Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Nguy Hiểm

Chương 18: Chuyện cũ năm xưa

Trước Sau
Trên đường người người chen chúc, mỗi hàng quán hiện ra đều buôn bán không tồi. Họa Khanh Nhan dừng lại trước quầy bán đồ chơi làm bằng đường, do dự mãi mới ngập ngừng hỏi Mộ Quân Niên phía sau: "Khụ, đồ nhi. Vi sư mua cho ngươi đồ chơi bằng đường, ngươi muốn hình dáng thế nào?"

Mộ Quân Niên đứng sau hắn nghe vậy liền ngẩn ra, khóe mắt không nhịn được hơi cong lên đong đầy ý cười. Y dường như xuyên qua màn che mỏng mà nhìn thấy dáng vẻ thèm muốn nhưng lại e ngại của sư tôn.

Mộ Quân Niên cười một tiếng, không vạch trần hắn, "Con thế nào cũng được. Sư tôn nói cái gì thì là cái đó."

Họa Khanh Nhan lập tức vui vẻ, đám mây đen u ám trong lòng cũng tan biến sạch sẽ, hắn chỉ chờ câu này của y. Ánh mắt hắn sáng lên, trong tiếng nói cũng mang theo vui mừng, "Ông chủ, ta muốn hai món đồ chơi làm bằng đường trông giống linh sủng, muốn đáng yêu một chút."

Mộ Quân Niên nghe được hai chữ "Linh sủng", cảm xúc trong mắt hơi đổi, có chút không vui, giấm chua.

"Được rồi!" Ông lão nhiệt tình đáp lời, dùng muỗng múc đường mía lên bắt đầu vẽ. Kỹ thuật của ông cực kỳ thành thạo, tay nghề vô cùng tốt, rất nhanh đã dùng đường làm xong hai con linh sủng ngây thơ chất phác.

Mộ Quân Niên trả tiền, Họa Khanh Nhan duỗi tay nhận đồ chơi làm bằng đường kia, cười nói cảm ơn. Hắn xoay người đưa cho đồ đệ một cái, Mộ Quân Niên rũ mi, do dự một chút vẫn nhận lấy, "Cảm ơn sư tôn."

Có màn che, Họa Khanh Nhan thoải mái ăn đồ ngọt. Giờ phút này tâm trạng hắn rất tốt, vừa ăn đồ chơi bằng đường vừa ôm linh sủng chạy loạn khắp nơi, nơi nào mới lạ thú vị liền chạy đến xem.

Họa Khanh Nhan bị một quầy hàng bán búp bê gốm sứ hấp dẫn, đứng nhìn hồi lâu. Mộ Quân Niên đi lên trước nói: "Sư tôn nhìn trúng cái nào? Nếu thích cứ mua về."

"...Không cần, ta chỉ nhìn chút thôi." Họa Khanh Nhan thầm nghĩ: [Ta cảm thấy thứ này khá mới mẻ nên tò mò thôi.]

Hắn cũng đã bao nhiêu tuổi rồi... còn muốn mua đồ chơi?

Họa Khanh Nhan không nhìn nữa. Hắn vừa quay đầu lại liền chú ý tới đồ chơi bằng đường chưa động một miếng trong tay đồ đệ. Hắn nhịn không được hỏi: "Hửm? Sao ngươi không ăn?"

Mộ Quân Niên sửng sốt nhìn đồ vật trong tay, bất đắc dĩ mà cười cười: "Con không thích ăn đồ ngọt."

Y không phải sư tôn, đối với loại đồ ăn vặt cho trẻ con này hoàn toàn không có hứng thú.

Họa Khanh Nhan nhớ lại, đồ đệ hình như không thích ăn đồ ngọt thật. Hắn tiếc nuối: "Nhưng không ăn sẽ bị chảy."

Lãng phí...

Mộ Quân Niên mắt khẽ di chuyển, y đưa đồ vật trong tay mình cho sư tôn, nói: "Vậy sư tôn ăn đi."

"Cũng... được." Thanh Phong Tiên Tôn khụ một tiếng rồi nhận đồ chơi làm bằng đường, còn không quên bổ sung thêm: "Vi sư cảm thấy lãng phí rất đáng xấu hổ, nên thay ngươi giải quyết, không có lần sau."

Mấy ngày này, Mộ Quân Niên gần như cùng sư tôn đi khắp thành nội.

Đường phố cửa hàng san sát, cờ hiệu của các cửa hàng tung bay trong gió. Bọn họ đến quán trà nghe thư, tới tửu lầu xem diễn, còn đi dạo hàng y phục...



Khi Họa Khanh Nhan chọn đồ cho Mộ Quân Niên, hắn kinh ngạc phát hiện vóc dáng đồ đệ thế mà đã cao lớn hơn không ít! Thân hình y ban đầu cao gầy, giờ đây lại cao hơn, vai cũng rộng.

Họa Khanh Nhan đứng trước mặt đồ đệ, thế nhưng phải hơi ngước mắt lên mới thấy được đôi mắt y.

Một người sống hai trăm tuổi lại không cao bằng một thiếu niên mới mười lăm? Quan trọng là lúc kết đan hắn còn cố tình trì hoãn mấy năm, chờ thân thể hoàn toàn phát dục mới kết đan!

Mộ Quân Niên có còn là người hay không! Tên nhóc này phạm quy!

Rõ ràng kiếp trước... rõ ràng kiếp trước Mộ Quân Niên mười lăm mười sáu tuổi chỉ cao đến chóp mũi hắn thôi!

Đời này y bị gì vậy? Phát dục nhanh đến biến thái?!!

Vì thế, Họa Khanh Nhan lại buồn bực.

Mãi cho đến hội đèn lồng buổi tối, hắn còn rầu rĩ không vui tự mình âm thầm phân cao thấp.

Ban ngày, Họa Khanh Nhan nghe nói trời tối người ở Thiên Trúc thành này sẽ tổ chức hội đèn lồng, còn cười nói bọn họ đến dạo thật đúng lúc.

Kết quả sau khi rời khỏi tiệm y phục, hắn bị đả kích nghiêm trọng, không còn muốn xem đèn lồng nữa, ủ rũ quay về khách điếm.

Tuy Mộ Quân Niên cực hiểu Họa Khanh Nhan, nhưng y giờ khắc này không hiểu sư tôn bị cái gì kích thích, có vẻ người đang rất không vui.

Trên đường về khách điếm, Mộ Quân Niên nhìn hoa đăng đủ loại kiểu dáng màu sắc, suy nghĩ một chút rồi mua một cái.

"Sư tôn." Mộ Quân Niên đột nhiên gọi hắn một tiếng.

Họa Khanh Nhan xoay người quay đầu nhìn lại, liền thấy ánh sáng ấm áp của chiếu rọi trên mặt Mộ Quân Niên, làm dịu đi ánh sáng trong mắt y.

Trong tay đồ đệ cầm một cái đèn lồng hình thỏ, mắt chứa ý cười nhìn hắn, "Đẹp không?"

Mộ Quân Niên quơ quơ đèn lồng, dỗ dành hắn: "Con mua cho người đó, sư tôn có thích không?"

Đèn sáng hơi hơi lay động, Họa Khanh Nhan nhìn sắc vàng ấm áp được bao bọc trong giấy tuyên thành, tựa như bị ánh nến kia làm chói mắt.

Trong hoảng hốt, hắn nhớ hình như hắn từng thấy khung cảnh này rồi. Mộ Quân Niên đứng dưới muôn vàn chiếc đèn lồng, tay cũng cầm một chiếc đưa cho hắn, nói: "Sư tôn, thích chứ?"

Đó là tết Trung Nguyên ở Quỷ thị, Mộ Quân Niên dẫn hắn đến chợ ở Quỷ giới đi dạo, ngắm đèn.

Năm ấy là năm đầu tiên Họa Khanh Nhan ở Vu Sơn Điện, hắn chạy trốn thất bại, bị Mộ Quân Niên bắt trở về. Từ đó về sau liền mất đi tự do. Thanh Phong Tiên Tôn suốt ngày buồn bã ỉu xìu không vui, giống như không có thứ gì có thể khiến hắn nổi hứng thú. Mộ Quân Niên nhìn hắn như thế, vì muốn dỗ hắn vui hơn mà dẫn hắn dạo chợ.



Khi đó, dù là nhân gian hay Tu Chân giới nơi nơi đều là thây sơn biển máu, không có một chỗ là bình yên vô sự. Chợ? Thế gian này còn có nơi náo nhiệt phồn hoa như vậy sao?

Họa Khanh Nhan lười đoán Mộ Quân Niên rốt cuộc muốn dẫn hắn đi đâu. Vì vậy khi nghe Mộ Quân Niên nói muốn dẫn hắn ra ngoài thì không hề có phản ứng. Hắn tùy ý để Mộ Quân Niên nâng dậy, bế vào xe ngựa.

Xe ngựa hết sức hoa lệ xa xỉ, chạy trên con đường lớn không chút xóc nảy. Không gian trong xe rất lớn, Họa Khanh Nhan bị Mộ Quân Niên ôm vào bên trong, đối mặt với không gian kín, bên cạnh còn là Ma Quân Mộ Quân Niên. Suy nghĩ đầu tiên Họa Khanh Nhan là muốn chạy trốn, nơi này từng để lại cho hắn bóng ma rất lớn khiến hắn cứ lo sợ không yên.

Ma Quân nhận thấy thân thể hắn run rẩy từng đợt, sắc mặt dần tái nhợt. Mộ Quân Niên một tay kéo hắn lại ôm vào lồng ngực, cúi đầu hôn nhẹ tóc hắn, không ngừng trấn an: "Không sao rồi, sư tôn... Đừng sợ, ta sẽ không đối xử với người như lần trước nữa, chỉ cần người đừng chạy trốn..."

Y không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến liền đánh thức hồi ức đáng sợ của Họa Khanh Nhan, chạm đến vết thương máu tươi đầm đìa. Hắn kêu lên rồi giãy giụa muốn xuống xe, nhưng Mộ Quân Niên lại gắt gao giữ hắn lại. Hắn càng giãy giụa, Mộ Quân Niên càng ôm chặt.

"Sư tôn, không được đi." Mộ Quân Niên thì thầm, không ngừng dỗ dành hắn, từng cái hôn ấm áp mà ướt át rơi xuống, "Đừng sợ... Đừng sợ ta..."

Mộ Quân Niên dịu dàng lên tiếng, nói hắn không cần sợ hãi, lại làm hắn kinh hoảng hơn.

Họa Khanh Nhan giãy giụa càng ngày càng mạnh, Mộ Quân Niên cũng dần dần điên cuồng, giọng nói y trầm thấp: "Người lại muốn rời xa đồ nhi sao? Sư tôn?"

Đuôi mắt Họa Khanh Nhan chuyển hồng, xấu hổ giận dữ, vô cùng chật vật.

"Không... Đừng chạm vào ta..."

*

Cuối cùng cũng đã đến nơi, Họa Khanh Nhan như cũ bị ôm xuống xe ngựa. Thủ hạ Ma tộc đánh xe sớm đã thấu khi nào nên nhắm mắt bịt tai, làm việc của bản thân. Gã đã sai người ở khách điếm chuẩn bị nước ấm, Ma Quân ôm Tiên Tôn xuống xe ngựa, đi thẳng vào phòng cho khách.

Chạng vạng, Họa Khanh Nhan mới tỉnh lại.

Trong mắt Mộ Quân Niên toát ra ý cười dịu dàng, y cúi người đỡ sư tôn dậy, bưng tới một chén chén thuốc, nói: "Sư tôn, ngoan, uống thuốc nào. Đã thêm mật đường rồi, không đắng nữa."

Giờ phút này Mộ Quân Niên đối với hắn cực kỳ tỉ mỉ, Họa Khanh Nhan nhìn vào mắt y không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Nhưng hắn không phản kháng được, một con đường sống cũng không có. Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu uống thuốc, chén thuốc xác thật không đắng, nhưng mật bên trong quá nhiều làm hắn bị sặc. Giống như Mộ Quân Niên hận hắn, nhưng lại yêu hắn tận xương cốt, tình cảm âm trầm nặng nề kia mãnh liệt như một chén mứt hoa quả chứa độc, mê người, lại đáng sợ.

Họa Khanh Nhan bị sặc ho không ngừng, Mộ Quân Niên vội vàng buông chén thuốc, vỗ nhẹ lưng hắn, "Làm sao vậy, do uống quá nhanh sao? Không có việc gì, uống chậm thôi đừng vội, cẩn thận đừng sặc nữa."

Họa Khanh Nhan ho khan, ho đến mức rơi cả nước mắt. Hắn rốt cuộc là sai ở bước nào mới dạy ra bộ dáng Mộ Quân Niên hiện giờ.

Mạnh mẽ, điên cuồng, đáng sợ... rồi lại làm hắn đau lòng không thôi, không thể xuống tay.

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra... tôi rất thích kiếp trước! Cảm thấy mình giống như một tên trộm~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau