuẩn bị tốt, Mục Trích lại như sớm đã có chuẩn bị, hoàn toàn không chờ y kịp nói đã trầm giọng: "Ta đi, chờ ta trở lại."

Thẩm Cố Dung bị nghẹn một chút, sau khi phục hồi tinh thần, Mục Trích đã xách theo kiếm đi vào sào huyệt.

Thẩm Cố Dung:"...... "

Lại, lại mất đi một cơ hội quý giá nữa!

Còn uổng phí một lần bị mạo phạm!

Thẩm Cố Dung tức giận.

Y chụm lại tay áo, mặt không cảm xúc ở đó giận dỗi, nhưng khi y nghe thấy bên trong sào huyệt vang lên tiếng gầm rú như của hàng trăm hàng ngàn hung thú, sự tức giận này nhanh chóng tiêu tan, thay thế bằng lo lắng chiếm cứ đầy ắp nỗi lòng.

Sào huyện hung thú thường là nơi nguy hiểm nhất, Mục Trích áp chế tu vi, liệu có thể... gặp nguy hiểm hay không?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Thẩm Cố Dung lại cảm thấy ngực nhói lên một cách khó hiểu.

Năm đó Mục Trích ra ngoài rèn luyện, Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy buồn phiền mấy ngày liền bắt đầu học sáo trúc, chuyển đến phiên người khác buồn phiền.

Mà hiện tại lúc này, lòng y lại như bị đao cùn cứa qua, khó chịu đến đòi mạng.

Nếu như đồ đệ gặp bất trắc, Thẩm Phụng Tuyết phải làm sao bây giờ?

Thẩm Cố Dung mờ mịt suy nghĩ.

Nếu như Mục Trích gặp chuyện bất trắc, y... nên làm cái gì bây giờ?



Âm thanh trong sào huyệt vẫn tiếp tục vang lên, Thẩm Cố Dung ngược lại tự dọa mình đến sắc mặt tái nhợt.

"Không được." Thẩm Cố Dung đột nhiên hạ quyết tâm: "Ta phải đi vào tìm hắn, mặc kệ không cần cơ duyên nữa cũng không thể để Mục Trích chết ở bên trong. "

Y đang chuẩn bị cởi bỏ cấm chế áp tu vi trong thân thể, một nhánh dây leo đột nhiên duỗi ra từ phía sau y, quấn lấy cổ tay y kéo về sau.

Thẩm Cố Dung bất chợt không kịp đề phòng lui về sau một bước, cổ tay bị kéo lên cao, buộc chặt trên một cành cây khô lớn, không thể động đậy.

Thẩm Cố Dung ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên cây đại thụ che trời kia vậy mà lại mơ hồ lộ ra một khuôn mặt người.

Thẩm Cố Dung:"...... "

Da gà trên người y đều nổi hết lên.

Cây mặt người nhìn xuống y từ trên cao, nói chậm rì rì: "Ngươi lại tới rồi."

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc.

[ A A A! Nó có thể nói!!! ]

Tuy nói đã sớm quen với việc bất kỳ thứ gì trên thế giới này cũng có thể hóa thành hình người, nhưng trước nay y chưa từng thấy qua một cái cây còn có thể đeo mặt người nói chuyện, Thẩm Cố Dung bị cảnh tượng khủng bố này dọa sợ khiếp vía.

Y không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhấc tay lên hung hăng đập lên thân cây, cây đại thụ kia ăn một đòn mạnh nhưng cả người cũng chỉ hơi run lên, rơi xuống vài phiến lá khô mà thôi.

Thẩm Cố Dung lúc này mới phát hiện ra trên người mình có cấm chế, y đang định cởi bỏ cấm chế thì nghe thấy cây mặt người kia nói: "Nếu ngươi đi vào thì cơ duyên sẽ tan mất."

Động tác của Thẩm Cố Dung chợt dừng.

Cây mặt người nói: "Cơ duyên bên trong có thể giúp hắn nhảy lên trở thành Đại Thừa Kỳ. "

Động tác của Thẩm Cố Dung cứng đờ tại chỗ hồi lâu mới ngẩng đầu, nhận thấy cái cây này tựa hồ có ý tốt, cũng không cảm thấy gương mặt kia đáng sợ mấy, y ngờ vực hỏi: "Ngươi nhận ra ta?"

Cây mặt người hơi do dự, mới gật đầu.

Nó gật đầu một cái, lá cây liền rơi ào ào xuống, trút lên người Thẩm Cố Dung toàn lá.

Cây mặt người đã ở Bí cảnh Cô Hồng mấy ngàn năm, nó không giống hung thú sẽ bị tu sĩ nhân loại tru sát, chỉ an an tĩnh tĩnh đứng tại chỗ xem những chuyện xảy ra những năm gần đây trong mắt.

Dần dần, nó liền sinh ra thần trí.

40 năm trước, trong Bí cảnh Cô Hồng, Thẩm Phụng Tuyết một người một kiếm, đơn độc nhảy vào trong bí cảnh, tàn sát gần hết toàn bộ hung thú sinh linh, cuối cùng cũng bắt được cơ duyên tại đây theo như lời cây mặt người.

Nó nói, cơ duyên Thiên Đạo có thể làm người ta khởi tử hoàn sinh.

Thẩm Phụng Tuyết phong ấn ma tu Ly Canh Lan làm điều ác nhiều năm dưới Mai Cốt Trủng, đây là ân huệ Thiên Đạo ban xuống cho.

"Khởi tử hoàn sinh? "

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, mới nhớ ra Lâm Thúc Hòa đại khái chính là dựa vào cơ duyên Thẩm Phụng Tuyết lấy được từ bí cảnh mới có thể sống sót.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cố Dung lúc này mới phát hiện bản thân vẫn còn đang bị trói, y nhíu mày nói: "Ngươi thả ta ra trước, ta không đi vào đó nữa." . truyện teen hay

Tiếng gầm gừ của hung thú bên trong vẫn kéo dài không ngừng, nhưng so với lúc vừa rồi đã yếu đi rất nhiều, nói vậy dựa vào tu vi của Mục Trích, hẳn cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Cây mặt người do dự lúc lâu, mời chậm chạp buông lỏng dây leo.

Thẩm Cố Dung cau mày xoa cổ tay, chỉ bị dây leo trói một chút thôi cổ tay y đã giống như bị liều mạng siết chặt thành một vòng tím bầm nhìn hết sức chói mắt.

Có lẽ vì muốn biểu đạt ý xin lỗi, cây mặt người duỗi một dây leo tới, bên trên có một chùm trái cây quả nhỏ màu đỏ tươi.

"Cho ngươi, cho ngươi."

Thẩm Cố Dung cũng không khách khí, trực tiếp hái xuống, lại chỉ đặt sang một bên, chờ Mục Trích ra ăn cùng.

Tính tình cây mặt người không nóng không lạnh, tuy rằng diện mạo đáng sợ, nhưng nói chuyện luôn mềm như bông, vừa động đậy lá cây liền rơi ào ào như mưa.

"Cái này có thể giải Dịch Độc đó. "

Thẩm Cố Dung quan sát trái cây kia, không để ý lắm, dù sao cũng không có ai trúng Dịch Độc, lấy giải khát là đủ rồi.

Cây mặt người lại yên lặng một lát, mới khô khốc nói: "Dịch Độc trên người đồ đệ ngươi cũng giải được."

Thẩm Cố Dung đang ngồi xếp bằng dưới đất chờ Mục Trích ra, nghe vậy nói không chút để ý: "Đồ đệ ta không trúng Dịch Độc."

"Hả?" Cây mặt người nói: "Ta không nhìn lầm mà, tuy rằng Dịch Độc trên người hắn bị tu vi mạnh mẽ nhập đạo áp chế xuống, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có ngày đòi mạng hắn."

Thẩm Cố Dung vốn cảm thấy nó đang nói hươu nói vượn, nhưng nghĩ lại cẩn thận, cây mặt người này tựa hồ không định hại y, nếu không cũng sẽ không dễ dàng buông y ra như vừa rồi.

Y quay đầu lại liếc nhìn cây mặt người, do dự một lát mới hỏi: "Hắn trúng Dịch Độc từ khi nào?"

Cây mặt người thấy y tin tưởng chính mình, ánh mắt sáng lên, gần như vui vẻ đến khoa tay múa chân, lá cây lại rơi rào rào, suýt nữa chôn vùi Thẩm Cố Dung.

"Từ lúc sinh ra đã có." Cây mặt người nói: "Đời trước có lẽ hắn bị Dịch Quỷ giết chết, hồn phách chứa oán hận, cho nên khi đầu thai cũng mang theo Dịch Độc tới đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau